Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 458: Huyết Khế

Chương trước: Chương 457: Khí Tức Kì Lạ



Lâm Hiên khoanh chân ngồi trong phòng ốc yên tĩnh. Hai mắt hắn khép chặt, toàn thân thanh mang chớp động liên tục. Hai tay kết một đạo pháp quyết trước ngực.

Cách đỉnh đầu hắn khoảng ba thước, có một cái ngọc giản xanh biếc đang lơ lửng.

Một lát sau Lâm Hiên mở hai mắt, vẫy tay một cái. Ngọc giản kia chợt lóe ra thanh quang rồi bay về trong tay hắn.

Lâm Hiên đem vật ấy để tại trước trán đem thần thức rót vào...

Lại nói lần này xuất hành Lâm Hiên trải qua khá nhiều phong vũ nhưng thu hoạch thì cực kỳ phong phú. Đặc biệt ở trong Khuê Âm Sơn giao dịch cùng Bách Độc Thần Quân. Lâm Hiên đã thu được bảo vật truyền thừa ngàn năm của Mặc Nguyệt Tộc.

Đáng tiếc tàn thiên công pháp kia cần tinh hồn của Hỗn Nguyên Lão Tổ mới có thể giải trừ phong ấn. Trong ngọc giản này chỉ ghi một loại thần thông trong đó mà thôi.

Hiện tại thời gian ngắn ngủi Lâm Hiên cũng không có tinh lực mà tu luyện. Chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi hắn lấy ra xem xét thêm một chút.

Sau một tuần trà thì Lâm Hiên đem thần thức thu lại rồi nhíu mày.

"Thiếu gia, là như thế nào. Chẳng lẽ công pháp này không thể tu luyện?" âm thanh trong trẻo của Nguyệt Nhi vang lên.

"Không, Bách Độc Thần Quân không có gạt ta. Chỉ là... " Lâm Hiên còn chưa dứt lời.

Đột nhiên một đạo hỏa quang từ bên ngoài bay vào.

Là Truyền Âm Phù!

Lâm Hiên thò tay bắt lấy xem qua một thoáng. Lại quay đầu ra cửa sổ nhìn sắc trời. Khóe miệng khẽ tươi cười: "Hai nha đầu kia thật chẳng ngốc. Không cần ta dặn dò đã tự biết qua đây."

Sau khi Nguyệt Nhi bay vào tay áo, hắn lấy trận bàn bấm tay một cái, đem cấm chế mở ra.

Rất nhanh hai thiếu nữ lả lướt, gót sen nhẹ nhàng hiện ra trong mắt hắn.

Chính là Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm.

"Tham kiến thiếu chủ!"

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu rồi quan sát hai người. Lục Doanh Nhi hoàn hảo khá bình ổn chỉ là sắc mặt hơi trắng. Còn Lưu Tâm thì tâm tư tố chất thì kém hơn một chút. Hai bàn tay thon nhỏ khẽ túm vào y phục, có vẻ hơi căng thẳng.

"Không cần phải sợ. Nếu ta muốn động thủ thì đâu còn để các ngươi đứng ở đây." Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Thiếu môn chủ, nếu không có người ra tay tương trợ. Tỷ muội ta hai người sớm đã hồn quy địa phủ. Đối với thiếu chủ vô cùng cảm kích." Lục Doanh Nhi lại cúi người thi lễ:

"Chỉ là..."

"Có điều gì nghi ngờ thì cứ hỏi cho rõ, cho dù nói sai ta cũng không trách cứ hai ngươi."

"Vâng!" Lục Doanh Nhi khẽ đứng thẳng, vén lại chút tóc mai: "Thuộc hạ thực là có chút khó hiểu. Ta và sư muội chỉ là Linh Động kỳ đệ tử mà thôi. Thiếu chủ tại sao lại quan tâm đến chúng ta?"

Thiếu nữ này mặc dù thông tuệ nhưng về điểm này thì nàng nghĩ không ra. Nàng không ngây ngốc mà cho rằng thiếu chủ đã nhìn trúng nhan sắc hai người.

Bình tâm mà nói. Nàng và Lưu Tâm cũng được coi như mỹ nữ. Nhưng không phải là dạng quốc sắc thiên hương. Lâm Hiên không chỉ thân phận tôn quý mà đã ngưng thành kim đan. Nếu như hắn muốn thu vào một số cơ thiếp thì phải là sắc nghệ song toàn, đâu đến lượt hai nữ tử nhỏ bé như các nàng.

