Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 762 + 763: Phá Cấm

Chương trước: Chương 761: Thượng Cổ Cấm Chế



Lâm Hiên không trả lởi mà trong mắt lóe ra tia sáng kỳ lạ tựa hồ đang lâm vào trầm tư. Nguyệt nhi thấy thế thì kinh ngạc nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng. Một lúc lâu sau lại thấy Lâm Hiên thở dài.

"Thiếu gia, nghĩ ra phương pháp gì chưa? "

"Không có. " Lâm Hiên lắc đầu. "Ta đã xem xét cấm chế rất cẩn thận, trong Cửu Thiên Huyền Công có ghi lại một vài loại bí thuật uy lực rất lớn nhưng phải là Nguyên Anh Trung Kỳ mới có thể tu tập "

Nhất thời Nguyệt nhi cũng rơi vào im lặng. Việc vào được Kỳ lân hỏa mạch trước mắt này đã vô cùng khó khăn nói chi tiến giai đến Trung Kỳ, đúng là hư vô mờ mịt.

Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Hiên vẫn không chịu thua, tiếp tục lấy ra các loại bảo vật công kích vào vòng bảo hộ trước mắt.

Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật, bạch quang chợt lóe tại bàn tay liền xuất hiện một lệnh bài nhỏ.

"Ơ…" Lâm Hiên vẻ mặt ngẩn ngơ, vốn hắn định lấy ra Nhiếp Linh Kính nhưng lại lấy nhầm ra vật này. Đây chính là lệnh phù chưởng môn nhân Ngọc Huyền Tông, cũng có chút thần thông nhưng đối với khốn cảnh trước mắt hiển nhiên là vô dụng. Lâm Hiên đang muốn đem nó thu lại thì đột nhiên trên mặt ngọc phù bỗng nóng lên.

Trong lòng Lâm Hiên không khỏi rúng động, mở tay ra thì thấy mặt ngoài ngọc phù trong suốt long lanh xuất hiện thêm một màu đỏ tươi diễm lệ.

"Hỏa linh lực! "

Lâm Hiên còn chưa kịp mở miệng thì Nguyệt nhi đã lấy tay che miệng trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Thiếu gia, ngọc phù này dường như có phản ứng với vòng bảo hộ. "

Lâm Hiên cũng giật mình, nhìn chăm chú vào dị bảo trong tay, ý niệm trong đầu cấp tốc chuyển động. Chẳng lẽ vật này cùng với Kỳ Lân cổ động trước mắt có quan hệ?

Không thể nào!

Một cái chính là thượng cổ dị thú của yêu linh đảo cái kia là vân hải thượng cổ tu, hẳn là không có chút liên hệ mới đúng.

Nhưng lúc này không phải là để suy xét dù sao cũng phải thử, Lâm Hiên nhẹ truyền linh lực tinh thuần vào ngọc phù, quang hoa lưu chuyển tất cả hoa điểu trùng ngư giống như sống lại.

Trên mặt Lâm Hiên ẩn hiện vẻ vui mừng nhanh chóng lấy một tấm khác ra. Vật ấy mặc dù cũng giống lệnh phù của chưởng môn nhân Ngọc Huyền Tông nhưng đây là cái Lâm Hiên đoạt được khe giản nơi U châu.

Một đạo phiêu phù thuật được đánh ra đem hai tấm ngọc phù nhất thời trôi nổi trên không.

Bằng tâm mà nói thì Lâm Hiên cũng không biết cách sử dụng lệnh phù, cách đơn giản nhất chính là rót linh lực vào.

Lại nói khả năng hấp thu linh lực của ngọc phù so với tưởng tượng của Lâm Hiên thì nhanh hơn nhiều, đảo mắt mới nửa tuần trà mà sắc mặt Lâm Hiên bắt đầu trở nên trắng bệch. Pháp lực của hắn đã hao tám chín phần nhưng bên trong hai khối ngọc phù lại phảng phất như động không đáy.

Chần chừ một lát tay trái Lâm Hiên lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một đai ngọc. Vật này to chừng một tấc không biết dùng tài liệu gì luyện chế nhưng mặt ngoài có khắc rất nhiều phù văn, hiển nhiên là vật bất phàm.

Trữ Linh Đai!

Vật này do Lâm Hiên đoạt được ở Ngọc Huyền Tông có hiệu quả tương tự như “Tụ nguyên linh đan”, có thể trong nháy mắt khôi phục pháp lực đã mất cho tu sĩ, đây chính là kỳ bảo nghịch thiên!

