Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 503: Tái Kiến Sư Tôn

Chương trước: Chương 502: Độ Kiếp



Sắc mặt của chúng tu sĩ đại biến, Từ Cẩm Thanh liền hừ lạnh một tiếng. Bờ vai nhẹ chùn xuống rồi bỗng hóa thành một đạo sáng màu tím rực rỡ. Phóng ra như một tia chớp lập tức va vào con hỏa điểu kia.

Thân hình hai bên có thể nói là chênh lệch một trời một vực. Song thần thông của tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ đâu phải là nhỏ. Yêu cầm kia do không đề phòng đã ăn phải một đòn liền điên cuồng nổi giận. Phát ra một tiếng rít chói tai sau đó hung hăng đánh về phía Từ lão.

Song Từ Cẩm Thanh không hề có ý nghênh chiến, lập tức thay đổi phương hướng bay xa về phía chân trời.

Tất Phượng thấy thế càng thêm nổi giận, hỏa diễm trên thân thể lập tức bùng lên. Vỗ mạnh đôi cánh lớn bám theo sau.

Những tu sĩ còn lại liền thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không biết vì sao thiên kiếp lại hóa thành yêu cầm. Nhưng có một điều chắc chắn là bọn họ qua cơn nguy hiểm. Còn về sự an nguy của sư thúc thì không cần phải lo lắng nhiều. Thân là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đã là tồn tại đỉnh cao tại Nhân giới. Yêu cầm kia tuy do thiên linh lực sinh ra nhưng dù sư thúc không địch lại muốn tự bảo vệ thì không thành vấn đề.

Sau khi chúng tu sĩ bình tĩnh trở lại, ánh mắt lập tức hướng về phía hạp cốc.

Lúc này Thông Vũ Chân Nhân vẫn ngồi khoanh chân như trước nhưng khí sắc lúc này hoàn toàn khác. Nguyên Anh bên trong quang cầu trước ngực cũng đã được củng cố. Lần này kết anh tuy gặp nhiều kiếp nạn song cuối cùng cũng công đức viên mãn.

Hai mắt lão chầm chậm mở ra, ánh mắt lóe tinh quang bắn ra bốn phía. Song càng tà dị hơn toàn thân lão hiện tại như bị một đám sương đỏ bao phủ lấy người có vẻ như rất thần bí.

“ Nguyên Anh đại đạo, hơn bốn trăm năm khổ tu cuối cùng cũng đã thành chính quả rồi.”

Thông Vũ Chân Nhân nhẹ thả lòng. Dù là lão hồ ly nhưng thời khắc này cũng để lộ ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt. Tu tiên chính là nếm qua vô số cảm giác, từng việc khắc sâu vào trong tâm. Những gian khổ đó người ngoài khó có thể cảm nhận được.

Cánh tay lão vươn ra vẫn không ngừng biến hóa. Quang cầu kia dần tan biến đi nhưng Nguyên Anh vẫn bảo trì tư thế như cũ, chầm chậm phiêu phù trong không gian. Sau đó ánh hồng chợt lóe lên rồi liền nhập vào thiên linh cái của lão.

Thông Vũ chân nhân liền đứng lên.

Phóng thần thức đảo qua xung quanh. Mà trên mặt lại lộ vẻ nửa mừng nửa lo rất cổ quái.

“Thật không nghĩ đến lần này kết anh lại dụ đến hỏa hệ yêu cầm, may là nó đã bị sư huynh dẫn đi. Bản môn đã không còn bị đe dọa nữa rồi.

Độc thoại một lúc thân hình Thông Vũ khẽ động lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Cùng lúc đó các vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão đang phiêu phù giữa không trung. Thời gian dần trôi đi có không ít người bắt đầu tỏ ra lo lắng bất an.

Chưởng môn nhân lần này kết anh thời gian kéo dài hơn so với tưởng tượng. Tuy dẫn động thiên kiếp nhưng yêu cầm kia cuối cùng cũng đã bị sư thúc dẫn dụ đi. Song những tiếng nổ lớn từ phía xa xa vẫn không ngừng truyền lại. Khiến cho người ta chấn động tâm can.

Xem ra mọi người đang lo lắng giống như nhau.

Thần thức của Lâm Hiên âm thầm xuất ra quan sát các vị đồng đạo.

Biểu hiện trầm tĩnh nhất là lục đại trưởng lão. Dù không thể nói là khí định thần nhàn song ít nhất cũng không hề có chút kích động.

Đó chính là phong thái của cao thủ. Ngoại trừ tu vị cao thâm thì tâm cơ của sáu vị này cũng thuộc hàng nhất đẳng.

Còn về Lâm Hiên thì không lo lắng. Với thực lực đứng đầu U Châu của Linh Dược Sơn, mà lại không thể chống lại được tiểu thiên kiếp thì đạo trời vất đi đâu.

Trong lúc hắn âm thầm quan sát mọi người. Lại thấy Trầm Ngạo Thiên biểu tình cũng không hề có chút lo âu gì. Chắc chắn người này trong lòng cũng đang suy nghĩ giống như mình.

Lâm Hiên vừa nghĩ đến đó, vốn không muốn để đối phương nhìn ra thực hư của mình, hắn vờ lộ ra đôi chút lo âu sợ hãi. Thỉnh thoảng lại quay đầu ngó nghiêng lung tung bộ dáng đứng ngồi không yên.

Điều đó lập tức lọt vào mắt Trầm Ngạo Thiên. Khóe miệng y liền lộ ra một nụ cười nhạt. Vị thiếu môn chủ này rốt cục cũng chỉ là non người trẻ dạ không đủ kiên nhẫn, về sau không đáng lo lắng.

