Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 694: Lâm Hiên Khinh Người Quá Đáng

Chương trước: Chương 693: Tế Ti



Lâm Hiên không chú ý đến bên cạnh nữa, nhìn sợi tơ đỏ rực đuổi sát theo không bỏ. Hắn nhíu mày, thân hình chậm dần rồi ngừng lại.

Một bức tường băng xuất hiện giữa hai người.

Hồng Lăng cảm thấy rất kinh ngạc. Phòng ngự như vậy rõ ràng không đỡ được đòn của mình, trong lòng rất rõ ràng, tại sao.

Lâm Hiên trông rất lạnh lùng, cổ tay vừa chuyển, trong lòng bàn tay bay ra một tia lửa phun lên bức tường băng.

Bích huyễn u hỏa!

Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, cả bức tường băng lập tức phát ra những tia sáng màu xanh quỷ dị, giống như hòa hợp với ngọn lửa vậy.

Sợi tơ bắn lên trên đó, tiếng nổ lốp bốp không ngừng vang lên. Nhưng nó không phá vỡ phòng ngự của bức tường băng mà lại dung nhập vào trong vầng sáng đó.

Hồng Lăng nhíu đôi mày thanh tú lại.

“Đây là ngọn lửa gì mà lại bá đạo như vậy. Ừ, giống như có kịch độc, hơi phiền phức rồi đây”

Hồng Lăng đã có cái nhìn hoàn toàn mới với Lâm Hiên. Lâm Hiên có sở học rất phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Có công pháp chính ma, lại còn am hiểu dùng độc, tục ngữ nói tham nhiều không tốt. Nhưng pháp lực của hắn lại rất tinh thuần hơn xa tu sĩ cùng cấp, điều này làm người ta khó có thể tin.

Hồng Lăng rất kinh ngạc, hận không thể lập tức bắt lấy tiểu tử này, dùng phương pháp Sưu hồn nhìn xem trong cơ thể tiểu tử này có bí mật gì.

Trên mặt Hồng Lăng như phủ một lớp băng mỏng. Nàng vung tay lên, từ bên trong bay ra một chiếc lược làm bằng ngà trông rất cổ. Nhưng Lâm Hiên cũng không cho rằng đó là đồ trang điểm của nữ tử.

Linh lực bên trên rất kinh người, không cần phải nói cũng biết đây là một bảo vật cổ.

Hồng Lăng cầm nó vào trong tay, khẽ vuốt ve. Lâm Hiên không khỏi cảm thấy khó hiểu, chẳng qua lại không hề suy nghĩ nhiều.

Hắn vỗ tay, một cây quạt nhỏ xuất hiện trước ngực, trên mặt lấp lánh hào quang trông không hề bình thường.

Lâm Hiên mở miệng phun một đạo tinh khí vào pháp bảo, cây Tam tiêu phiến lập tức lớn lên gấp mấy lần, ký hiệu bên trên càng thêm rõ ràng.

Lâm Hiên đưa tay ra nhẹ nhàng vung lên, hai cỗ quái phong bay ra ngoài.

Hai đạo quái phong to như nắm tay, một đạo đen như mực, rất thối và tản mát ra khí tử vong làm người ta ghê sợ.

Một đạo trắng bệch không có màu sắc, nhìn thì giống như thi hỏa, nói tóm lại làm cho người ta rất khó chịu.

Âm dương quái phong?

Hồng Lăng tiên tử nghiêm mặt, ném chiếc lược nga fleen bầu trời, bên trên lập tức xuất hiện một đồ án Thái Cực.

Không có quá nhiều linh quang nhưng lại có vẻ rất nặng nề.

Thái Cực Âm Dương nhẹ nhàng chuyển động, không ngờ đã hấp thu hai đạo quái phong trắng đen vào.

Lâm Hiên không khỏi cười khổ một tiếng. Hồng Lăng tiên tử không hổ là thượng cổ ẩn tu, pháp bảo rất mạnh hơn xa lão quái vật mình đã gặp trước đây.

Cái khác không cần nói, chỉ có mấy chữ: “Rất khó giải quyết”

Chẳng qua nếu so sánh về pháp bảo, Lâm Hiên không sợ ai.

Từ lúc bước chân vào tiên đạo đến nay, hắn không biết đã trải qua bao nhiêu trận đại chiến sinh tử. Số tu sĩ chết trong tay hắn đã tính hàng ngàn. Mà trữ vật đại của bọn họ đều rơi vào trong tay Lâm Hiên.

Hầu hết bị hắn đưa đến các khu chợ đổi lấy linh dược, tinh thạch, mà những thứ trong tay đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.

Lâm Hiên vỗ trữ vật đại, một tấm kính to như lòng bàn tay bị hắn lấy ra.

Lâm Hiên vươn tay ra chỉ vào Nhiếp Linh kính.