Song số lần sử dụng có hạn chế nên Lâm Hiên vẫn vô cùng quý trọng, lúc này bất đắc dĩ mới lấy bảo bối này ra sử dụng.

Lúc này pháp lực đã gần hết Lâm Hiên tranh thủ vỗ lên Trữ Linh Đai mới được đeo vào bên hông.

Nhất thời một cỗ linh lực thừa thãi ầm ầm đổ vào đan điền chảy khắp tất cả kinh mạch. Vẻ mặt Lâm Hiên trấn định hai tay biến ảo không ngừng các loại pháp quyết. Hai ngọc phù càng lúc càng phát ra hồng quang chói mắt không ngừng rung động dần dần ép lại thành một. Bên trong mơ hồ có âm thanh cổ quái truyền ra. Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ tiếp tục rót pháp lực vào.

Từ trong hồng quang bay ra vài con tiểu ngư dài không quá một thước. Tiếp theo là vài con tiểu điểu bay ra, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên cổ quái vươn tay điểm về phía bọn chúng một cái.

Chịu sự khu sử thần niệm của Lâm Hiên, tiểu ngư điểu cùng bay tới đâm vào quầng sáng trước mắt.

Lúc này vòng bảo hộ như bị một thạch tảng ném xuống mặt hồ yên tĩnh, liên tiếp các gợn sóng hiện ra dần dần càng ngày càng kịch liệt. Sau đó oành một tiếng vòng bảo hộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Thiếu gia, thành công rồi!"

Nguyệt nhi mừng rỡ không nhịn được ôm ngực. Vẻ mặt Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ tươi cười. Mất nhiều công phu như vậy cuối cùng cũng thành công.

Lâm Hiên vẫy tay, hai ngọc phù thu lại ánh hào quang rồi bay về tay hắn. "Đến tột đỉnh là bảo vật gì? " Nguyệt nhi dò xét hỏi…..

"Ta cũng không rõ."

Lâm Hiên cũng hiểu hai ngọc phù này vô cùng thần bí hiển nhiên có lai lịch gì đó. Có lẽ Hồng Lăng tiên tử hiểu rõ nhưng muốn nàng nói ra thì không phải là chuyện dễ.

Nhưng hiện tại nghĩ nhiều chỉ mất thời gian hắn cất bước đi về lầu các phía trước.

Đến tới cửa Lâm Hiên cũng không có vội vào mà là thả thần thức ra đánh giá kiến trúc phía trước một chút. Một lát sau trên mặt hắn lộ ra một tia kinh nghi.

"Thiếu gia, lầu các này hình như là dùng Huyết ngọc kiến tạo thành. " Thanh âm Nguyệt nhi truyền tới. "Ừm" Lâm Hiên gật đầu.

Huyết Ngọc là một loại tài liệu luyện khí cấp thấp mặc dù không mấy giá trị. Nhưng tòa kiến trúc trước mắt lớn như vậy Lâm Hiên cũng không khỏi có chút cảm thán, đây quả thật là một đại thủ bút thời thượng cổ. Sau khi cẩn thận đánh giá một phen Lâm Hiên cũng không phát hiện điều gì bất thường, tay áo hắn phất một cái một đạo hào quang bay vút ra đem cửa lầu các mở ra.

Có chút ngạc nhiên là cảnh vật trước mắt không thể nhìn rõ vì bên trong lầu ngập sương mù dày đặc, thần thức vừa mới tiếp xúc đã bị bắn ngược trở lại.

Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi kinh nghi.

Tay áo phất một cái nữa một đạo kiếm khí bay vút ra nhưng phảng phất như đổ nước xuống biển ngay cả một bọt khí cũng không bốc lên. Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên khó coi, có lẽ là có nguy hiểm. Bất đắc dĩ Lâm Hiên đành gọi thi ma ra.

"Đi! "

Dưới sự khu động của thần niệm Lâm Hiên, luyện thi không hề sợ hãi sải bước tiến vào trong cánh cửa.

Lâm Hiên nhắm hai mắt lại muốn giúp thi ma dò đường. Nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại trở nên kinh ngạc, liên hệ tâm thần của mình cùng thi ma lại đột nhiên bị cắt đứt.

