Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 897 - 898: Khổng Tước Tiên Tử Hiện Thân

Chương trước: Chương 895 - 896: Phạm Thiên Vu Hỏa



Vân Phong cắn răng muốn động thân nhưng toàn thân tê dại, muốn cử động một ngón tay cũng khó khăn vô cùng.

"Không cần sính cường, hiện tại đừng nói ngăn cản chúng ta mà sợ rằng ngay cả Nguyên anh của ngươi cũng không thể độn ra. Một tu sĩ sĩ sơ kỳ lại dám khu sử hồn phách Long Chu, rơi vào cảnh này là gieo gió gặt bão, chẳng trách được ai" Nữ tử cung trang nhẹ giọng cười song thanh âm vô cùng băng hàn.

"Sư muội dông dài với hắn làm gì, chúng ta còn phải đuổi theo tiện nhân kia" Đại hán đầu trọc nhướng mày có vẻ nóng vội mở miệng song nữ tử cung trang chẳng thèm đáp lại.

"Tuy vậy tính ra vận khí ngươi cũng không tệ, hiện tại bổn cung có sự tình nếu không nhất định cho ngươi nếm mùi vị trừu hồn luyện phách".

Lời còn chưa dứt, nữ tử cung trang giơ tay trái bắn ra một đạo huyết quang bay một vòng liền lấy đầu Vân Phong.

Sau đó hai tay ả bắt quyết đánh ra một đạo quang hoa vào thủ cấp, một anh nhi hiện ở giữa không trung nhìn mặt mày đúng là Vân Phong. Nhưng khác với nguyên anh khi chủ động độn ra, anh nhi này khí sắc xám trắng dường như nhấc tay cũng nâng không được.

Nữ tử cung trang vỗ xuống bên hông tế ra một bình ngọc tinh xảo trôi nổi ở trước ngực, mở nắp bình ra bên trong mơ hồ truyền ra thanh âm thê lương của oán hồn.

Sắc mặt anh nhi đại biến, ba người này bảo vật thần thông phi thường quỷ dị tám chín phần là tu sĩ quỷ đạo. Rơi vào tay loại tu sĩ này kết quả so với mất mạng còn bi thảm hơn. Xem ra đối phương tựa hồ muốn bắt nó để tế luyện gì đó. Lúc này trong mắt anh nhi tràn đầy tia sợ hãi hít thật sâu một hơi, cố gắng dùng tay trái vỗ lên trên đỉnh đầu…

"Hừ, muốn tự sát nào có dễ dàng như vậy, hiện tại sống hay chết không phải do ngươi làm chủ!"

Nữ tử cung trang hừ một tiếng ngọc thủ nhẹ nhàng điểm về phía trước, vù một tiếng từ trong bình ngọc nọ bay ra một đạo ô quang đem nguyên anh bao lại sau đó hút vào trong bình.

Trên mặt nữ tử lộ ra vẻ hài lòng hai tay hợp lại đóng chặt nắp bình. Tuy bị yêu hồn Long Chu phản phệ khiến nguyên anh vô cùng suy yếu song hồn lực vẫn tốt hơn các tu sĩ chưa kết anh. Lúc này ánh mắt của ba lão quái vật đều hướng vào phiên kỳ. Uy lực của bảo vật này bọn họ vừa mới tự chứng qua hiển nhiên vô cùng thèm thuồng.

Lấy tu vi mà nói tu sĩ đầu trọc cao hơn một bậc nhưng không biết vì sao hắn lại có điểm cố kỵ nữ tử cung trang kia.

Hạo Thiên quỷ đế cũng ngầm nuốt nước miếng nhưng cũng biết rõ ràng là lão không có khả năng cướp được phiên kỳ này. Một khi đã như vậy thì… tròng mắt Hạo Thiên quỷ đế chuyển động mở miệng.

"Hai vị đạo hữu, phiên kỳ này là vật bất phàm, theo tại hạ thấy chi bằng hiến cho Tông chủ là tốt nhất, không biết ý hai vị thế nào" Quỷ đế vuốt vuốt chòm râu bộ dáng vô cùng tiêu sái.

Hừ, cái gì mà ta không đoạt được các ngươi đừng nghĩ có thể chiếm lấy.

"Hiến cho tông chủ?" Thần tình Đại hán đầu trọc ngẩn ngơ vẻ mặt có chút khó coi còn nữ tử cung trang bước chân cũng như cứng ngắc.

"Thế nào, hai vị không muốn sao?" Quỷ đế lãnh đạm hỏi.

"Ha ha, bảo vật này uy lực rất lớn đương nhiên là để hiếu kính Tông chủ lão nhân gia, sư muội nghĩ sao?"

"Đúng vậy!" Nữ tử cung trang mặc dù bình thường vô cùng lạnh lùng nhưng nhắc tới tông chủ, trên mặt ả hiện ra vài phần sợ hãi gượng cười đáp ứng đề nghị, đương nhiên trong lòng hận muốn giết chết Hạo Thiên quỷ đế.

