Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 491: : Đồng Môn Khi Xưa

Chương trước: Chương 490: : Hồng Y Nữ Tu



Mà nhân tiện đây Lâm Hiên còn có một chút vấn đề muốn tìm hiểu từ nữ tử này.

Nghĩ tới đây linh lực trong cơ thể hắn lưu chuyển phát ra một luồng khí tức kinh người.

Tu ma giả kia vốn định giơ tay trừ bỏ tên phàm nhân bất tiện này, đột nhiên dị biến nổi lên làm cho hắn há hốc mồm.

Tuy nhiên tên này cũng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng khom lưng xuống thi lễ: "Vãn bối là Cực Ma Động đệ tử Thẩm Dương tham kiến tiền bối."

Cực Ma Động?

Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười nhạt, cũng không hơi đâu có tâm tư tìm hiểu chân giả trong lời nói đối phương.

Bây giờ ma đạo thế đại, Cực Ác Ma Tôn được công nhận U Châu đệ nhất nhân, không ít tu ma giả môn phái khác cũng thường thường tự xưng mình là thủ hạ của ma tôn.

Giả danh bịp đồ không chỉ là phàm nhân thế tục mà tu sĩ cũng nhiều đếm không xuể.

Đáng tiếc Lâm Hiên lại căn bản không coi vào đâu, liền là ma tôn đơn truyền đệ tử cũng xưng huynh gọi đệ cùng hắn. Tên tiểu tử trước mắt này lại là cáo muốn mượn oai hùm.

Lâm Hiên khẽ thở dài cũng không nói thêm, giơ tay nhẹ nhàng bắn ra một đạo kiếm quang chói mắt bay về phía đối phương.

Thấy thế sắc mặt tu ma giả kia đại biến, nhanh chóng vỗ vào túi trữ vật đồng thời phun ra một ngụm máu huyết, tế ra một cái Linh khí phòng ngự hình dạng cổ quái.

Đáng tiếc là phí công vùng vẫy mà thôi, lấy thực lực của Lâm Hiên bây giờ tiện tay ra một đòn há một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nho nhỏ có thể ngăn cản được sao.

Phụp một tiếng, Linh khí đã bị kiếm quang dễ như trở bàn tay chém thành hai nửa. Tên tu ma kia còn không kịp la lên kiếm quang đã tiện một vòng trên cổ hắn, nhất thời huyết vũ đầy trời một thi thể không đầu ngã xuống mặt đất.

Mà Lâm Hiên căn bản như không thấy, tay trái phất một cái đem một hỏa quả cầu bắn ra đem thi thể kia hóa thành tro tàn.

Toàn bộ động tác liên tục trong chớp mắt, thiếu nữ kia mở to hai mắt nhìn về phía Lâm Hiên. Ánh mắt đầy vẻ phức tạp có cảm kích cũng có sợ hãi...

Trước mặt vị tiền bối đại thần thông này nàng nhỏ yếu tựa như một con kiến hôi mà thôi.

Lâm Hiên đương nhiên không có ý làm khó dễ nàng, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc ném qua thiếu nữ: "Ngươi nuốt vào đi."

Hứa Giai hơi giật mình rồi nhanh chóng mở nắp bình đổ ra hai viên đan dược màu hồng phấn, đôi môi anh đào khẽ hé mở nuốt vào trong bụng.

Nàng dứt khoát như vậy là vì nếu vị tiền bối này muốn đối phó nàng cũng không cần thiết phải dùng đến độc đan làm gì.

Một lát sau thiếu nữ đã cảm giác một cỗ nhiệt khí phát ra từ đan điền, trong lòng nàng mừng rỡ khẽ chống tay ngồi dậy, hai tay xếp bằng thả trên đầu gối tĩnh tọa phục hồi pháp lực.

Qua một khắc khí tức thiếu nữ đã trở nên bình ổn, pháp lực khôi phục tới hơn nửa.

Đan dược Lâm Hiên đưa cho nàng cũng phải trân quý lắm, chỉ vì tu vi của nàng không cao nên mới có hiệu quả như vậy. Đổi lại là tu tiên giả cấp cao như Lâm Hiên thì không mấy hiệu dụng.

Lúc này thiếu nữ mở đôi mắt hạnh khóe miệng chúm chím mỉm cười, quay qua Lâm Hiên hành một đại lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."

Lâm Hiên khẽ gật đầu.

"Được rồi cô nương không cần đa lễ, đứng lên rồi hãy nói."

"Vâng."

Hứa Giai có vẻ vô cùng cẩn thận, Kết Đan Kỳ tu sĩ thì nàng cũng chưa từng gặp qua mấy người, với lại dường như vị thiếu niên tiền bối này tu vi còn vượt trên chưởng môn chân nhân.