Thực ra đây yêu vụ cổ quái gì, sao lại có khả năng quỉ dị thế này? Lâm Hiên trở nên kinh nghi bất định.

Nhưng lập tức hắn cắn răng, bây giờ đã không có đường lui dù có nguy hiểm cũng phải tiến lên, Lâm Hiên tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lại lấy ra thêm vài tấm phù triện phòng ngự. Lúc này quanh thân hắn đã có mấy vòng bảo hộ, sau đó mới từ từ tiến vào đại môn.

Chỉ thấy trước mắt trở nên mơ hồ!

Mới bước vào sương mù Lâm Hiên lại có cảm giác cổ quái như bị truyền tống cự ly xa.

Bất quá Lâm Hiên đã nhận ra đang ở tại chỗ, cảm giác này chỉ là hư ảo mà thôi.

Không bị công kích Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm chầm chậm bước đi. Cảnh vật trước mắt mơ hồ tiếp theo lại dần trở nên rõ ràng.

Lâm Hiên thả thần thức ra trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn rõ ràng đã bước vào lầu cá, nhưng thời khắc này dương như đang ở trong một cổ động thật lớn. “Thiếu gia!”

Nguyệt nhi cũng tràn đầy nghi hoặc bất quá Lâm Hiên lại rất nhanh khôi phục vẻ thong dong. đây chắc cũng là một loại đại thần thông thời kỳ thượng cổ nào đó không phải là huyễn thuật. Có điều cụ thể là thần thông gì thì Lâm Hiên không có tâm tình thăm dò. Hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá huyệt động này. Ở phía trước khoảng mấy trăm trượng có một cái rương. Chần chờ một chút hắn liền cất bước đi qua.

Cái rương không lớn chỉ khoảng một thước mặt ngoài bám đầy bụi. Lâm Hiên phất tay áo một cái đem một cuồng phong thổi qua, bụi bay đầy trời cái rương cũng lộ ra hình dáng vốn có.

Thiết mẫu!

Thần sắc Lâm Hiên vừa động cái rương này chính là dùng Thiên Niên Thiết Mẫu luyện chế thành. Chỉ riêng khối thiết mẫu lớn như thế này cũng đã có giá trị mấy vạn tinh thạch.

Ngay cả lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng thèm nhỏ dãi nhưng vẻ mặt Lâm Hiên trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Trước tiên hắn dùng thần thức đảo qua xác định trên rương không có cấm chế mới đem nắp rương mở ra.

Đồ vật bên trong không nhiều lắm chỉ có ba món mà thôi. Một đao một kiếm còn có thêm một cây phiên kỳ.

Cổ bảo!

Lấy nhãn lực Lâm Hiên hiển nhiên rất dễ dàng nhận ra nhưng hắn không mấy vui mừng.

Cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ thì thấy cổ bảo cũng trở nên tham lam nhưng tình huống Lâm Hiên thì lại đặc thù.

Bảo vật trong người hắn khá nhiều, mặc dù ba kiện bảo vật trước mắt cấp bậc không thấp nhưng cũng không phải là quá trân quý.

Lâm Hiên tiện tay đem tất cả bỏ vào túi trữ vật sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Xuyên qua thông đạo hẹp khoảng mười trượng phía trước xuất hiện một vách tường thật dày có mấy cái cửa đá, hiển nhiên hắn đã tới trung tâm của Kỳ Lân cổ động.

Hai mắt Lâm Hiên nhíu lại trên mỗi phiến cửa có khắc những văn tự cổ quái. "Luyện công phòng, Hỏa Vân quật, Tàng bảo khố... "

Loại văn tự này vô cùng khó đọc cũng may Lâm Hiên lại nhận ra trong lòng liền mừng rỡ. Hỏa Vân quật? Chẳng lẽ là địa mạch chi hỏa, mặc dù lấy tâm cơ của Lâm Hiên cũng không khỏi hiện ra vẻ mừng rỡ như điên. Vì cực phẩm địa mạch chi hỏa này mà hắn đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm lực.

Hít sâu vài hơi rốt cục Lâm Hiên mới kiềm nén được được sự kích động trong lòng.

Lâm Hiên cũng chưa vội tiến vào, luyện chế Thiên Trần Đan cũng không phải một sớm một chiều. Hắn quyết định trước tiên đi thăm dò những động phủ khác.

Luyện công phòng đương nhiên không có thứ gì. Trước khi tiến vào Tàng bảo khố hắn đã cho thi ma đi dò đường, không thấy có nguy hiểm hắn mới tiến vào.