Nhưng khi gặp Thiếu chủ. Hắn đối với nàng và sư muội luôn quan tâm, thậm chí có vài phần coi trọng. Điều này rốt cuộc là vì cái gì?

Lục Doanh Nhi tuy nhập môn không lâu. Nhưng truyền thuyết về vị thiếu chủ này trong thường ngày cũng nghe sư huynh muội trong môn thảo luận không ít.

Mặc dù rất thần bí nhưng hành sự đều có mục đích, lại không quan tâm đến nữ sắc.

Nàng và sư muội chỉ là Linh Động kỳ tu sĩ. Trên người có cái gì bị hắn nhìn trúng?

Nhưng Lâm Hiên cứu hai nàng chắc chắn có dụng ý riêng. Nên đến khi trời tối Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm lặng lẽ qua đây.

"Ừm, rất tốt Ta thích những nữ tử thông tuệ. Ta sẽ nói rõ nghi vấn của hai ngươi."

"Mạng nhỏ của hai ta là do người nhặt lại. Có điều gì xin thiếu chủ cứ phân phó, đệ tử nhất định gắng sức." Vẻ mặt Lục Doanh Nhi kiên định nói.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng. Ánh mắt lại chuyển qua thiếu nữ nhu mì kia.

Lưu Tâm có chút căng thẳng. Nhưng lúc này cũng cương quyết bước lên: "Thiếu chủ. Tâm nhi cùng sư nguyện cùng sư tỷ đồng cam cộng khổ."

"Rất tốt."

Rồi thấy Lâm Hiên cười cười quỷ dị: "Như hai ngươi vừa nói nếu không có ta viện thủ thì đã hồn quy địa phủ. Nếu ta muốn hai ngươi trở thành nô bộc thì sao? Yêu cầu này dường như không khó khăn hơn việc phải ngã xuống chứ."

"Nhận người làm chủ" hai thiếu nữ liếc nhau, vẻ mặt hiện lên sự bất ngờ.

"Không sai. Nhưng trung thành thì chưa đủ. Ta vẫn cần một sợi tinh hồn của hai ngươi. Cùng ta lập huyết khế chủ tôi." Lâm Hiên nói tới đây lật tay một cái. Trong tay đã xuất hiện một viên hắc châu cỡ mắt rồng. Chính là pháp khí có thể tiếp nhận tinh hồn của nhân giả.

"Thiếu chủ đây là ý gì?" vẻ mặt Lục Doanh Nhi biến đổi. Lại có chút ngỡ ngàng: "Người sau này sẽ là bổn môn chủ. Hai ta đương nhiên là trung thành với người."

"Hừ. Nói tới Linh Dược Sơn sao?" Lâm Hiên lại cười nhạt nói: "Ta chưa thấy cái thân phận thiếu chủ này có gì tôn sùng. Huống chi Thông Vũ chân nhân lão gia hỏa kia đã chuẩn bị kết anh. Nếu như không xảy ra dị biến. Ít nhất lão còn sống thêm năm sáu trăm năm. Khi nào thì mới đến lượt ta làm chủ."

Nghe tới khẩu khí đại nghịch bất đạo này. Hai thiếu nữ giương mắt mà nhìn. Qua một lúc lâu mới phản ứng trở lại.

"Thiếu chủ muốn lập thế lực trung thành với người. Tại sao lại tìm tới hai ta. Ta cùng với Tâm Nhi tu vi thấp kém..." Lục Doanh Nhi vẫn còn điểm mù mờ. Lâm Hiên nếu muốn kết bè kết phái, thì mục tiêu của hắn phải là tu sĩ cấp cao mới đúng.

"Những điều này không cần các ngươi quan tâm. Ta chỉ hỏi một lời. Hai ngươi có nguyện ý không? Nhưng ta có lời rất rõ ràng. Một khi đã trở thành thủ hạ của ta, tuyệt đối không có đường nuốt lời. Bất kể là núi đao biển lửa chỉ cần ta muốn hai ngươi đều phải nhảy vào..."

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên âm trầm khiến hai thiếu nữ sắc mặt đại biến. Tuy nhiên lập tức âm thanh của hắn hòa hoãn trở lại: "Hai ngươi cũng không cần quá sợ hãi như thế. Vừa rồi ta chỉ thí dụ. Nếu không phải vạn nhất, taa đương nhiên đâu muốn đặt thủ hạ của mình ở nơi hiểm địa. Ngược lại trong thường ngày ta có thể mang đến cho hai ngươi những chỗ tốt."

"Chỗ tốt?"