"Đã như vậy phiên kỳ này tạm thời để tại hạ giữ, sau khi quay về cốc sẽ hiến cho Tông chủ lão nhân gia".

Lấy tâm cơ của Hạo Thiên quỷ đế sao có thể nhìn không ra sự oán độc trong lòng hai người kia nhưng coi như không biết, lão phất tay bắn ra một vầng hào quang đem phiên kỳ thu trở về. Hai người kia trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám phát tác. Năm đó tứ đại quỷ đế chỉ có mình Hạo Thiên là thoát kiếp không phải do tu vi cao, mà là lão giảo hoạt gian trá có chút giống Lâm Hiên.

"Được rồi chúng ta mau đuổi theo tiện nhân kia, vạn nhất kinh động đến Khổng Tước thì đại sự không ổn" Đại hán đầu trọc thu hồi ánh mắt vẻ mặt đờ đẫn mở miệng.

"Không sai, nếu chuyện lấy nội đan thất bại, dù có bảo bối gì cũng không thể trở về gặp Tông chủ" Hạo Thiên quỷ đế gật đầu nói.

"Đã như vậy còn không nhanh động thân!"

Sắc mặt Nữ tử cung trang bất thiện, thân hình vừa chuyển đã hóa thành một đạo độn quang bay tới phía trước. Đại hán đầu trọc cùng quỷ đế liếc nhau cùng thi triển thần thông biến mất trong rừng rậm.

Các tu sĩ còn lại không dám chậm trễ song không có đuổi sát theo mà lại chia làm hai cánh. Trong Thương Minh sơn yêu thú cấp thấp cũng có vô số. Nhiệm vụ của bọn này chính là ngăn cản yêu thú để cho ba vị trưởng lão tập trung ra tay.

Sau khi được Vân Phong liều chết ngăn trở, tốc độ của độn quang Diệu U tiên tử tới cực hạn, nhanh như điện chớp khuất trong mây. Nàng không về Mặc Nguyệt tộc mà bay về phía động phủ của Khổng tước tiên tử.

Trừ Hỗn Nguyên lão tặc kia trong tộc cũng không còn Vu sư cấp nguyên anh. Hiện nay nàng có thể khẩn cầu khổng tước tới viện thủ, không chừng trượng phu còn có chút hi vọng.

Dù sao là tu sĩ Nguyên anh sống mấy trăm năm, rất nhanh nàng đã thu hồi sự hoảng loạn đem tâm tình bình ổn lại. Diệu U từ trong lòng lấy ra một tấm bí chế Truyền âm phù đem pháp lực cuồng chú vào. Phù triện hóa thành một đạo hỏa quang bay về phía ngọn chủ phong Thương Minh sơn.

Sau đó Diệu U bay trở về đường cũ. Tín hiệu cầu cứu nếu đã phát ra tin tưởng Khổng tước tiên tử sẽ mau chóng tới đây. Lúc này nàng phải quay lại giúp trượng phu. Tuy hết sức nguy hiểm song phu phụ tình thâm. Sao nàng có thể nhẫn tâm chạy trốn một mình?

Đáng tiếc là đã chậm!

Diệu U tiên tử vừa bay được mấy dặm đã đụng đầu nữ tử cung trang. Ả kia đang lo lắng đuổi theo không kịp, không ngờ đối phương lại tự quay lại nạp mạng.

Cừu nhân gặp nhau hai mắt phún hỏa, hai bên dốc hết thần thông quyết chiến tại chỗ. Nhưng chỉ một lát sau hai lão quái vật khác cũng đã tới khiến Diệu U tiên tử lâm vào tuyệt địa. Hơn nữa trong tâm nàng vô cùng tuyệt vọng, ba lão quái vật đều tới đây, trượng phu…

Bỗng một đạo kinh hồng phá không nhanh như điện chớp bay tới chắn trước người Diệu U, quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu nữ chừng hai mươi, mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng vận một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Thân thể nàng được tạo bằng những đường cong lả lướt mỹ lệ, vóc người cân xứng phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp đúng là một vị tuyệt đại giai nhân.

Mà có điều một thân yêu lực của nàng cơ hồ khiến kẻ khác vô cùng kinh hãi so với Hắc Hổ yêu vương hơn hẳn một bậc. Có tu vi này phóng mắt khắp Khuê Âm Sơn cũng không có mấy người, tại đây tự nhiên chính là Khổng Tước tiên tử. Lúc này đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu có chút nghi hoặc cùng giận dữ.

Khi trước các nguyên anh lão quái đại chiến, mặc dù ngoài mười dặm nàng đã cảm giác được thiên địa linh khí chấn động kịch liệt.

Là ai dám đến Thương Minh sơn giương oai, đây là chuyện chưa từng phát sinh trong mấy trăm năm qua.

Lại nói khi xưa tính tình Khổng Tước tiên tử nguyên rất tàn bạo, thân là thiên địa linh cầm tự nhiên có quyền kiêu ngạo, mặc kệ là nhân tộc hay yêu tộc đều bị nàng xem thường.