Bên trong bày biện đơn giản, có một cái mộc giá ba tầng không biết là làm từ loại mộc gì mà tuế nguyệt không thể phá hủy.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hứng thú nhưng sau khi xem xét thì có chút thất vọng. Loại mộc này hiển nhiên đã trải qua luyện chế, nhưng hắn không nhìn ra là dùng phương pháp nào.

Điều này cũng là bình thường Kỳ Lân chính là thượng cổ dị thú với thần thông của Lâm Hiên thì còn kém xa với nó.

Trên giá gỗ hầu như trống trơn chỉ còn lại một vài món linh khí cùng một ngọc giản. Lúc này Lâm Hiên lộ ra vẻ cười khổ.

Có lẽ Kỳ Lân sau khi phi thăng đã mang tám chín phần bảo vật ra đi.

Linh khí?

Lâm Hiên xem qua một lượt tuy không phát hiện công năng đặc thù nhưng hắn cũng thu vào túi trữ vật. Dù sao túi trữ vật này cũng là một kiện bảo vật so với của những tu sĩ khác thì còn rộng hơn mấy chục lần.

Ngoại trừ thứ này thì trong động phủ dường như không còn thứ gì khác.

Lâm Hiên không khỏi có chút nghi hoặc, nơi này dù sao cũng là Kỳ Lân động phủ chẳng lẽ không có gì quý giá hơn sao.

Ngoài đại sảnh mà cũng có ba kiện cổ bảo không có lý nào tại tàng bảo khố mà chỉ có vài món linh khí sót lại.

Nhất định hắn đã quên điều gì!

Nghĩ tới đây Lâm Hiên thả thần thức ra bắt đầu cẩn thận tìm tòi tuy nhiên vẫn không thu hoạch được gì.

Bạch quang chợt lóe Nguyệt nhi cũng hiện thân gia nhập tìm kiếm.

Đảo mắt đã qua thời gian một tuần trà “Thiếu gia, ngươi xem đây là cái gì?”

Nghe thấy âm thanh vui mừng Nguyệt nhi Lâm Hiên liền quay lại, chỉ thấy ở một góc huyệt động có một khối đá hình tròn giống như quả táo to bằng nắm tay. “Sao vậy!” Lâm Hiên chưa nhìn ra điểm đặc biệt của khối đá này.

"Thiếu gia, ngươi hãy dùng Linh Nhãn Thuật xem sao. " Nguyệt nhi cười nói.

Lâm Hiên nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, đối với người tu tiên Linh Nhãn Thuật được xem như pháp thuật nhập môn tác dụng là đề cao thị lực hoặc xuyên thấu sương mù bình thường. Sau khi Lâm Hiên Trúc cơ thành công thì chẳng khi nào dùng.

Nhưng Nguyệt nhi nói như vậy chắc là có lý do, Lâm Hiên chậm rãi truyền pháp lực vào hai mắt.

"Ơ? "

Nơi khác vẫn như cũ chỉ có khối đá tròn này là phát ra bạch quang.

Lâm Hiên chớp mắt, bàn tay hắn bao phủ bởi một tầng linh quang cầm bào khối đá.

Nhẹ nhàng dùng lực vặn một chút nhưng không thấy dị biến, Lâm Hiên hơi suy tư liền vặn theo hướng ngược lại.

Quả nhiên lần này có tác dụng.

Theo tiếng ầm ầm ở phía bên trái ba thước lộ ra một cái động nhỏ.

Quả nhiên là cơ quan như ở thế tục, Lâm Hiên không khỏi mắng thầm trong lòng, xem ra thời thượng cổ các cao nhân rất thích xài chiêu này. Không có pháp lực cấm chế chẳng trách hắn không thể dùng thần thức dò xét.

Động này cũng không sâu, bên trong có ba hộp ngọc mặt ngoài bị phong ấn bởi phù triện nhìn qua là vậy bất phàm.

Lâm Hiên vẫy tay một cái đem ba hộp ngọc hút vào tay. Hắn phun ra một ngụm tinh khí, phù triện nhất thời không gió tự cháy, Lâm Hiên chậm rãi đem mở hộp ngọc ra.

Một viên châu lớn như long nhãn xuất hiện trước mặt. “Đây là….”