"Không sai. Đối với thủ hạ, ta chưa bao giờ có ý định keo kiệt. Trên phương diện tu hành đương nhiên sẽ chỉ giáo cho các ngươi, lại có thêm một số linh thạch đan dược. Huống chi với thân phận bổn môn thiếu chủ của ta. Trong bóng tối tự nhiên đối với hai ngươi cũng thêm phần an toàn. Tin tưởng không bao lâu, tu vi hai ngươi sẽ vượt xa sư huynh muội cùng nhập môn."

"Đại ý chính là như thế. Hai ngươi hãy suy nghĩ, sau một nén nhang thì cho ta câu trả lời."

Nói tới đây Lâm Hiên nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.

Thời gian một nén nhang trôi qua trong chớp mắt. Lâm Hiên dùng thần thức quan sát những biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt hai nàng.

Bất kể là Lục Doanh Nhi hay là Lưu Tâm, vẻ mặt đều âm tình bất định. Đây cũng là làm khó hai nha đầu này. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà phải ra quyết định trọng đại.

"Thời gian đã cạn, hai ngươi quyết định thế nào? " âm thanh Lâm Hiên âm trầm hỏi.

"Thiếu chủ, Thuộc hạ có thể hỏi người một vấn đề được chăng?" Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm truyền âm thương lượng vài câu rồi mở miệng.

"Cứ nói."

"Nếu như ta và sư muội không đồng ý. Người sẽ sát nhân diệt khẩu?" Tiểu nữ tử này lại hỏi một câu vô cùng sắc bén. Tuy nhiên lá gan nàng cũng không nhỏ a. Chỉ thấy Lâm Hiên trái lại không tức giận mà khẽ nhếch môi.

"Hừ. Sự tình đã đến nước này. Nếu như ta nói buông tha cho hai ngươi thì quá dối trá..."

Nghe đến đó hai thiếu nữ sắc mặt đại biến đổi. Lâm Hiên lại tiếp tục nói khiến các nàng ngạc nhiên.

"Nhưng ta đương nhiên là không lấy mạng của hai ngươi làm gì."

"Thiếu chủ ngươi không phải nói là..." vẻ mặt Lục Doanh Nhi kinh nghi hỏi lại.

"Hừ. Ngươi khi dễ bổn thiểu chủ như là cuồng ma khát máu chăng. Mặc dù trên tiên đạo đến nay. Số tu sĩ ngã xuống trong tay ta quả thực không ít, trong đó cũng không thiếu kẻ xui xẻo. Nhưng thủ đoạn độc ác của ra đều có nhất định có lý do. Còn với hai nha đầu như các ngươi. Chỉ cần ta thi triển thần thông xóa đi một phần ký ức là được."

Lâm Hiên nói tới đây thì thở dài: "Lời ta đã cạn. Hai ngươi cho dù nhận ta làm chủ. Vẫn bị xóa đi một đoạn ký ức này."

"Đa tạ thiếu chủ đã nói rõ. Chúng nô tỳ nguyện đem tính mạng giao cho chủ nhân. Cả đời dứt khoát vì người mà tận lực." Hai thiếu nữ khẽ liếc nhau rồi nhẹ nhàng quỳ xuống".

"Ừm, không cần đa lễ". Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay cách không đỡ hai nàng đứng dậy.

Lúc này trên mặt Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm mới giãn ra. Hai nàng đáp ứng nhận Lâm Hiên làm chủ. Chính là đã cân nhắc lợi và hại mới quyết định.

Đương nhiên không phải vì báo ân, cũng không phải là chí khí của Vương Bát (1). Tuy pháp lực Lục Doanh Nhi không đáng nhắc tới nhưng tâm cơ của nàng thì vốn là nhất đẳng.

Tiên đạo gian nan, đối với các nữ tử càng muốn khó hơn ngàn lần. U Châu bài danh bậc cao nữ tu cực kỳ ít ỏi.

Gần nghìn năm qua không có xuất hiện Nguyên Anh kỳ tiền bối. Liền là Kết Đan Kỳ nữ tu khá nổi danh hiện nay cũng chỉ có Âu Dương tiên tử và một hai người mà thôi.

Hai nàng dù cơ duyên xảo hợp bái vào Linh Dược Sơn danh môn đại phái. Nhưng linh căn tố chất hai nàng chỉ là ở bậc trung.

Dựa theo quá trình bình thường khổ luyện cho dù sau mấy chục năm, ước chừng chỉ có nửa thành cơ hội trúc cơ. Cho dù là danh môn. Đệ tử có linh căn không quá xuất sắc trăm người chỉ có năm sáu người có thể trúc cơ thành công mà thôi. Mà Linh Động Kỳ tu sĩ. Ngoài biết một chút pháp thuật thô thiển, chưa được coi là bước trên tiên đạo. Thậm chí ngay cả tuổi thọ cũng giống như phàm nhân.

