Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 490: : Hồng Y Nữ Tu

Chương trước: Chương 489: : Bảo Hoàn Sơ Hiện Thần Uy



Cổ tay hắn nhẹ rung lên, hỏa diễm thu lại trong tiếng thanh minh biến thành một con Giao long dài chừng có nửa thước giương nanh múa vuốt lao qua đối phương.

Thời khắc này thân thể lão ma đang ở trong phật quang, thấy thế khóe miệng khẽ nhếch lên chế diễu. Độn thuật này vốn là thượng cổ thần thông thiên về mượn lực công kích để phòng ngự, đối phương không biết rõ tỉ mỉ đúng lúc có thể giúp lão thở ra một ngụm ác khí.

Xoẹt...

Hai đạo quang sắc cùng bắn vào nhau, linh quang không ngừng xoắn lấy nhau chiếu ra những tia sáng dữ dội khiến người không mở mắt ra được.

Chỉ thấy sau lát phật quang đã bị phá vỡ một lỗ hổng, Hồng Phấn lão ma chợt ngây ngốc rồi sắc mặt đại biến. Lúc này muốn làm gì cũng đã muộn, lão chỉ cảm thấy bụng tê rần, không ngờ giao long chui vào trong thân thể.

Lão ma sợ tới mức hồn bay phách lạc hai tay múa may loạn lên, nhưng rất nhanh một tầng hỏa diễm màu xanh lục đã hiện bên ngoài thân thể của lão.

Lúc này ánh mắt Hồng Phấn lão ma lộ ra vẻ tuyệt vọng hướng qua Lâm Hiên phất tay dường như muốn cầu xin tha mạng. Đáng tiếc đã muộn, có trách thì trách lão đã dây vào tiểu sát tinh này. Ánh mắt Lâm Hiên lạnh lùng đưa hai tay bắt quyết, hỏa diễm bạo cháy lên đem thân thể lão ma thiêu đốt thành tro tàn.

Lâm Hiên thu tay một chiêu đem Bích Huyễn U Hỏa bay trở về, còn mang theo túi trữ vật của đối phương.

Mất đi sự thao túng của chủ nhân, pháp bảo vĩ đại kia cũng phục hồi nguyên hình là một pho tượng yêu ma khoảng hai thước, mặt ngoài có những vết rạn nhỏ chính là bị Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn gây hư tổn.

Pháp bảo mới luyện thành mà đã có uy lực như vậy, Lâm Hiên hết sức hài lòng, nếu như là dùng nguyên thần bồi dưỡng một hai trăm năm thì khó có thể tưởng tượng được sự lợi hại của nó.

Lúc này thần sắc Lâm Hiên khá vui vẻ, lần chiến đấu này cũng không mấy khó khăn lại thu hoạch cực kỳ phong phú.

Thượng phẩm linh thạch kia tin tưởng toàn bộ U Châu bây giờ cũng chỉ còn lại vài khối, Thú Hồn Phiên sau khi hấp thu Hồng Phấn khô lâu uy lực tăng cường không ít.

Còn có mấy thứ pháp bảo của đối phương tuy hắn không dùng được, có thể mang đến phường thị bí mật đổi lấy số lượng linh thạch cực lớn.

Một lát sau ba người hóa thành một đạo kinh hồng màu lam nhằm hướng ngược lại mà bay đi.

Cũng không lắm đã tới bên ngoài trấn nhỏ của phàm nhân kia.

Lâm Hiên dừng độn quang định thăm hỏi một chút tin tức.

"Thiếu gia, người ở nơi này nghỉ ngơi một chút, loại tiểu sự vấn đường này để cho tỷ muội chúng tôi làm là được." Lục Doanh Nhi nhu thuận dịu dàng nói.

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu không phản đối: "Hai ngươi đi nhanh rồi về."

"Vâng."

Nhìn bóng dáng hai thiếu nữ tan biến, Lâm Hiên tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tọa.

Nửa canh giờ trôi qua hai thiếu nữ vẫn không thấy quay lại, Lâm Hiên nhíu mày nhưng không lo lắng. Lúc trước hắn đã ban cho hai thiếu nữ mỗi người một viên cảm ứng châu. Nếu hai nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ cảm ứng được.

Có lẽ là có chuyện khác nên có chút chậm trễ.

Dù sao cũng không vội Lâm Hiên ung dung đang muốn nhắm mắt lại đột nhiên hắn cảm ứng được có tu sĩ tới đây.

