Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 413: Khổng Tước Tiên Tử

Chương trước: Chương 412: Ngũ Giác Truyền Tống Trận



Bây giờ nhất định hắn phải tìm một quả Yêu Đan, với lại phẩm cấp không thể là phế vật, bởi vì đây là truyền tống cự ly siêu xa, cho nên ít nhất phải là tam cấp yêu thú mới có thể đáp ứng.

Loại này số lượng ở Thương Minh Sơn vốn rất nhiều, lấy tu vi Lâm Hiên sát diệt một hai tên cũng không phải việc khó. Nhưng động thủ ở nơi đây vốn rất nguy hiểm, nếu dẫn tới sự chú ý của Khổng Tước tiên tử thì hắn có mọc cánh cũng khó thoát.

Lâm Hiên quyết định tới địa phương khác kiếm Yêu Đan, nếu không tìm được thậm chí có thể tới phường thị mua về, dù có tốn một thời gian nhưng tương đối an toàn hơn.

Sau khi hạ quyết định, Lâm Hiên rời khỏi thủy hồ, cẩn thận che dấu hành tung đi xuống dưới chân núi...

Lần này rời đi là mất hơn nửa tuần trăng.

Đã biết nơi đây có Khổng Tước tiên tử đã tiến giai đến Hóa Hình trung kỳ, Lâm Hiên tự nhiên không dám ở lãnh địa của thị gây rối, để tránh nguy hiểm hắn chạy tới ngoài mấy ngàn dặm, tìm một tên tam cấp yêu cầm thủy thuộc tính sát yêu đoạt đan.

Tất cả coi như thuận lợi.

Sau đó Lâm Hiên lại cẩn thận về tới địa điểm cổ truyền tống trận, dùng hộ quan tráo bao bọc thân thể lặn xuống đáy hồ.

Lúc này hắn lấy ra Tị thủy Châu, dùng thần thức quan sát tình huống chung quanh. Đột nhiên Lâm Hiên biến sắc, tâm tư cảnh giác nổi lên.

Chung quanh truyền tống trận lại có khá nhiều dấu vết kỳ lạ, chẳng lẽ đã có kẻ lạ đã tới nơi này?

Lâm Hiên mặc dù chưa tế xuất ra pháp bảo. Nhưng tay hắn đã đặt trên túi trữ vật. Đem toàn bộ thần thức phát ra kiếm tìm khắp toàn bộ thủy hồ.

Nhưng không thấy điều gì khác lạ, trên mặt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm. Sau chốc lát Lâm Hiên đem sự tình này quẳng sang một bên. Từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một cái hộp ngọc, đem nắp hộp mở ra. Bên trong có năm quả Yêu Đan màu sắc khác nhau.

Mỗi quả đều to cỡ nắm tay có hình quả trứng. Lâm Hiên đem từng cái lấy ra sắp đặt ở năm góc truyền tống trận.

Sau đó Lâm Hiên lui ra sau vài bước đánh ra một đạo pháp quyết.

Một lát sau, các hoa văn trên Truyền Tống Trận đột nhiên phát sáng. Chỉ thấy quầng sáng ngũ sắc quay vòng. Sau đó trong truyền tống trận kêu vang những tiếng ông ông kỳ lạ..

Thấy tình cảnh như thế, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vui sướng vô cùng, hắn hít vào một hơi, đang chuẩn bị cất bước về phía trước. Đột nhiên một câu nói lạnh nhạt truyền vào tai:

"Hóa ra là trận này cần Yêu Đan ngũ hành thuộc tính để phát động mới có thể truyền tống, không trách được ta cố gắng như thế nào, đều không thể sử dụng được."

Âm thanh vốn nhu mì mềm mại, nhưng Lâm Hiên nghe xong sắc mặt đại biến, kinh hãi xoay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nữ tử dung mạo tú lệ.