Cho nên mới xuất hiện một tu sĩ bậc thấp cam chịu kết giao quan phủ. Nhất thời mua lấy sự yên vui khiến đồng đạo khinh thường.

Không phải là bọn họ ở trong thâm sơn không chịu nổi tịch mịch mà là con đường tu tiên thực sự quá khó khăn.

Mặc dù đây là lần thứ hai gặp mặt Lâm Hiên. Nhưng đối với nhân phẩm vị thiếu chủ này Hai thiếu nữ cũng đã biết qua.

Nếu hắn muốn thao túng hai nàng. Thực ra không cần nhiều phiền toái như vậy. Nàng và sư muội đã trái với môn quy. Hắn có thể dùng điểm này ép buộc khiến hai người cúi đầu phó mặc cho số phận.

Hơn nữa ở trên thân thể hai người thi triển một số bí pháp tàn độc khiến hai người dù tâm sinh oán hận cũng không dám phản lại.

Nhưng Lâm Hiên không làm như vậy. Lại đem tất cả nói rõ ràng. Thậm chí khả năng sau này cần hai nàng xông pha khói lửa cũng không chút nào giấu diếm.

Tự nhiên có đi sẽ có lại, tóm lại đây là một cuộc giao dịch công bằng. Hai thiếu nữ cảm thấy đối với bản thân mà nói thì lợi nhiều hơn hại. Nhưng thiếu chủ không phải ngu ngốc. Tâm cơ sâu xa. Hắn làm như vậy chắc chắn có dự tính riêng.

"Muốn hối thì đây là cơ hội cuối cùng."

"Không, hai ta đã nghĩ kỹ." Hai thiếu nữ vẻ mặt đều kiên định nói.

"Vậy thì tốt. Mỗi người đều có ba hồn bảy vía. Hai ngươi chỉ cần giao ra một trong số đó."

Lâm Hiên mỉm cười đưa ra pháp khí. Lúc trước hắn và Nguyệt Nhi ký kết chủ tớ huyết khế. Nhưng tiểu nữ tử này chính là âm hồn chi thể. Còn nhân giả muốn ký kết khế ước này có điều kiện.

Là người hầu nhất định phải ở hoàn toàn tự nguyện. Nếu không cho dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không cách nào bắt buộc một tu sĩ Linh Động sơ kỳ.

Khế ước này truyền thừa từ viễn cổ thời kì, ngặt nghèo vô cùng. Chủ nhân đối với người hầu có quyền khó có thể tưởng tượng.

Vì nắm giữ Tinh hồn người hầu trong tay. Chủ nhân có thể dễ dàng thi triển nhiều bí pháp làm cho đối phương muốn sống không được muốn chết không yên. Sự đau khổ khó cớ thể tả hết.

Cho dù người hầu ngày sau tu vi vượt quá chủ nhân. Cũng không thể dùng phương pháp bạo lực giải trừ khế ước.

Nên khế ước này từ thời kỳ hồng hoang tới nay vốn là tồn tại không đáng kể.

"Vâng!"

Lục Doanh Nhi mặc dù dáng người phiêu diêu, dung nhan tú lệ có vẻ như yếu đuối. Thực ra tính cách nàng lại rất quả quyết, đã hạ quyết định thì không chút do dự. Sau khi tiếp nhận pháp khí từ trong tay Lâm Hiên. Tay trái nàng nhẹ nâng lên. Tay phải bắt một chiêu pháp ấn.

Nàng khẽ thở ra một mùi đàn hương, một viên cầu sáng màu xanh biếc to cỡ hạt đào từ trong miệng phun ra xoay chuyển trên không. Sau đó từ bên trong tách ra một cầu sáng nhỏ như ngón tay bị hút vào bên trong bảo châu. Sau đó chùm sáng còn lại lần nữa bay vào thân thể thiếu nữ.

Bị lấy ra một sợi hồn phách, sắc mặt Doanh nhi chuyển sang trắng, có vẻ hơi mỏi mệt. Sau đó nàng đem pháp khí đưa cho sư muội.

Lưu Tâm tuy tâm từ mềm yếu nhưng ánh mắt kiên định cũng làm phép lấy ra một sợi tinh hồn.

Quá trình tương tự như trên chỉ có một điểm khác biệt. Là Tinh hồn của nàng vốn là màu trắng tuyền.

