Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 414: Triêu Dương Môn

Chương trước: Chương 413: Khổng Tước Tiên Tử



Phun ra một ngụm trọc khí, Lâm Hiên chỉnh lại y phục rồi đứng lên, nhận định phương hướng một chút, lại hóa thành một đạo kinh hồng màu lam, hướng về phía Linh Dược Sơn mà đi.

Lần này xuất hành, thu hoạch tự nhiên là cực kỳ hậu hĩnh, nhưng phút cuối là rơi vào hiểm cảnh khiến mặt mày hắn xám tro. Nếu không phải vận khí tốt một chút, có lẽ đã ngã xuống trong tay Khổng Tước tiên tử.

Xét cho cùng thực lực hắn vẫn chưa đủ. Tu vi thần thông của hắn mặc dù hơn vượt xa tu sĩ cùng cấp, nhưng đối mặt với cảnh giới nguyên anh kỳ, thì không có chút thực lực phản kháng.

Đương nhiên việc này quá rõ ràng, cảnh giới cao hơn một cấp chính là cách biệt một trời một vực, chỉ trừ riêng có Bách Độc Thần Quân là cấp nghịch thiên lão quái có một không hai.

Lâm Hiên khẽ liếm khóe miệng khô chát, quý nhân tự nhận biết thực lực bản thân, hiện tại hắn chưa hy vọng xa vời đến cấp bậc Nguyên Anh kỳ, chỉ là tính toán làm sao nếu rơi vào trong tay của bọn họ, thì có một chút thủ đoạn bảo vệ tánh mạng mà thôi.

Tối thiểu tình huống sai sót cũng có có hội mà đào tẩu.

Xem ra lần này sau khi hồi sơn, phải tìm biện pháp tu luyện bí thuật thần thông lợi hại hơn, hoặc là thu thập tài liệu luyện chế bổn mạng pháp bảo. Hiện tại hắn có vài món cổ bảo uy lực mặc dù không nhỏ, nhưng so với bổn mạng pháp bảo ghi lại trong công pháp tu luyện còn kém hơn mấy thành.

Lâm Hiên vừa đi đường vừa ở trong lòng suy tính. Mà đạo kinh hồng trở nên ảm đạm không ít, mặc dù Khổng Tước tiên tử đã đi xa, nhưng Lâm Hiên cũng cần phải cẩn thận một chút.

Một chặng đường dài không có sự tình gì, đảo mắt đã thấy sắc trời ngã về tây, mặc dù đã bay hơn nửa ngày nhưng với tu vi Lâm Hiên cũng không hề cảm thấy mệt nhọc. Hắn đang tính suốt đêm đi tiếp, ở phương xa chợt phát hiện thấy mấy điểm hỏa quang, mơ hồ còn có linh lực chấn động.

Lâm Hiên chân mày cau lại dừng độn quang lại.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Lấy tâm tư của Lâm Hiên với tình huống thế này tự nhiên là vòng qua mà đi. Tuy nhiên hơi do dự một chút. Phen này hắn lại nhằm nơi ánh lửa bay qua.

Làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân.

Lâm Hiên rời khỏi tông môn đã lâu. Về sau lại ở dãy Khuê Âm Sơn hơn nửa năm. Tu sĩ cùng âm hồn đại chiến đã khốc liệt đến giai đoạn nào. Hắn vốn không rõ ràng lắm nên muốn tìm người hiểu rõ. Nếu không một khi khứ hồi môn phái mà bị bắt làm tráng đinh chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Đó là điểm thứ nhất.

Còn điểm thứ hai khiến Lâm Hiên hết sức bất an là trong nửa ngày qua. Hắn đã bay trên vạn dặm. Chỗ địa điểm ngang qua toàn bộ vô cùng hẻo lánh. Nửa bóng người cũng không thấy. Thỉnh thoảng tình cờ gặp vài hoang thôn không có sinh cơ. Trong lòng Lâm Hiên có một dự cảm không tốt.

Tình huống diễn ra ở U Châu rốt cuộc như thế nào. Lúc này Lâm Hiên cấp bách muốn tìm hiểu rõ ràng. Quan sát ánh lửa cùng tiếng nổ lớn phía trước, Lâm Hiên nhận ra ở nơi đó đang có kẻ đấu pháp. Nhưng linh lực chấn động thì đối với hắn thì không tạo được uy hiếp. Đấy cũng là vì sao hắn dám qua nơi đó.

Sự tình phát sinh cách nơi này hơn mười dặm, mặc dù Lâm Hiên bay tới không mau, nhưng cũng chỉ tốn gần một khắc đã tới, rất nhanh một quang cảnh khá đẹp mắt trong hoàng hôn đã hiện ra ở trước mắt.

Chỉ thấy hỏa quang lấp lánh cùng âm khí ngút trời, một nhóm tu sĩ cùng âm quỷ đang chính diện đấu giao đấu.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua lại bật cười khanh khách, mặc dù trận chiến quy mô không nhỏ, nhưng tu vi hai bên không đáng nhắc đến.

Bên phía nhóm tu sĩ đại khái có hơn ba mươi người, cầm đầu là vài tu tiên giả Trúc Cơ, còn lại đều là một số đệ tử Linh Động Kỳ cấp thấp mà thôi.

