Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 741 + 742: Lệ Mãng Cốc

Chương trước: Chương 740: Hỗn Loạn Chỉ Mới Bắt Đầu



Những người khác nghe xong lời của lão giả vẻ mặt cũng trở nên âm trầm.

Cục diện hỗn loạn này đã dần lắng lại, cuối cùng Trường Sinh đan cũng không rơi vào tay Độc Giao vương mà hắn lại còn mất không một khối cực phẩm tinh thạch. Lão quái vật này trong lòng buồn bực vô cùng liên tục diệt sát hai Nguyên Anh lão quái rồi giận dữ rời đi, nhưng sự việc hiển nhiên chưa dừng tại đây. Trong lòng chúng tu sĩ đều có dự cảm không lành!

Mà điều này thì chẳng ảnh hưởng gì tới Lâm Hiên. Lúc này hắn đã ở xa ngoài ngàn dặm.

Mang Sơn đại hội mặc dù gian nguy nhưng chỗ tốt thu được cũng rất nhiều, cực phẩm tinh thạch đã vào tay việc rời khỏi Yêu Linh đảo không còn xa vời như hoa trong ánh gương trăng trong đáy nước nữa.

Phượng Vũ Cửu Thiên quyết Lâm Hiên nhất định phải có được. Nhưng với tu vi hiện tai của hắn mà muốn tới Huyền Phượng môn trộm bảo vật thì quả là không biết lượng sức. Việc cấp bách bây giờ là phải đề thăng tu vi ngưng kết thành Chân Anh. Lâm Hiên nghĩ tới lời mời của Hắc Mãng phu nhân khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.

Hiển nhiên đối phương không có ý tốt nhưng hắn cũng đâu phải là quả thị mềm cho người ta mặc hưởng. Ai là thợ săn ai là con mồi phải đến thời khắc cuối mới biết. Kẻ mỉm cười sau cùng chính là người chiến thắng.

Lệ Mãng Cốc nằm ở phía tây Yêu Linh đảo rộng chừng trăm mẫu. Theo hơi nhỏ nhưng yêu mạch nơi đây lại không hề kém. Quanh năm có yêu vụ màu tím nhạt bao phủ. Chủ nhân của cốc này ở Yêu Linh đảo chính là yêu phụ háo sắc vang danh mà người ta vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, tuy thân là nữ tử nhưng lại am hiểu thuật thái bổ, tuấn nam chết trong tay thị lên tới hằng hà sa số.

Mặc dù độc ác nhưng thị cũng có điều cố kỵ, không dám ra tay với tu sĩ của danh môn đại phái cùng với những kẻ có thế lực chống lưng, với tu vi của không thấp của thị cũng khiến những Nguyên Anh lão quái e dè, không ngốc nghếch tới đây làm ra cái việc thế thiên hành đạo gì gì đó.

Hiện tại thị vẫn tiếp tục ung dung tự tại phóng túng trở thành ác mộng của tu sĩ cấp thấp.

Ngày thường trong vòng trăm dặm quanh Lệ Mãng cốc vô cùng hoang vắng, các tu tiên giả đều biết nơi đây có Hắc Chu phu nhân. Dù cho có việc gấp cũng nguyện ý hao tổn sức lực đi đường vòng tránh rước họa vào thân. Nhưng một chiều tối một đạo kinh hồng xuất hiện trên bầu trời Lệ Mãng cốc. Quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường.

Nhìn đám sương mù màu tím bao phủ toàn bộ sơn cốc, khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười. Mấy ngày trước hắn ở một nơi hoang vắng đợi tình hình lắng dịu mới tới cái nơi cấm địa của tu sĩ cấp thấp này.

Đối với yêu phụ kia mặc dù Lâm Hiên vô cùng chán ghét nhưng vẫn đến vì hỏa mạch Kỳ Lân hắn đành phải tới đây.

Nhìn thoáng qua phía dưới sơn cốc trong tử vụ rõ ràng có kịch độc, thực ra là Lâm Hiên không sợ nhưng nếu cứ như vậy xông vào thì không ổn.

Chần chờ một chút hắn lấy ra một phù triện từ trong túi trữ vật đem rót thần thức vào, sau đó vung tay lên Truyền Âm phù liền biến thành đạo hồng quang biến mất trong vụ khí.