Nhưng vị tiền bối này thật quá trẻ tuổi! nghĩ tới đây nàng không nhịn được nhìn Lâm Hiên vài lần rồi cảm thấy gương mặt này nàng đã gặp qua ở đâu đó.

Dường như trùng hợp với một người trong ký ức của nàng.

Nhưng mà không có khả năng a!

Dù cảm thấy ý nghĩ của bản thân quá hoang đường nhưng Hứa Giai không nhịn được buột miệng: "Tiền bối có phải ở họ Lâm?"

Lúc này Lâm Hiên lặng im, đối phương lại nhận ra hắn, chẳng lẽ nữ nhân đều có ký ức tốt như vậy sao?

Theo lý ban đầu ở Phiêu Vân Cốc hắn chỉ là một tiểu tu sĩ lặng lẽ vô danh.

Mặc dù cảm thấy có chút kì lạ nhưng đã đến nước này, Lâm Hiên phì cười nói: "Hứa sư tỷ lâu nay vẫn mạnh khỏe chứ?"

Lần này đến phiên Hứa Giai sửng sốt, lời nói vừa rồi căn bản chính là không kiềm chế được, không ngờ tới điều đó là hiện thực. Nhất thời nàng quên cả thân phận.

"Ngươi thật sự là Lâm Hiên?"

"Hà hà, nếu như ta là đồ giả thì nàng cho đổi thành thật là được." Hứa Giai lấy tay che kín cái miệng nhỏ nhắn, năm đó nàng cùng Lâm Hiên nhập môn cùng một lúc. Đối với vị sư đệ này khắc sâu ấn tượng, không phải vì Lâm Hiên có tố chất hơn người mà ngược lại người này có tiếng là ngây ngốc.

Nghe đồng môn nói hắn không có linh căn, nhập môn cũng là bởi vì cơ duyên xảo hợp. Nhưng loại phàm nhân này đi trên tiên đạo nhất định có hạn, đại bộ phận cũng chỉ ở Linh Động Kỳ sơ kỳ, cho dù đặc biệt khắc khổ dốc hết tinh lực suốt đời cũng chỉ tới Linh Động trung kỳ mà thôi.

Năm đó vị sư đệ này ở trong môn phái nhận đủ mọi sự khinh khi, rất nhiều sư huynh đệ đều đưa hắn coi như ngốc tử, luôn lấy hắn ra làm đề tài đàm tiếu. Nên tự nhiên trong các để tử cùng cấp danh khí hắn cũng không phải nhỏ a!

Hứa Giai mặc dù không để ý lắm đến Lâm Hiên, nhưng mưa dầm thấm đất cũng thường nghe nhiều lời đồn về hắn.

Nghe nói hắn mới đầu cũng rất khắc khổ tu luyện, nhưng về sau cảm thấy vô vọng nên tới một phế đan phòng dần dần xa lánh ánh mắt mọi người, về sau thì không thấy tung tích trong môn phái.

Đương nhiên loại đệ tử phế vật sống hay chết, Phiêu Vân Cốc tự nhiên là không chút để ý. Đã nhiều năm như vậy Hứa Giai sớm đã quên những chuyện này.

Không nghĩ tới hôm nay hắn lại đột ngột xuất hiện cứu nàng, mà tu vi lại tăng tiến cực nhanh tới Kết Đan Kỳ.

Chuyện này cũng khiến người ta cảm thấy hoang đường a, đừng nói đối phương không có linh căn, cho dù là tố chất tuyệt đỉnh mà chưa đến một trăm năm đã tiến giai Kết Đan Kỳ cũng coi như là nhân vật nghịch thiên.

Nhìn bộ dáng của nữ tử họ Hứa, khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch. Những năm tháng gian khổ ở Phiêu Vân Cốc lại ùa về, những đồng môn khi xưa đã từng chế nhạo hắn có lẽ nằm mộng cũng chưa từng nghĩ đến ngày hôm nay hắn lại chính là tiền bối của bọn họ.

Tuy nhiên ấn tượng về Hứa Giai cũng khá tốt nên Lâm Hiên mới đối xử ôn hòa với nàng như vậy.

Nhất thời hai người mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, vẫn là Lâm Hiên lên tiếng trước: "Hiện tại Hứa cô nương cảm giác thế nào?"

"Đa tạ tiền bối đã lo lắng, vãn bối không còn đáng ngại."