Hai đạo quang hoa xuất hiện nơi chân trời hướng bên này bay vút qua.

Một trước một sau giống như là đang rượt đuổi.

Khoảng cách khá xa, nhưng Lâm Hiên thi triển linh nhãn thần thông tự nhiên thấy khá rõ.

Phía trước là một hồng y nữ tử còn trẻ chừng hơn hai mươi, thân hình diễm lệ nhưng đang hoang mang, tóc mai tán loạn đang thao túng một cây kiếm tiên tinh xảo liều mạng mà chạy.

Phía sau là một nam nhân hết sức bình thường, toàn thân đầy hắc khí hiển nhiên là một tu ma giả.

Hai người đều là Trúc Cơ Kỳ, cảnh giới của nữ tử chỉ là Sơ kỳ còn nam nhân kia đã là Trung kỳ, ma đạo công pháp uy lực quỉ dị bá đạo nổi danh, nữ tử này đương nhiên không địch lại là chuyện thường tình.

Những chuyện như thế này ở Tu Tiên giới nhiều đếm không xuể, Lâm Hiên sớm đã lãnh đạm coi như không nhìn thấy.

Lâm Hiên vận huyền công thi triển Liễm Khí Thuật, thần quang ẩn lại tựa như một phàm nhân.

Thuật độn quang của nam nhân kia vốn nhanh một chút, rất nhanh khoảng cách hai đã thu hẹp lại đến hơn mười trượng, rồi thấy nam nhân kia vung tay bắn ra một đạo sáng màu đen.

Kia là một thanh hắc phi đao nhắm thẳng tâm tạng nữ tử mà kích, này người hạ thủ tàn độc, một đòn muốn lấy mạng đối phương xem ra hai người thù hận không nhỏ a!

Thiếu nữ nghe thấy phía sau có tiếng vang quỉ dị vội quay đầu lại bắt pháp ấn, một tia sáng hồng thành hình trong ngọc chưởng của nàng nghênh đón phi đao.

"Ồ?"

Nhìn nữ tử này thi triển pháp thuật Lâm Hiên khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái không kiềm chế được đứng lên.

Thủ thế này...

Dường như đã thấy qua ở đâu, Lâm Hiên còn chưa nhớ ra đã nghe ầm một tiếng phi đao cùng hồng quang chạm vào nhau.

Chỉ thấy thân thể mềm mại của thiếu nữ run lên, sau đó giống như cánh én từ trên bầu trời liệng xuống.

Đây không phải là nàng bị thương mà là do lực kiệt, một đòn kia đã làm kiệt quệ pháp lực trong cơ thể nàng, hiện tại nàng còn không phi hành nổi.

Dù vậy tu tiên giả cũng khác phàm nhân. Kiếm tiên của nàng cũng có thần thông bảo hộ chủ nhân, hồng mang lấp lánh giúp nàng bình an rớt xuống.

Lúc này nàng rơi xuống gần Lâm Hiên.

Nữ tử này cũng rất kiên cường, mặc dù toàn thân đã mất đi sự không chế, tâm thức mơ hồ nhưng lại cắn chặt hai hàm răng nhỏ không để cho mình ngất đi, trên vẻ mặt tuyệt vọng còn vương lại chút huyết đen đã khô.

Khoảng cách gần như vậy dung mạo xinh đẹp có chút mơ hồ của nàng đã hiện vào mắt Lâm Hiên, đặc biệt nơi tay áo thiếu nữ có thêu vài đoá mây trắng.

"Phiêu Vân Cốc?"

Những ký ức gian khổ ngày trước khi mới bước chân vào tu tiên đạo thoáng hiện về, Lâm Hiên khẽ kêu lên.

"Hứa Giai?"

"Ngươi... Ngươi biết ta?"

Mặc dù đang ở thời khắc sinh tử nhưng nghe thấy một thiếu niên xa lạ gọi tên, Hứa Giai có chút sửng sốt. Một phàm nhân làm sao có thể nhận ra nàng?

Một chút chậm trễ của nàng tu ma giả kia đã dừng độn quang, nhe răng cười đi tới bên này.

Lâm Hiên khẽ thở ra ánh mắt lại hiện lên vẻ tinh anh.

Loading...

Xem tiếp: Chương 491: : Đồng Môn Khi Xưa

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vì Anh Nghiện Em Mất Rồi !

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12


Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 34


Chị Dâu Em Chồng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Thần Y Thánh Thủ

Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Năng

Số chương: 1058


Du Long Tùy Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 144