Không đến thời gian một tuần trà, vụ khí bắt đầu cuồn cuộn kịch liệt sau đó hiện ra một thông đạo. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, quay đầu nhìn nhưng vẻ ngoài cực kỳ bình thản.

Có ba đạo quang hoa từ trong thông đạo bay ra. Trong chốc lát hiện ra hai nam một nữ.

Hai gã nam tử đều hơn hai mươi lăm mi thanh mục tú, vẻ tuấn mỹ mang theo vài phần ẻo lả, đặc biệt là gương mặt không còn chút huyết sắc dường như trong người có bệnh. Một gã là Trúc Cơ sơ kỳ, tên còn lại là Trúc Cơ trung kỳ.

Mà nữ tử kia thì lớn tuổi hơn một chút chừng ba mươi dung mạo bình thường nhưng rõ ràng là có tu luyện mị công là một tu yêu giả Ngưng Đan sơ kỳ.

Nàng kia sau khi hiện thân thì lập tức thả ra thần thức quét qua Lâm Hiên sau đó lộ ra vẻ kinh hãi. Người này còn trẻ mà tu vi lại hơn hẳn ả một bậc. Công pháp tu luyện trú nhan cho nam nhân không nhiều. Xem ra người này hẳn là có vài phần lai lịch.

"Vừa rồi chính là đạo hữu phóng ra Truyền Âm phù?" Nữ tử phất ngọc thủ mảnh mai một cái, rõ ràng tư sắc rất bình thường nhưng động tác lại rất hấp dẫn ánh mắt người ta. Xem ra mị công ả này tu luyện thuộc loại cao cấp.

Đáng tiếc là không có tác dụng đối với Lâm Hiên.

"Không sai, tại hạ là Lâm Hiên cùng Hắc Mãng phu nhân là cố nhân, tới chỗ này là muốn thăm hỏi". Lâm Hiên nhíu mày có vẻ không vui nói.

"Cái gì?" Khẩu khí Lâm Hiên quá lớn hơn nữa không bị ảnh hưởng bởi mị công, ả kia lộ ra vài phần kinh hãi: "Đạo hữu thật sự quen ân sư của ta sao?"

"Đúng vậy! Nếu ngươi không ti, có thể đem diện mạo ta khắc vào ngọc giản để hỏi phu nhân" Lâm Hiên mở miệng nói.

Nhìn vẻ mặt thảnh nhiên cảu hắn ả kia cũng trở nên ngưng trọng, lấy ra một ngọc giản còn trống rót thần thức vào bên trong. Một lát sau ả vung tay lên sử dụng thiên lý truyền vật thuật. Ngọc giản được một đạo hào quang bao quanh bay vào vụ khí.

Không bao lâu một tiếng cười khẽ vang lên bên tai:"Ha ha, thì ra là Lâm đạo hữu hạ cố tới đây. Hai ngày nay ta đang buồn bực khi từ biệt tại Mang Sơn không có chút tin tức đạo hữu, không ngờ Lâm huynh lại tự mình giá lâm tệ xá. Bổn phu nhân đang đả tọa không thể nghênh tiếp từ xa thật thất lễ. Hiểu Linh, ngươi dẫn Lâm đạo hữu tới Huyết Mãng Các, hầu hạ cho chu đáo".

"Vâng thưa sư tôn". Ả kia đã thu hồi mị công quay về phía sơn cốc xa xa thi lễ một cái. Sau đó quay đầu ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên đầy ý lấy lòng, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng. Tu Tiên giới coi trọng thực lực việc phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, sư tôn thân là Nguyên Anh tu sĩ lại khách khí như thế đối với một tu sĩ Ngưng Đan kỳ quả thực là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, không biết người này có lai lịch lớn đến cỡ nào.

Trong lòng ả hạ quyết tâm hầu hạ thiếu niên họ Lâm này như một lão quái Nguyên Anh kỳ, chủ động sử dụng lễ của hậu bối.

"Thiếu gia, chẳng lẽ Hắc Mãng phu nhân phát hiện ra điều gì?" Trong đầu vang lên âm thanh nghi hoặc của Nguyệt Nhi.

Lâm Hiên cũng cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao đối phương khách khí quá mức, với ác danh của yêu phụ dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không được như vậy huống chi là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ.