Trên mặt kính phụn ra hơn mười đạo ánh sáng màu đen hợp lại vào nhau, giống như một quả cầu lửa lao về phía đồ án Thái Cực.

Hồng Lăng nhíu mày, chẳng qua nàng tin vào thần thông của bảo vật nên không định ngăn cản, chỉ đưa thêm pháp lực vào trong đó mà thôi.

Trong nháy mắt đồ án Thái Cực lại lớn lên một chút giống như thiên thạch rơi xuống, hung hăng lao về phía Lâm Hiên.

Bộp....

Vầng sáng va chạm với đồ án Thái Cực, đầu tiên là run lên, sau đó nó như mưa rơi xuống.

Mới đầu Hồng Lăng tiên tử không cảm thấy gì. Chẳng qua rất nhanh liền phát hiện liên lạc giữa mình và bảo vật đã trở nên khó khăn gấp nhiều lần.

Chuyện gì thế này?

Hồng Lăng ngẩn người đưa mắt nhìn tới. Đồ án Thái Cực trở nên rất ảm đạm, sau đó nó lóe lên hóa thành chiếc lược ngà, chẳng qua linh tính đã mất.

Hồng Lăng tiên tử vừa sợ vừa giận. Lâm Hiên lại nở nụ cười đắc ý, vai run lên, một quả cầu rơi vào trong tay.

Phược tiên tác!

Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, quả cầu liền xoay tròn, vô số sợi tơ màu bạc quấn quanh lấy chiếc lược ngà.

“Ngươi....”

Hồng Lăng tức giận đến độ biến sắc, nàng tức giận muốn lao tới. Có lầm không vậy, tiểu tử này đúng là không coi ai vào đâu.

Chủ nhân vẫn còn sống tốt, hắn không ngờ dám ra tay đoạt bảo vật của mình, đúng là không coi mình vào đâu.

Một câu nói: “Quá kiêu ngạo”

Hồng Lăng luôn cảm thấy mình là người to gan hơn trời, nhưng so sánh với Lâm Hiên thì đúng là không sánh bằng.

Ghê tởm!

Không nói bảo vật đó là thứ mình yêu quý, dù là đồ bỏ đi cũng đâu thể để hắn cướp đi như vậy?

Hồng Lăng nhíu mày, toàn lực thả thần niệm ra. Dù nàng có thành viên Nguyên Anh trung kỳ nhưng vận dụng thần thức như vậy cũng có chút khó khăn. Nhưng cuối cùng vẫn có thể lấy lại được liên hệ với bảo vật.

Nhưng trong mắt Lâm Hiên hiện ra một tia khác lạ, bố trí một chiếc bẫy lâu như vậy, con cá rốt cuộc đã cắn câu.

Thấy Lâm Hiên dồn hết tinh thần thu hồi bảo vật, trong lòng bàn tay Lâm Hiên xuất hiện một phù triện màu đỏ.

Vung tay lên phun ra một ngụm máu. Vốn sử dụng phù bảo không cần phải như vậy, chẳng qua lúc này Lâm Hiên đang tranh thủ thời gian.

Máu rất nhanh bị hấp thu, phù triện không gió mà cháy, biến thành một ngọn lửa chói mắt.

Bên trong mơ hồ có thể thấy một thanh trường kiếm dài một tấc.

“Đi”

Lâm Hiên chỉ tới trước, kiếm đón gió lớn nhanh, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh Tam xích thanh phong lấp lánh hào quang, khí thế cực mạnh.

Nó lóe lên rồi biến mất khỏi người Lâm Hiên, chém mạnh vào Hồng Lăng tiên tử.

“Phù bảo”

Đây chính là vật mà chưởng môn sư thúc luyện ra, Hồng Lăng tự nhiên là biết. Nàng vừa thấy không khỏi biến sắc, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Mắc câu.

Tiểu tử này không phải quá kiêu ngạo, hắn làm như vừa rồi chỉ là kích tướng mà thôi.

Hồng Lăng tiên tử thầm hối hận trong lòng, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Tục ngữ nói người không thể dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá, nước biển không thể đo hết. Tiểu tử này bề ngoài trông rất thành thật nhưng lại giảo hoạt như hồ ly, thật đáng ghê tởm.

Mình rõ ràng đã biết hắn không dễ dây vào nhưng lại quá khinh thường.

Nàng buồn bực như thế nào có thể hiểu được, vì sai một ly đi một dặm. Hôm nay đã mất tiên cơ. Bây giờ bị phù bảo đột nhiên tập kích cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống lại mà thôi.

Hồng Lăng thở dài một tiếng, mặt mày trở nên nghiêm trọng, vươn tay ra từ từ điểm vào Thứ linh hoàn.

“Đi”

Linh quang lóe lên, Thứ linh hoàn lơ lửng trên đỉnh đầu liền khuếch tán ra xung quanh.

Mơ hồ có tiếng Phượng Hoàng vang vọng trời xanh.