Nàng xem sinh mạng như cây cỏ. Một lời không hợp đã ra tay động thủ, cho dù là yêu thú Hóa Hình kỳ khác cũng không dám đến Thương Minh sơn chọc giận vị lĩnh chủ này.

Nhưng tại mấy chục năm trước, tính tình nàng lại thay đổi một cách vi diệu. Sau khi từ U châu trở về không những tu vi của nàng cuồng tăng mà khí chất cũng như thoát thai hoán cốt.

Mặc dù vẫn còn nguyên vẻ kiêu sa song vẻ tàn bạo mất, cũng không mấy khi động thủ cùng người. Mà nàng cũng không đuổi tận giết tuyệt, nếu không có thâm cừu đại hận sẽ lưu lại một đường sống.

Nếu đổi lại là Khổng Tước tiên tử trước kia Hắc Hổ yêu vương mà dám đến dây dưa chỉ sợ đã bị chém thành mười tám khúc. Về phần vị nữ yêu tu xinh đẹp vô cùng kiêu ngạo này vì sao đột nhiên tu tâm dưỡng tính, trở thành thục nữ thì không ai có gan mà đi tìm hiểu.

Hơn mười ngày trước Khổng Tước tiên tử vốn rời động đi tìm vài vị linh thảo luyện chế đan dược. Lần này Khổng Tước phỏng chừng phải mất ít nhất hai ba tuần trăng song vận khí vô cùng tốt, xuất môn không tới vài ngày đã tìm được linh thảo.

Khổng Tước mừng rỡ trở về thì phát hiện có kẻ đang náo loạn nơi đây nên tức giận vô cùng. Nương theo yêu lực bàng bạc quanh thân nàng đã bắt đầu phát ra sát khí. Song nàng không lỗ mãng như năm xưa. Kẻ tới đều là Nguyên Anh lão quái, Khổng Tước tự tin thần thông xuất chúng song vẫn cẩn thận một chút tránh lọt vào bẫy rập của đối phương.

Nghĩ đến đây nàng duỗi tay ngọc ngón trỏ không ngừng biến ảo pháp quyết, một vầng hào quang ngũ sắc bao phủ thân thể mềm mại của nàng rồi thân ảnh ành mờ ảo biến mất.

Thần thông Ẩn nặc hiệu quả thế này so với trong Cửu thiên huyền công còn hơn một bậc. Yêu khí trên thân cũng thu liễm lại Khổng Tước tiên tử bay về phía xa. Tuy tốc độ chậm hơn do ẩn nặc nhưng thân là thiên địa linh cầm có thiên phú với bay lượn, khoảng cách hơn mười dặm chỉ thoáng cái là tới ngay.

Khi nàng tới đây thì vừa thấy đại hán đầu trọc thao túng Lang nha bổng đánh tới. Diệu U miễn cưỡng dùng tiên kiếm ngăn trở được nhưng thân hình bị cường lực chấn bay đi, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu huyết.

Trong mắt Nữ tử cung trang hiện lên sát khí, hiển nhiên sẽ không lưu thủ thao túng đôi Ngân câu đâm vào bụng nàng. Với thần thông quỷ dị của pháp bảo này một khi trúng mục tiêu, Diệu U tiên tử chắc chắn sẽ ngã xuống mà sợ rằng nguyên anh cũng không thể xuất độn ra ngoài. Thời cơ vô cùng tốt, lúc này pháp lực của Diệu U vừa mới bị đánh tan, căn bản là không có cách nào ngăn cản.

Diệu U thét lên một tiếng kinh hãi, hiện tại chỉ có thể đem nguyên anh độn ra song ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, thanh âm của Khổng Tước tiên tử đã truyền vào tai.

"Muội muội đừng hoảng hốt, ta đến giúp ngươi!"

Lại nói Diệu U cùng Khổng tước quen biết chưa lâu song tính tình tương hợp, mà nhân tộc nguyên anh hay yêu thú Hóa Hình thật sự không nhiều. Khổng tước vốn không có bao nhiêu bằng hữu, Diệu U có thể xem là một.

Mắt thấy Diệu U đã vô pháp tránh né ngân câu, Khổng Tước vươn tay trái, ngón trỏ co lại nhẹ nhàng búng ra một đạo kiếm khí ngũ sắc đẹp đẽ.

Xẹt một tiếng, tốc độ kiếm khí cực nhanh phát sau mà đến trước đánh vào ngân câu.

Trong tích tắc Diệu U tiên tử mừng rỡ vội lui về phía sau cùng Khổng Tước sóng vai cùng đứng.

Mắt thấy kẻ địch nhân sắp ngã xuống thì lại đột nhiên xuất hiện một gia hỏa khó giải quyết, vẻ mặt nữ tử cung trang kinh ngạc rồi trở nên âm trầm

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 899 - 900: Khổng Tước Phát Uy

Loading...