Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 393: Lại Gặp Hạo Thiên

Chương trước: Chương 392: Nước Đến Chân Mới Nhảy



Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh. Trong lung linh tiểu thành này đã dựng lên vài lôi đài rất lớn. Vu Pháp đại hội cuối cùng đã cận kề ngày tổ chức.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Hiên gần như là bế môn không đi ra ngoài. Đối với hai bộ vu pháp công quyết mà hắn đang nghiên cứu, đã có chút thành tựu.

Trong đó về vu pháp hỏa thuộc tính hắn đã tương đối thuần thục. Độc công thì có kém hơn một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiếp xúc, tuy là Kết Đan Kỳ tu sĩ nhưng trong thời gian ngắn, rất khó mà nắm giữ được yếu quyết.

Tuy nhiên điều này cũng không quan trọng. Những gì hắn đã học được trong mấy ngày nay, đem đối phó với những Trúc Cơ Kỳ vu sư kia. Để đạt được một vị trí cao là có thể nắm tới tám chín thành.

Linh dược kia Lâm Hiên nhất định phải có được. Trong đầu hắn đã có một kế hoạch khá tỉ mỉ.

Hắn đại biểu cho Thiên Thương Bộ so tài lần này. Chỉ cần thắng liên tiếp qua ba vòng. Dựa theo quy củ, Thiên Thương Bộ sẽ được phân bốn hạt Thánh quả để luyện chế linh đan.

Linh dược này là đem giao cho trưởng lão Khô Diệp của bản bộ bảo quản.

Thần thông của Lâm Hiên vốn là ở trên lão này. Sau khi rời khỏi Khuê Nguyệt thành muốn đoạt lấy linh dược cũng không khó khăn.

Nhưng sao có thể lấy được họa đồ kia. Chuyện này hiện tại vẫn chưa có manh mối. Vật đó còn do Nguyên Anh kỳ lão quái bảo quản. Nên chỉ có thể đi một bước tính thêm một bước.

Lâm Hiên đang nghĩ ngợi trong lòng. Cấm chế bên ngoài bỗng nhiên rung động.

Lâm Hiên chân mày cau lại, vội vàng phất tay một cái. Cấm chế kia tựa như bị tách ra hai bên tạo thành một lối nhỏ. Chỉ thấy Khô Diệp chậm rãi đi vào, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn vòng bảo hộ bên ngoài nói: "Lạc Y, cấm chế này là do ngươi bày ra ?" Lâm Hiên không chút hoang mang trả lời: "Làm cho trưởng lão chê cười. Trận phù này là do vãn bối trong lúc vô tình mua được ở phường thị. Bởi vì muốn tĩnh tâm tu luyện, cho nên..."

Nghe Lâm Hiên giải thích như vậy đương nhiên Khô Diệp không nghi ngờ gì. Trên phương diện trận pháp vu sư và tu sĩ lại tương đối giống nhau. Huống chi Khô Diệp với nghệ môn này cũng kiến thức chỉ nửa vời.

Mặc dù cảm thấy Lạc Y có phần tiêu tốn linh thạch. Nhưng với thái độ toàn tâm toàn ý tu luyện của hắn thì đương nhiên lão tán thành. Lại gật đầu nhắc nhở: "Toàn tâm toàn ý tu luyện là tốt, nhưng lợi bất cập hại. Ngày mai Vu Pháp đại hội đã bắt đầu diễn ra. Ngươi cũng không nên quá sức. Hãy nghỉ ngơi cho tốt."

"Đa tạ trưởng lão đưa chỉ điểm. Vãn bối biết rõ".

Lâm Hiên tự nhiên là mở miệng đáp ứng. Hiện tại đối với vu pháp hắn đã hiểu rõ bảy tám phần. Đang muốn lúc này lại tới phường thị dạo qua một chút.

Lần này vận khí của hắn không được tốt. Lâm Hiên không mua thêm được đồ vật gì hữu ích, hắn buông lỏng thân thể đi dạo trong phường thị.

Trên đường số lượng vu sư xuất hiện nhiều gần gấp đôi mấy ngày trước. Ngoài các trưởng lão bộ lạc cùng đệ tử tham gia so tài. Còn có một số vu sư khác không quản nghìn dặm từ xa tới đây. Mục đích là không bỏ lỡ sự kiện trọng đại lần này, tới đây tham dự một trường náo nhiệt.

Vu Pháp đại hội cứ trăm năm thì cử hành một lần. Có thể lên lôi đài, đều là tinh anh của các bộ lạc. Xem bọn hắn động thủ so chiêu đối với một thân tu hành cũng rất có lợi.

Lâm Hiên rời khỏi phường thị. Ở trên đường đi không có để ý nơi nào. Nhưng dần dần hắn đi tới một nơi tĩnh lặng.

Nơi này là góc tây nam của tiểu thành. Mặc dù không được liệt vào nơi cấm địa, nhưng rất ít người đến gần nơi này. Nơi đây chính là Thiên Tinh Cung, nơi ở của liên minh đại trưởng lão Nguyên Anh kỳ Mặc Nguyệt Tộc.

Mặc dù mang tên là cung điện. Nhưng tính ra cũng không phải lớn, phòng thủ nơi này cũng khá sơ sài. Dù sao có Nguyên Anh kỳ lão quái trấn thủ. Nếu nhân vật nào muốn đánh đến nơi này, chẳng phải là muốn tự tìm cái chết sao.