Lâm Hiên đem pháp khí thu về. Trên mặt lộ vẻ hài lòng.

"Tốt lắm. Kế tiếp chúng ta ký kết khế ước. Hai ngươi trong lòng không được có chút nghịch ý"

"Vâng!"

Hai thiếu nữ nhu thuận gật đầu. Lâm Hiên mỉm cười. Thò tay vào túi trữ vật lấy ra vài vật cần thiết. Sau đó bố trí một trận pháp đơn giản. Lại đánh ra pháp quyết khiến hai thiếu nữ lơ lửng bay trên không.

Hai tay Lâm Hiên liên tục kết các pháp ấn.Trận pháp bắt đầu phát sáng lên, từ bên trong phun ra bảy đạo sắc quang như cầu vồng đỏ...tím đem hai thiếu nữ bọc ở trong đó.

Tiếp theo Lâm Hiên hé miệng phun ra một đạo kiếm khí màu xanh thanh mảnh. Cắt qua ngón tay lấy ra hai giọt tinh huyết bắn thẳng vào giữa trán hai thiếu nữ.

"Biến!"

Lâm Hiên một tiếng khẽ quát huyết lệ vụt sáng chuyển sang màu thuần kim. Sau đó lặn vào trong làn da ngọc của hai nàng.

Lâm Hiên dương bảo châu lên. Hắn hít một hơi thật sâu. Hai viên cầu nhỏ sáng trắng xanh từ bên trong bay ra, Lâm Hiên há miệng nuốt vào bên trong. Vậy là đã hoàn thành huyết khế.

"Chủ nhân!" Lúc này hai nàng đồng thanh kêu to.

Lâm Hiên nhướng mày khoát tay áo: "Sau này khi không có ai. Hai người không cần xưng hô như vậy, trực tiếp gọi ta một tiếng thiếu gia là được."

"Vâng!" Hai thiếu nữ cùng gật đầu, lộ vẻ mười phần nhu thuận.

"Tốt. Bây giờ hai ngươi qua đây. Để ta xem xét linh căn một chút."

"Dạ. Thiếu gia."

Lục Doanh Nhi nhẹ nhàng bước tới thoải mái đưa cổ tay ngọc ra. Còn Lưu Tâm thì hơi ngượng ngùng một chút. Trên mặt ráng đỏ như mây chiều.

Lâm Hiên bật cười khanh khách. Trước tiên hắn xem mạch cho Lục Doanh Nhi.

Đem pháp lực rót vào dò xét một chút. Sau đó lại cầm tay ngọc của Lưu Tâm. Một lát sau thì buông ra.

"Thiếu gia như thế nào?"

Lúc này trên mặt hai thiếu nữ đồng thời vẻ ngưng trọng. Khi hai nàng nhập môn chỉ là tiên sư Trúc Cơ sơ kỳ phụ trách kiểm tra mà thôi. Sao có thể sánh Thiếu môn chủ.

"Ừm. Linh căn của Doanh nhi là thủy thuộc tính. Tâm nhi là kim thuộc tính. Mặc dù tố chất không quá xuất chúng nhưng cũng trên mức bậc trung." Lâm Hiên lãnh đạm cười, vẻ mặt không kinh không hỉ.

Hai thiếu nữ có chút thất vọng. Kết quả là giống khi mới nhập môn.

Lâm Hiên đương nhiên đã trải qua tâm trạng này. Với lại lúc trước tình cảnh của hắn còn có phần bi đát hơn. Hắn mỉm cười vỗ về: "Hai ngươi không cần nản chí. Nếu dựa theo lẽ thường. Lấy tố chất hai ngươi khó mà có thể trúc cơ thành công. Nhưng bây giờ đã có ta chiếu cố. Tình huống đương nhiên phải khác biệt."

"Thực sự thiếu gia có thể giúp chúng ta tăng khả năng trúc cơ thành công?" Hai thiếu nữ vừa mừng vừa sợ nói.

"Hừ, nâng cao khả năng thì là cái gì. Chỉ cần hai ngươi không lười biếng, khắc khổ tu luyện. Trúc cơ chỉ là việc nhỏ mà thôi!" Lâm Hiên lộ vẻ ngạo nghễ nói.

Chú thích: Vương bát đản (1): là một câu mắng của người Trung Hoa, ám chỉ những kẻ không có tiết tháo, nông nổi.

----------o zeroo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 459: Kế Hoạch Của Lâm Hiên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hồ Ly Truyện

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Ngược về thời Minh

Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không

Số chương: 400


Thất Tịch đôi ta

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 2


Âm Thân

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 8