Nhưng hắn lập tức phủ định suy đoán của Nguyệt Nhi, ngay cả đại tu sĩ hậu kỳ cũng không thể khám phá Liễm Khí thuật của mình, Hắc Mãng phu nhân mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thì làm sao có thể phát hiện.

Đối phương khách khí như thế nhất định là có mục đích gì khác.

Có câu không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, mặc dù thái độ của Hắc Mãng phu nhân có phần quỷ dị nhưng vì Kỳ Lân Hỏa mạch luyện chế Thiên Trần đan, Lâm Hiên quyết tâm mạo hiểm.

Hai gã tu sĩ dẫn đường phía trước còn nữ tử Ngưng Đan kỳ thì cung kính đi bên cạnh, bốn người xuyên qua yêu vụ màu tím nhạt bay về phía Lệ Mãng cốc.

Bên ngoài có cấm chế ngăn trở nên không rõ nhưng sau khi tiến vào sơn cốc, một cỗ yêu lực nồng nặc phả vào mặt khiến Lâm Hiên lộ vẻ kinh hãi, phẩm chất của yêu mạch này so với Huyền Phượng môn còn hơn hẳn một bậc.

Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ quái. Mặc dù Hắc Mãng phu nhân thực lực không kém nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một tán tu. Ở Yêu Linh đảo trung phẩm yêu mạch cũng không có nhiều mà thị lại có thể chiếm cứ được một phong thủy hữu tình cũng địa bảo như vậy.

Nữ tử nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hiên trên khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý nhưng cũng không dám nói gì.

Thật ra cũng không cần ả tốn mồm mép rất nhanh Lâm Hiên đã biết nguyên nhân. Thì ra yêu mạch nơi đây phạm vi lại quá hẹp chỉ kéo dài vài dặm. Do đó tiểu sơn cốc này không thích hợp để an trí những gia tộc hay đại phái phải bỏ sức tranh giành.

"Phì phì!" Âm thanh phun ra nuốt vào truyền tới tai, Lâm Hiên cúi đầu không nhịn được mà nhíu mày, chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi đều là mãng xà trên thân có chấm lốm đốm.

Những con này nhỏ nhất cũng bằng cánh tay bò khắp tứ phía, phóng tầm mắt nhìn tối thiểu cũng đến mấy vạn con, cái tên Lệ Mãng cốc quả nhiên không phải vô danh mà có.

Đương nhiên cảnh tượng này đối với phàm nhân thì thập phần đáng sợ,nhưng Lâm Hiên thì không để vào mắt bay theo ba tu sĩ vào sâu trong sơn cốc.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một tầng quang mạc màu hồng. Hai gã nam tu Trúc Cơ kỳ tự giác dừng lại, thấy trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên ả kia liền vội cung kính giải thích: "Đạo hữu không cần kinh nghi. phía trước chính là nội cốc chưa có lệnh của sư tôn đệ tử ngoại cốc không được tùy ý xâm nhập".

Lâm Hiên gật gật đầu mỗi phái có môn quy riêng, hắn cũng sẽ không đưa ra lời bình luận làm gì.

Tay trái ả kia khẽ lật, trong lòng bàn tay có thêm một tấm ngân sắc lệnh bài, chỉ thấy một đạo sáng từ trên đó bắn ra màn sáng rung lên một hồi tiếp đó hiện ra một thông đạo đủ chỗ hai người đi vào.

Lâm Hiên theo nữ tử bay vào trong đó. Cảnh vật bên trong lại rất bất đồng: Thanh nhã mỹ lệ và tĩnh mịch, đập vào mắt chính là một tòa tiểu sơn cao hơn trăm trượng, khắp núi là một màu xanh biếc cây cối tươi tốt vô cùng.

Ở chân tiểu sơn còn có một thủy hồ nho nhỏ. Trong hồ có một thuyền hoa bề ngang dài gần trăm trượng, có hai lầu, có vẻ như lâm viên của hoàng gia thế tục, không nghĩ rằng đây là chỗ của một nữ ma đầu.

Lâm Hiên cũng cảm thấy khác lạ nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

"Mời đạo hữu lên hoa thuyền ngồi tạm, gia sư lập tức tới đây". Nữ tử vừa nói vừa cung kính đi trước dẫn đường.