Còn âm hồn số lượng nhiều hơn một chút, hình dáng tướng mạo cũng có chút quái dị, nhưng thủ đoạn công kích khá sơ sài, chỉ là một số hung hồn lệ phách cấp thấp.

Lâm Hiên không có ý ẩn giấu tu vi, rất nhanh hai bên đã phát hiện có kẻ từ bên ngoài bay đến.

Các tu sĩ thì một phen xôn xao, lại có vô số người tỏ vẻ hưng phấn. Xét về cục diện bọn họ quả thật đang ở vào thế yếu, vốn tưởng rằng phen này lành ít dữ nhiều, không ngờ lại có cường viện tới giúp.

"Vị tiền bối này, cầu xin người viện thủ, bọn vãn bối vô cùng cảm kích. Nhất định chúng ta sẽ vô cùng mang ơn." Một âm thanh trong trẻo truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu nhìn lại là một vị lão giả áo bào trắng.

Trong đám tu sĩ này lão là có tu vi cao nhất, đã là Trúc Cơ Kỳ đỉnh giai, tuy nhiên nhìn theo niên kỷ, kiếp này hy vọng ngưng đan gần như không thành.

"Tiền bối xin cứu chúng ta."

"Còn xin người thi triển đại thần thông."

"Van cầu người."

......

Những tu sĩ khác cũng ào ào mở miệng, trong nhất thời bảy tám âm thanh truyền đến tai. Lâm Hiên cũng không có ý để cho bọn hắn ngã xuống nơi này, thò tay vào túi trữ vật bên hông vỗ một cái. Chỉ thấy vô số ánh sáng rực rỡ chợt hiện lên, mấy chục tấm lục phù đã được hắn đem ra sử dụng.

Băng bạc hỏa cầu, lôi điện phong quyển… những lục phù này đều là Nhân giai linh phù, Với Lâm tu vi Hiên bây giờ dĩ nhiên là không còn hữu dụng, chỗ này coi như là phát huy dư lực.

Uy lực mặc dù không mạnh, nhưng các âm hồn ác quỷ này cũng chỉ là cấp thấp, rất nhanh âm khí đã bị càn quét.

Thấy vị tiền bối này vừa ra tay thanh thế đã lớn như vậy, những tu sĩ kia vui mừng quá độ, mỗi tên đều tế xuất Linh Khí trong tay bao vây tấn công lũ âm hồn.

Lúc này tình thế đảo ngược, các âm hồn gầm rú liên tục. Giữa đôi mày Lâm Hiên khẽ nhíu, vốn không có ý ở chỗ này lãng phí thời gian. Hắn giơ tay lên bắn ra vài đạo kiếm quang màu bạch, đột ngột xuyên qua vài tên âm quỷ lợi hại nhất. Mấy tên này lập tức ngã vật ra.

Thủ lĩnh đã bị sát diệt, các âm hồn khác như rắn mất đầu, ngắn ngủi trong một tuần trà đã bị tu sĩ nhân tộc sát diệt sạch.

"Bẩm môn chủ, toàn bộ đã chết không có cá lọt lưới."

Nghe những lời này thanh bào lão giả nhẹ nhàng thở ra, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán. Sự việc hoàn hảo! Nếu có âm hồn chạy trốn, thật sự là một việc rất phiền toái.

Lão sử ra ánh mắt sai khiến môn nhân đệ tử thu dọn chiến trường, những Linh khí do âm hồn sử dụng mặc dù cổ quái một chút, nhưng có thể dùng đổi lấy linh thạch.

Chính lão thì cung kính bay tới chỗ Lâm Hiên, khom lưng hành lễ: "Vãn bối La Thiên Nhân bái kiến tiền bối. Đại ơn viện thủ, chúng ta vô cùng cảm kích. Tiền bối nếu như có phân phó điều gì, Triêu Dương ta Môn nhất định xông pha khói lửa, hết sức mà làm."

"Triêu Dương Môn?" Lâm Hiên nhíu mày, trong lòng hắn một chút không chút ấn tượng về môn phái này. Nếu không phải hắn kiến thức còn nông cạn, thì quả là môn phái này quá nhỏ bé.

Lão giả trước mắt thân là môn chủ, tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ đỉnh giai, xem ra quá nửa là tình huống như vế sau.

Lâm Hiên chuyển ý niệm đã nghĩ tới điểm này, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ khinh thường nói: " Ừm, các ngươi vốn là Triêu Dương Môn tu sĩ. Vậy có biết rốt cuộc nơi đây là nơi nào? vì sao các ngươi lại ở chỗ này đụng độ âm hồn quỷ vật, chẳng lẽ Âm hồn Môn đã đánh vào nội địa U Châu nội hay sao?"

Lâm Hiên không ngừng hỏi mấy vấn đề, lão giả tự xưng là La Thiên Nhân nghe xong lại thoáng ngẩn ngơ. Rồi lão dùng vẻ mặt tò mò liếc sang Lâm Hiên, nhưng lại cảm thấy như vậy là bất kính, vội vàng cúi đầu xuống.

Loading...

Xem tiếp: Chương 415: Liễm Khí Thuật

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Exo : Bảo Bối, Saranghe ( A Iu E)

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 38



Đẳng Thức Hạnh Phúc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 28


Ôm Được Vương Gia Về

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Nốt Ruồi Son

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7