Không khí lúc này xem ra rất căng thẳng. Lâm Hiên sắp bắt đầu minh tranh ám đấu với đối phương. Nhưng từ phía hạp cốc kia chợt phát sinh biến hóa.

Thoạt đầu phát ra âm thanh trong ngần ngân vang trong không gian. Tựa như tiếng hống của viễn cổ thần thú.

Tiếp đó nơi đó liền phát ra hào quang vạn trượng. Mà từ trong lại phát ra một mùi hương lạ thường lan tỏa khắp nơi.

Đây chính là dấu hiệu báo trước Nguyên Anh đại thành.

Chúng tu sĩ ngơ ngẩn nhìn nhau cảm xúc biểu lộ vô cùng đa dạng. Có hưng phấn có hâm mộ song cũng không cam lòng. Nhưng cảm xúc được biểu lộ ra nhiều nhất lại chính là sự ghen tị.

Là Nguyên Anh!. Phóng tầm mắt hết các môn phái lớn nhỏ ở U Châu thậm chí cả tán tu, có mấy người có thể có được cơ duyên này chứ.

Sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh không chỉ thần thông đại tiến mà thọ nguyên cũng kéo dài gần ngàn năm. Chúng nhân cực khổ vất vả tu tiên không phải cũng chỉ cầu trường sinh hay sao. Tuy Nguyên Anh không có nghĩa là trường sinh mãi mãi song đó cũng là tồn tại cao nhất ở Nhân giới rồi.

Lâm Hiên lúc nãy cũng đã thu hồi ánh mắt lại. Từ phía sơn cốc xa xa dường như có cái gì đó đang tiến đến.

Bình tĩnh mà xem xét, trong lòng Lâm Hiên tuy cũng có chút đố kỵ nhưng hắn tin tưởng rằng sớm muộn gì mình sẽ có ngày này. Hắn liền hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình đang kích động lại.

Chỉ thấy quang hoa chợt lóe lên rồi một lão giả tiên phong đạo cốt xuất giữa tầng không.

Lần này gặp lại dung mạo của sư tôn không hề còn vẻ già cả, sắc diện hồng hào vô cùng, tay áo phần phật phất phơ theo gió. Cả người đồng nhan hạc cốt cùng với cây phất trần như là thần tiên hạ phàm.

“Tham kiến sư tôn.”

“Tham kiến chưởng môn.”

Đứng hàng đầu là Lâm Hiên cùng lục đại chấp pháp. Phía sau hắn các Ngưng Đan Kỳ tu sĩ sắp thành mấy hàng. Cúi mình hành lễ trên mặt tràn đầy vẻ thành kính.

Trước kia Thông Vũ Chân Nhân đã rất có uy danh rồi. Mà lúc này ngưng tụ Nguyên Anh thành công thì mọi người lại càng không dám có chút khinh mạn.

“Chư vị sư điệt xin đứng lên.”

Trên mặt Thông Vũ Chân Nhân lộ ra một nụ cười. Mấy tháng trước lão hãy còn đứng ngang hàng với những người này. Nhưng bây giờ dựa theo quy củ của tu tiên giới thân phận của lão đã ngang hàng với Từ Cẩm Thanh.

“Hiên nhi. Ngươi cũng tới sao?”

“Chúc mừng sư tôn Nguyên Anh đại thành.”

Khóe miệng Thông Vũ Chân Nhân lộ ra một nụ cười đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên nhướng mày: “ Lần này lão phu Kết Anh thành công thật sự tạ ơn chư vị sư điệt xuất lực bảo vệ. Ngoại trừ Trầm sư đệ cùng Hiên nhi những người khác có thể đi được rồi.”

“Tuân pháp dụ.”

Mọi người tuy cảm thấy trong lời nói của Thông Vũ Chân Nhân có chút kỳ quái. Nhưng cũng có ai ngu ngốc mở miệng thắc mắc., tất cả thi lễ rồi đều rời khỏi đó.

Trong lục đại trưởng lão chỉ có lão giả họ Hồ tỏ ra bất mãn. Song rốt cục lão cũng không dám nói năng gì.

Lâm Hiên tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với những điều đó. Hắn quay qua Thông Vũ thể hiện sắc mặt cung kính. Mà Thông Vũ Chân Nhân cũng mỉm cười hiền từ, quả thật là sư từ đồ hiếu.

Bỗng từ xa truyền đến những tiếng nổ đinh tai. Không rõ tình hình chiến đấu ra sao song chắc chắn yêu cầm kia rất khó đối phó. Đến ngay cả Nguyên Anh trung Kỳ tu sĩ cũng không thể làm được gì nó.

“Hiên nhi, Trầm sư điệt. Chúng ta nhanh đi trợ giúp sư huynh một tay.”

Thông Vũ Chân Nhân vừa nói xong, thân hình vừa động đã hóa thành một đạo sáng màu hồng bay về phía xa. Lâm Hiên cùng Trầm Ngạo Thiên liếc nhau tự nhiên không dám chậm trễ lập tức thi triển thần thông đuổi theo phía sau.

Loading...

Xem tiếp: Chương 504: Hỏa Linh Châu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Loving Evangaline

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 19


Tình Không Lừa Dối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 16


Quyện Tầm Phương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 32


Cửa Tiệm Cổ Quái

Thể loại: Huyền Huyễn, Đô Thị

Số chương: 48


Lãng Tử Phụ Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13