Lâm Hiên gật đầu đem từ ánh mắt chuyển sang sơn đỉnh, nơi đó mặc dù không có lầu gác nhưng yêu khí sung túc nhất sơn cốc, hiển nhiên đây chính là động phủ của Hắc Mãng phu nhân.

Thị chắc còn đang đả tọa trong lòng Lâm Hiên thầm suy đoán, yêu phụ này rút cuộc là đang tu luyện bí thuật hay là tại Mang Sơn đại hội đã bị thương.

Lâm Hiên còn nhớ lúc ấy Hắc Mãng phu nhân cũng bị cuốn vào trường hỗn loạn.

Lâm Hiên cũng đã nghe được một số tin tức, nghe nói lúc đó Nguyên Anh lão quái ngã xuống chỉ có vài người nhưng bị thương thì rất nhiều khiến không ít môn phái có quan hệ hảo hữu trở mặt thành thù, hơn nữa chúng tu sĩ còn lo lắng yêu tộc sẽ triển khai đại chiến với quy mô lớn.

Đương nhiên điều này cùng hắn không có quan hệ gì. Lâm Hiên đi theo nữ tử vào trong hoa thuyền.

Đi vào một gian tĩnh thất được bố trí lộng lẫy vô cùng. Trong này còn có vài thị nữ vận áo xanh khá thanh tú, xem ra lời đồn cũng không phải vô căn cứ, Hắc Mãng phu nhân không chỉ có tham hoa háo nam sắc mà còn rất ghét nữ tu xinh đẹp hơn mình.

"Đạo hữu từ xa vất vả tới đây, mời vào trong này nghỉ ngơi". Nữ tử Ngưng Đan kỳ mở miệng sau đó khẽ liếc ánh mắt, những thị nữ kia cúi đầu xuống bưng linh trà cùng điểm tâm lên.

Điểm tâm không nhiều lắm nhưng mà lại tinh mỹ vô cùng, còn linh trà thì có màu sắc như hổ phách tỏa ra hương thơm thấm đượm lòng người

"Mời đạo hữu nếm thử, Bách Hoa Cao cùng Lệ Mãng trà ở nơi đây đều rất đặc biệt, phàm nhân uống vào có thể khiến cho mắt sáng tâm hồn thanh thản hiệu quả cường thân kiện thể, nếu là tu tiên giả chúng ta uống vào cũng có nhiều chỗ tốt". Nữ tử ân cần giới thiệu.

"A, tại hạ đúng là có khẩu phúc". Lâm Hiên lấy từ trong mâm một khối Bách Hoa Cao cho vào miệng, vừa vào đã lập tức tan ra hương vị quả thật là thượng phẩm.

Sau đó lại nhấp một hớp trà, vừa vào miệng thì lập tức như là có một cỗ nhiệt khí chạy từ miệng vào đan điền, cảm giác chưa từng nếm qua.

Thấy Lâm Hiên ăn uống sảng khoái như thế nữ tử Ngưng Đan kỳ cũng hơi kinh ngạc, dù sao tiếng xấu của sư tôn ai ai cũng biết. Cho dù là những lão quái Nguyên Anh kỳ tới nơi này làm khách cũng rất cẩn trọng. Thực ra Lâm Hiên cũng đã âm thầm dùng thần thức kín đáo đảo qua nên nữ tử Ngưng Đan kỳ không thể phát hiện ra.

Đương nhiên hắn thưởng thức một chút. Những thị nữ rời khỏi chỉ còn lại nữ tử Ngưng Đan kỳ ở lại tiếp khách. Trong lòng ả có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám mở miệng nói lung tung, nói về một số sự tình không quan trọng cùng vẻ tươi cười lấy lòng. Lâm Hiên cũng không có hứng thú, ứng phó đôi câu rồi im lặng nhắm mắt ngồi điều tức. Vẻ mặt ả kia cứng đờ trong mắt lóe lên sự giận dữ nhưng rất nhanh thu liễm. Sư tôn nhìn trúng người này tự nhiên là không thể đối đãi với hắn như một tu sĩ Ngưng Đan kỳ khác. Ả lập tức tâm bình khí hòa im lặng không nói nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua bất tri bất giác gần một canh giờ. Đột nhiên tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới bên tai, chỉ thấy một nữ tử vận y phục màu đen đi vào phòng.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 743 + 744: Xảo Thủ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Thầm Chị Họ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 67




Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 58


Giang Nam Thiện Nương Tử

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10