Nhìn ở vẻ ngoài nữ tử chỉ khoảng vào đôi mươi, mái tóc đen nhánh mượt mà dài tới đáy thắt lưng ong. Nàng vận cung trang màu xanh nhạt có đính khúc tuyến lung linh, thân thể thon thả phối hợp với khuôn mặt mỹ lệ hình trứng ngỗng, đôi mắt hạnh to tròn trong veo lấp lánh dưới đôi chân mày lá liễu, mũi thon mà nhỏ thêm đôi môi đào chúm chím đúng là một vị tuyệt thế mỹ nhân.

Nhưng Lâm Hiên lại cắn môi thầm kêu không ổn, mặc dù tướng mạo nữ tử này cũng giống nữ tu bình thường, nhưng toàn thân nàng phát ra yêu khí ngút trời, dày đặc kinh nhân, nếu như hắn đoán không sai quá nửa chính là vị Khổng Tước tiên tử kia.

Trong chớp mắt, trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển hàng trăm ý nghĩ, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, sau một hồi do dự vẫn không dám động thủ.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tu vi giữa hai người chênh lệch quá lớn, cho dù hắn tiên hạ thủ vi cường, nhưng một chút phần thắng cũng không có, ngược lại chọc giận đối phương, sự tình ngu ngốc như vậy đương nhiên Lâm Hiên sẽ không làm.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đem sự kinh hãi nén xuống, khom lưng thi lễ một cái: "Vãn bối bái kiến Khổng Tước tiên tử."

"Ngươi nhận ra ta?" Mỹ nữ Yêu tu trên mặt lộ ra chút nghi hoặc.

"Ha ha tiên tử nói đùa, uy danh người lan xa vang dội. Chính là bá chủ vùng Thương Minh Sơn này, tại hạ đã sớm nghe như sấm bên tai, hôm nay được diện kiến phương nhan, thật là tam sinh hữu hạnh."

"Tam sinh hữu hạnh?" Khổng Tước tiên tử vẻ mặt như cười mà không phải cười: "Nhân tộc các ngươi thích nhất là khẩu thị tâm phi, ngươi đối với ta sợ hãi còn không kịp... Tốt lắm, không nói những lời này nữa. Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành một sự kiện, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi."

Lâm Hiên trong lòng thầm mừng rỡ, lần đánh cược này quả nhiên là đúng, yêu thú cùng nhân tộc quan hệ mặc dù không hữu hảo, nhưng Khổng Tước tiên tử đã tiến giai đến Hóa Hình Kỳ, tự nhiên không thể lấy tình huống của yêu thú cấp thấp mà so sánh, Lâm Hiên dám làm như vậy cũng là từ trong ánh mắt đối phương không thấy hiện sát ý.

"Tiên tử xin cứ phân phó, tại hạ nhất định xông pha khói lửa."

"Không có nghiêm trọng như thế, ta hỏi ngươi truyền tống trận này vốn là đi tới nơi nào?" Khổng Tước tiên tử khéo cười tươi đẹp làm sao, nhưng vị đại mỹ nữ này trên người còn yêu khí đáng sợ không kém.

"Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng, nhưng nhất định là trong nội địa U Châu ngoài dãy Khuê Âm Sơn này." Lâm Hiên không biết đối phương hỏi nhằm ý gì, ngẩn ngơ một lúc thành thật trả lời.

"Như vậy cũng tốt." Khóe miệng Khổng Tước tiên tử khẽ cười: "Ta muốn ngươi dẫn ta truyền tống đi ra."

"Tiên tử muốn rời khỏi nơi này?" Lâm Hiên cảm thấy tò mò.

Nhưng vẻ mặt đối phương lại u ám xuống: "Nói nhiều như vậy làm gì, ngươi không biết đạo lý họa từ ở miệng mà ra chăng?"

"Có lỗi, là vãn bối nhiêu khê." Lâm Hiên tự nhiên không dám cùng đối phương tranh luận, quyền đầu ai cứng thì người đó là lão đại cũng là một đạo lý.

Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, với tu vi thần thông của đối phương chống lại cũng là việc vô ích, Lâm Hiên bây giờ không có lựa chọn, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

"Thỉnh mời tiên tử dời gót."

"Ưm." Mỹ nữ Yêu tu lúc này mới chậm rãi đi tới truyền tống trận.

Lại thấy Lâm Hiên hai tay liên tục huy động đem vài đạo pháp quyết rót vào trong trận, quầng sáng ngũ sắc càng chói mắt lên, lúc này Lâm Hiên không dám thất lễ qua đứng ở một bên cạnh Khổng Tước tiên tử.

Đôi mi thanh tú của nữ yêu tu hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.

Rất nhanh trong một tiếng nổ vang, hai người tan biến vô ảnh vô tung.

...

Chỉ thấy thiên địa xoay chuyển, Lâm Hiên sớm đã có kinh nghiệm trong những lần truyền tống cự ly xa trước đó. Hắn đem quang tráo hộ thân phát ra, nhưng vẫn cảm giác thân thể không ổn, không gian bị xé rách bởi truyền tống chi lực quá lớn khiến hắn phải vận dụng linh lực toàn thân để ngăn cản.

Trái lại Khổng Tước tiên tử xứng đáng là có thực lực Hóa Hình trung kỳ kinh nhân, ngoài sắc mặt hơi chút trắng một chút, ngay cả khí tức chưa từng hỗn loạn chút nào, đôi mắt đẹp đang liếc mắt quan sát cảnh vật bốn phía: "Nơi này chính là nội địa U Châu?"

Nghe thấy vậy Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lên, nỗ lực đem thần thức thả ra. Hiện tại hai người đang ở trong một bình nguyên rộng lớn, ngoài cây cỏ màu xanh rậm rạp, bốn phía có thêm một số cây cối khá thấp. Cụ thể là nơi nào Lâm Hiên cũng không rõ, nhưng nhất định là ở ngoài dãy Khuê Âm Sơn.

Lão Bách Độc Thần Quân kia đúng là không có nói dối, nhưng mà nghĩ tới lão gia hỏa này trong lòng Lâm Hiên lại dâng lên một luồng khí giận, nếu không phải lão chết sống không chịu giao ra phần địa đồ kia, ngược lại khiến hắn đi tìm cái truyền tống trận rắm chó này, làm sao có thể rơi vào hiểm cảnh này.

Lâm Hiên cẩn thận nhìn thoáng qua Khổng Tước tiên tử, đối phương mặc dù đã nói nếu có thể mang thị rời khỏi, thì sẽ lưu lại cho hắn một con đường sống, nhưng sự tình trước mắt, tâm thần Lâm Hiên vẫn khá bất ổn.

Sinh tử của hắn đều ở một ý niệm của đối phương.

Đương nhiên Lâm Hiên không phải loại người tiêu cực, cho dù biết đối phương thực lực mạnh mẽ, nhưng hắn không có ý ngồi chờ chết. Nếu đối phương qua cầu rút ván, bất đắc dĩ hắn cũng đành phải liều cái mạng nhỏ này cùng thị.

Linh lực trong đan điền đã điều động lên ngầm mà không lộ ra, giữ lực mà chờ.

Đúng lúc này, Khổng Tước tiên tử quay đầu lại. Vừa tiếp xúc ánh mắt của thị, Lâm Hiên giật mình một cái, dường như bí mật của hắn đã bị nhìn thấu.

"Như thế nào, đạo hữu muốn động thủ chăng?" khóe mắt đuôi mày Khổng Tước tiên tử , lộ nét diễu cợt.

"Ha ha, tiên tử lại nói chơi, vãn bối sao dám mạo phạm hổ uy." Lâm Hiên cười gượng nói.

Lại thấy Khổng Tước tiên tử không nói gì, nhưng Lâm Hiên cảm giác áp lực trên người chợt gia tăng, trong lòng hoàng sợ đành phải đem linh lực toàn thân điều động lên, liều mạng ngăn cản.