Hứa Giai lại nhanh chóng cúi xuống hành lễ, nữ tử này cũng khá nhanh nhẹn, tuy khi xưa hai người là đồng môn nhưng hiện tại đương nhiên thực lực quyết định thân phận.

"Cô nương đã không còn đáng ngại, có thể cho Lâm mỗ chỉ giáo mấy vấn đề?"

"Tiền bối xin mời nói cho, tiểu nữ nếu như là biết tuyệt đối không dám có chút giấu diếm." Hứa Giai lấy ra một khối linh thạch vừa tiếp tục khôi phục pháp lực vừa cung kính trả lời.

"Phiêu Vân Cốc không phải là ở Duyệt châu sao, tại sao Hứa đạo hữu lại tới nơi này cùng người tranh đấu?" Lâm Hiên có chút tò mò mở miệng. Giữa Duyệt châu và U châu vốn là khu vực âm hồn đang chiếm cứ, đối phương chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ tiểu tu sĩ sao bản lĩnh bình an đi ngang qua nơi ấy.

"Tiền bối có điều không biết, Duyệt châu đã sớm biến thành chỗ của tu la quỷ." vẻ mặt Hứa Giai buồn bã trả lời.

"Cái gì?" Lâm Hiên chấn động trên mặt lộ vẻ kinh hãi: "Ngươi nói âm hồn đã chiếm lĩnh được Duyệt châu?"

"Vâng."

Lâm Hiên nhíu mày im lặng một chút đón nhận tin tức đáng sợ này. Lại nói U Châu hay Duyệt châu đều là ở Triệu quốc. Bốn phía xung quanh U Châu và Duyệt châu đều là tứ hải mênh mông bát ngát, cụ thể rộng lớn cỡ nào không có ai biết, cho dù là tu tiên giả cũng là không có cách nào bay qua. Ở thời kỳ Hồng hoang còn sớm hơn kỷ Phấn trắng, tức là trên nghìn vạn năm trước số lượng phàm nhân rất nhiều, thành lập một Triệu đế quốc cự đại khổng lồ tới không thể tưởng tượng nổi.

Lúc kia đế quốc ở cùng một chỗ, nhưng về sau đã trải qua thiên tai long trời lở đất, núi đổ sông vùi. Cuối cùng đế quốc tách thành vài khối trôi dạt ra khắp nơi trong tứ hải, U Châu và Duyệt châu ngày nay chính là một khối nhỏ trong đó cũng không biết đã lạc hạ tới nơi nào.

Mặc dù Triệu quốc đã sớm không tồn tại, tuy nhiên chúng nhân vẫn còn tiếp tục xưng hô như nghìn vạn năm trước kia.

Hiện tại khắp nơi đều loạn lạc như vậy muốn tìm một chỗ tu luyện thực là khó khăn a! Nhưng qua một lát Lâm Hiên đã khôi phục vẻ ung dung quay đầu nhìn sang nữ tu:"Tình huống Duyệt châu thất thủ như thế nào?"

Trên mặt Hứa Giai dường như càng chán nản lại có phần chìm vào ác mộng, khẽ vuốt tóc chậm rãi mở miệng.

"Tiền bối người chắc hẳn cũng biết, Duyệt châu và U Châu mặc dù cùng trong Triệu quốc, nhưng luôn bị coi là nơi hoang sơ hiểm địa, linh khí nghèo nàn. Thực lực tu tiên giới ở đây vốn không thể sánh bằng U châu, giữa hai bên cũng rất ít có tu sĩ qua lại."

Lâm Hiên gật đầu, năm xưa hắn nhập môn ở Phiêu Vân Cốc những tình huống này đương nhiên là rõ ràng: " Cô nương trực tiếp nói vào trọng điểm là được."

"Vâng." Hứa Giai cúi đầu ổn định lại tâm tư tiếp tục mở miệng: "Thực ra cũng không có gì. Từ hai năm trước sau khi âm hồn dốc toàn bộ lực lượng chiếm lĩnh Quỷ La Thành thì chia binh hai đường, một đường tự nhiên là xâm chiếm U Châu, đường kia thì đi đánh chiếm Duyệt châu."

"Đối phương thực lực rất mạnh sao?"

"Ưm." trên mặt Hứa Giai lộ ra chút ngượng ngùng: "Đối với Duyện Châu chúng ta thì đúng là như vậy, đại quân âm hồn tới đây tổng cộng do năm mươi vị quỷ vương dẫn đầu."

Loading...

Xem tiếp: Chương 492: Vong Ưu Quyết.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Trường An Trì Mộ

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 23


Gấu Dã Man Trong Lòng Giảo Hồ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Đôi Nhạn Quay Về

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 66


Tẩu Hôn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22