Lâm Hiên ngẩn ngơ theo sau trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, do dự một lát hắn đánh ra đạo pháp quyết vào trong.

Linh quang chợt lóe trên bề mặt viên châu vài cái rồi biến mất không thấy.

Lâm Hiên mừng rỡ giơ tay trái lên, từ đầu ngón tay phát ra một đạo hỏa diễm

Viên bảo châu bị hảo diễm bao vây nhưng lại không hề bị nung nóng khiến Lâm Hiên thật sự vui mừng.

Yêu đan!

Đây chính là bảo vật trân quý được hình thành trong cơ thể yêu thú Hóa Hình Kỳ.

Giá trị của nó thì cũng có thể tưởng tượng được ngay cả Ấn Sơn đại hội Lâm Hiên cũng không thấy có bảo vật thế này.

Chẳng lẽ hai vật còn lại trong hộp ngọc cũng là…

Lâm Hiên lại đem hai hộp còn lại mở ra quả nhiên lại có hai viên yêu đan màu sắc khác nhau. Lần thu hoạch này đúng là chỉ có thể dùng từ tuyệt diệu để hình dung. “Thiếu gia, Kỳ Lân cũng là một loại yêu tộc tại sao lại đi thu thập yêu đan?” Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng.

"Không có gì kỳ lạ cả, đối với thượng cổ dị thú Nguyên Anh của chúng ta và yêu đan cấp cao cũng có hiệu quả tăng tiến tu vi." Lâm Hiên cười nói.

Sau đó hắn lại cẩn thận tìm tòi thêm trong tàng bảo khố khi không phát hiện ra còn thứ gì khác thì mới lui ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại Hỏa Vân Quật.

Bên trong khẳng định là phong ấn địa mạch chi hỏa cực kỳ tinh thuần. Mặc dù đứng ở bên ngoài nhưng Lâm Hiên cũng có thể cảm giác được trong không khí tràn ngập sự nhiệt hỏa.

Hít vào một hơi Lâm Hiên vươn tay nhẹ đẩy cửa đá ra. Không có gì ngăn trở cửa đá rất nhanh liền bị hắn đẩy ra.

Một tòa đại sảnh hiện ra trước mắt.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, khác với tưởng tượng của hắn hỏa linh lực trong không khí cũng không tăng thêm, Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng không bao lâu hắn tụ lực vào châm giẫm xuống mặt đất. Dưới chân chính là một loại nham thạch màu đen có vẻ vô cùng cứng rắn song lại có khắc rất nhiều cấm chế cùng phù chú.

Hiển nhiên đây là một loại cấm đoạn đại pháp!

Dường như Lâm Hiên đã gặp qua trong tàng bảo các ở Linh Dược Sơn. Bất quá ở đây thì phức tạp hơn một chút.

Không cần phải nói phía dưới quả nhiên là địa hỏa cực kỳ phong phú.

Đối với loại thượng cổ trận pháp này Lâm Hiên hiển nhiên không dám xem nhẹ động thủ lung tung. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, dựa theo lý thì quanh đây hẳn là có một trận bàn khống chế mới đúng.

Lâm Hiên tìm không bao lâu thì đã thấy trận bàn ở một nơi gần đó. Không thể không cảm khái về thượng cổ bí thuật thần kỳ này, trận bàn cùng trận pháp lại cùng một thể trên đó có khắc những phù văn phức tạp và mỹ lệ.

Lâm Hiên cẩn thận nghiên cứu một hồi, Đảo mắt thời gian một nén nhang trôi qua hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu gia, ngươi hiểu được sao? " Nguyệt nhi đã xem qua trong đầu có chút mơ hồ.

"Hiểu sau thì chưa nhưng dùng trận bàn này có thể miễn cưỡng khống chế chăng?" Lâm Hiên vừa nói vừa đánh ra một đạo pháp quyết.

Tuy nhiên lại không có bất cứ dị trạng gì. Lâm Hiên nhướng mày đánh giá xung quanh một hồi, thần sắc có chút vui mừng như đã hiểu, hắn liền đi đến một nơi bên cạnh.

Nơi ấy có chín cái hốc lõm vào to cỡ quả trứng gà.

hắn đã quá nóng vội, không ngờ lại quên đem tinh thạch đặt vào.

Lâm Hiên rung tay áo một cái lấy ra chín khối tinh thạch đặt lên, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 764 + 765: Luyện Chế Thiên Trần Đan

Loading...