Hai tay Hồng Lăng không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết, đột nhiên nàng há miệng phun ra một đạo tinh khí đỏ sậm.

Đây là bổn mạng pháp lực mà nàng khổ tu mấy trăm năm rất tinh thuần, sau khi Thứ linh hoàn hấp thu nó, linh quang càng thêm sáng rực.

Vô số sợi tơ đỏ rực xuất hiện, đan xen vào nhau tạo thành một tấm chắn.

Chỉ trong nháy mắt đã tạo thành mười tám tấm chắn đỏ tươi trước mặt Hồng Lăng tiên tử.

Đây là dùng pháp bảo thi triển bí thuật thời thượng cổ, lực phòng ngự rất mạnh, kinh thế hãi tục.

Nhưng phù bảo chính là vật do tu sĩ Ly Hợp Kỳ luyện ra, có thể ngăn cản được hay không, Hồng Lăng cũng không dám chắc.

Nhưng bây giờ muốn tránh cũng không được, bây giờ chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.

Hai người đã thi triển tuyệt chiêu, trong nháy mắt sẽ phân ra mạnh yếu, quyết định sinh tử.

Nói thì chậm nhưng tình hình diễn ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt phù bảo đã bổ tới trước mặt.

Hồng quang lóe lên, sau đó tấm chắn trở nên ảm đạm, vỡ vụn ra như thủy tinh, vỡ thành những mảnh lớn nhỏ khác nhau.

Nhưng đây mới là đột phá đạo phòng tuyến thứ nhất, tiếp theo còn có mười bảy đạo nữa.

Vầng sáng chói mắt, linh khí ngập trời, tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên, thế như chẻ tre.

Nhưng trên mặt Lâm Hiên không hề có một chút vui mừng nào.

Bề ngoài thuận lợi nhưng trong lòng lại đang kinh hãi. Lực phòng ngự của tấm chắn làm hắn giật mình.

Linh lực của phù bảo không bằng một phần ba lúc ban đầu, bây giờ đang không ngừng tiêu hao.

Lâm Hiên đang lo lắng không biết nó có thể chống đỡ đến lúc đánh vỡ hết tấm chắn không, hay là pháp lực tan thành mây khói trước đó.

Nếu không còn phù bảo sẽ rất đáng tiếc, khi đó Hồng Lăng tiên tử cũng hận mình đến tận xương tủy.

Mà tấm chắn kia thật huyền diệu, cho dù vỡ vụn cũng không tan thành mây khói. Mà nó một lần nữa nó phân giải thành những sợi ánh sáng quấn quanh phù bảo, cứ như vậy linh lực không ngừng tiêu hao nhiều hơn.

Lâm Hiên lo lắng trong lòng. Hồng Lăng cũng không kém gì hắn. Lúc này nàng đã bị ép đến tuyệt địa. Sống hay là chết đã không phải do mình nắm giữ nữa, chính xác mà nói là dựa vào may mắn.

Ầm!

Rốt cuộc chỉ còn lại một tấm chắn cuối cùng. Ánh sáng của phù triện cũng trở nên ảm đạm, hai người đã là cung mạnh hết đà.

Ai không duy trì được nữa cũng là bình thường.

Thắng bại chính là lúc này. Lâm Hiên và Hồng Lăng đều đang nghĩ như vậy thì đột nhiên xảy ra biến hoá.

Ầm ầm.

Một tiếng nổ lớn hơn sấm sét hàng ngàn vạn lần truyền vào trong tai.

Dù là tu vi như Lâm Hiên và Hồng Lăng tiên tử đều bị chấn đến độ tái nhợt. Nguyệt Nhi ở phía xa xa hơi lảo đảo giống như bị thương không nhẹ, trực tiếp từ trên không trung rơi xuống.

Cũng may sau khi rơi xuống hơn mười trượng, linh quang trên người nàng lóe lên, một lần nữa lơ lửng trong không trung.

Nguyệt Nhi mặt mày rất khó coi, bốn thánh thú bên cạnh cũng tương tự như vậy, lảo đảo giống như say rượu vậy.

Nếu so sánh thì Thi Ma tốt hơn một chút. Lâm Hiên không thể ra tay được nữa, cũng may còn có thể phát thần niệm ra, ra lệnh cho nó không cần quản bốn con quái vật, bảo vệ cho Nguyệt Nhi đã.

Âm thanh này quá lớn, lại quá cổ quái, trong lòng Lâm Hiên dấy lên một cảm giác lo sợ.

Bây giờ hiển nhiên không thích hợp đấu nữa.

Lâm Hiên tính toán lợi hại, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Tiên tử, tiếp tục đấu nữa chỉ có thể Lưỡng bại câu thương, chúng ta tạm thời dừng tay có được không?''

Loading...

Xem tiếp: Chương 695: Thiên Địa Lực

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dạ Thiên Tử

Thể loại: Lịch Sử

Số chương: 150


Xuyên Cố Tình Hương

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 14


Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34