"Ồ, không nghĩ tới ngươi tướng mạo bình thường mà pháp lực tinh thuần hùng hậu như tu sĩ trên cấp." Chỉ một thoáng ngẳn ngủi, Khổng Tước tiên tử đã phát giác được tu vi nông sâu của Lâm Hiên. Thị vẫn chưa có động thủ nhưng tại giữa trán, lại xuất hiện một vùng kim mang nhỏ như móng tay.

Kim quang cực kỳ óng ánh làm cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, hơn nữa bắt đầu chậm rãi mở ra con mắt thứ ba, chính xác là Kim Sắc Nhãn.

Lâm Hiên thầm kêu không tốt, biết rõ không địch lại được thị, nhưng hắn dễ đâu bó tay chịu trói, đang muốn Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế xuất ra, lại cảm giác toàn thân như bị trói chặt không thể động đậy.

Đây là thần thông gì?

Lâm Hiên trong lòng thầm kinh hãi, xem ra hắn đã đánh giá thấp Nữ yêu tu trước mắt, không nghĩ tới bây giờ ngay cả cơ hội liều mạng hắn cũng không có.

Chẳng lẽ hắn phải nằm xuống ở chỗ này?

Đây có thể nói là hiểm cảnh lớn nhất mà Lâm Hiên từng gặp khi bước chân vào tu tiên đạo.

Vẻ mặt Khổng Tước tiên tử âm trầm, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ẩn hiện sát khí, chậm rãi giơ một cánh tay lên. Chỉ thấy hàn phong ào ào. Lâm Hiên cảm giác hô hấp cực kỳ khó khăn, không khí ở bốn phía như bị ép lại nén chặt vào người hắn.

Nữ yêu tu này thân là khổng tước, là thiên địa linh cầm của Nhân giới, có tố chất phong thuộc tính còn hơn cả Thánh linh căn của tu sĩ.

Thần thông phong linh lực này vốn là đại xảo nhược chuyết (1), đủ để dồn Lâm Hiên tử địa.

Lúc này Lâm Hiên ngay cả ngón tay đều không động được, hắn chỉ có thể cắn răng vận chuyển linh lực trong đan điền, miễn cưỡng ngăn cản sự đau đớn do áp lực không khí dồn nén.

"Phí công!"

Khổng Tước tiên tử đưa ngón tay mảnh mai lên, đang muốn thi triển thần thông khác, đột nhiên thị biến sắc. Như là cảm ứng được gì quay đầu nhìn về hướng đông nam, sau đó thị không chút nghĩ ngợi thu tay lại, hóa thành một đạo độn quang, lóe lên vài cái đã tan biến nơi chân trời.

"Phù…!"

Lâm Hiên thở ra một hơi thật dài, không cần giữ thân phận ngã ngồi xuống đất, trong lòng hắn thầm kêu may mắn không thôi. Ban nãy thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là cái mạng nhỏ của hắn đã để lại nơi này. Sau một hồi trấn tĩnh lại hắn có phần nghi hoặc, vừa rồi Khổng Tước tiên tử rõ ràng đã động sát khí, rốt cuộc là nguyên do gì làm cho ả đột nhiên thay đổi chủ ý rời đi như vậy.

Lâm Hiên nhìn theo hướng đông nam, đoán chắc nơi đó đã xảy ra đại sự ghê gớm gì.Tuy trong lòng hắn tò mò, nhưng tiểu mạng mới là quan trọng nhất, hắn không đợi khôi phục thể lực, đã hóa thành một đạo kinh hồng tan biến ở nơi chân trời xa.

Chú thích: (1) Đại xảo nhược chuyết, trích dẫn trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử có hàm ý: Cực kỳ khéo léo thì vẻ ngoài như rất vụng về.

Loading...

Xem tiếp: Chương 414: Triêu Dương Môn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Xuyên Và Ngược Xuyên

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 38


Láng Giềng Hắc Ám

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Dao Hoan

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 26



Lương Duyên Trời Định

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42