Bên cạnh Thiên Tinh Cung có một khu rừng cây nhỏ khá rậm rạp. Bỗng không gian nơi này chớp lên, một thanh niên vu sư xuất hiện, tướng mạo bình thường. Hắn chính là Lâm Hiên.

Tấm họa đồ kia nhất định là phải nằm trong tay hắn. Cho dù biết rõ có thể gặp nguy hiểm, Lâm Hiên cũng đành bất đắc dĩ tới Thiên Tinh cung thăm dò một chút.

Hắn cẩn thận đem thần thức thả ra, nơi này không có cấm chế gì, Lâm Hiên dùng bí pháp thu liễm khí tức, từng bước một đến gần nơi đó.

Đột nhiên Lâm Hiên chợt biến sắc. Mồ hôi lạnh xuất hiện đầy khắp trên trán. Không chút chần chừ quay người, làm bộ như vô tình ngang qua nơi này, thong thả đi về phía xa.

Chỉ thấy cách vài dặm gần Thiên Tinh Cung, Một tu sĩ tầm bốn mươi hiện ra, tướng mạo thanh nhã, để ba chòm râu dài, vận bộ nho bào đột nhiên quay đầu lại.

Trang phục của hắn rõ ràng không phải Mặc Nguyệt Tộc. Bên cạnh lại có vài vu sư Kết Đan Kỳ Vu đi theo. Nhưng những vu sư vẻ mặt rất lạ lùng, mặc dù biểu hiện cung kính nhưng trong đáy mắt toát lên một tia âm trầm.

Thấy trung niên nhân kia dừng bước. Một bạch phát vu sư (1) dẫn đầu mở miệng: "Hạo Thiên bệ hạ làm sao vậy, thực là có gì không ổn?"

Mặc dù các khá xa, danh tự này lại mơ hồ truyền đến tai Lâm Hiên. Thân thể thiếu niên gần như run lên. Cố nén mới không có lộ ra dị trạng, hắn khống chế hơi thở. Bước chân vẫn đều đều vững vàng duy trì tiết tấu, chậm rãi đi ra.

Lâm Hiên không lộ ra dị trạng gì. Vừa rồi thân hắn là ở nơi sóng to gió lớn. Hạo Thiên Quỷ Đế? Quả nhiên là lão quái vật kia. Hắn tới nơi này làm gì?

Lúc trước Lâm Hiên từng thấy qua phân thân của Hạo Thiên một lần. Tượng hình so với bây giờ khác nhau rất lớn. Tuy tướng mạo có thể thay đổi, nhưng khí chất lại là thứ rất đặc thù.

Hoàn hảo là Lâm Hiên đã phản ứng nhanh chóng, trước khi Hạo Thiên đem thần thức thả ra.

"Không có gì. Có thể là ta cảm giác không tốt. Đi thôi, đại trưởng lão quý tộc đang chờ ta."

Quỷ đế mặc dù cũng phát hiện Lâm Hiên. Nhưng do chỉ nhìn phía nhau. Cho nên tự nhiên không nhìn thấu ngụy trang của Lâm Hiên. Cho rằng chỉ là một vu sư có khí tức kỳ lạ đi ngang qua, cũng không truy xét kỹ.

Phải nói là vận khí Lâm Hiên rất tốt. Thực ra trong lòng Hạo Thiên Quỷ Đế đã có hoài nghi. Chỉ là lấy tu vi của hắn thâm nhập Khuê Âm Sơn này, đã nếm trải không ít đau khổ. Khi nãy còn cảm thấy bản thân quá đã nghi, mới không truy đuổi tới cùng.

Cái lão gia hỏa này muốn gì chứ! Mấy vu sĩ kia thầm suy đoán, nhưng vẫn lộ ra vẻ cung kính. Dẫn hắn vào Thiên Tinh Cung.

Xuyên qua không ít đình đài lầu gác. Rất nhanh đi vào một căn phòng thanh nhã. Lão bạch phát vu sư thi lễ một cái nói: "Bệ hạ xin mời ngồi. Đại trưởng lão bản tộc lập tức sẽ tới ngay".

" Ưm, mình ta chờ ở đây là được".

Mấy tên vu sư như được đại xá vội vàng nối đuôi nhau rời khỏi.

Hạo Thiên Quỷ Đế ngồi xuống, trên bàn có một bầu rượu tỏa ra một chút hàn khí. Hắn bấm tay bắn ra một chỉ, bầu rượu như bị một sợi dây vô hình điều khiển, tự động rót đầy chén rượu. Sau đó Hạo Thiên Quỷ Đế không chút khách khí cầm lên mà uống.

"Rượu này hương vị như thế nào. Lão phu chưa từng nghĩ Hạo huynh còn có nhã hứng này".

Một âm thanh bình thản truyền tới. Từ cửa đi vào một lão giả toàn thân vận hắc bào. Trang phục của lão cũng như các vu sư khác, chỉ là áo tay áo có thêu kim tuyến lấp lánh.

Người này xem ra đã lão niên. Nhưng thần sắc còn rất tốt. Vóc người của lão cao lớn hơn người bình thường rất nhiều, khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng. Âm thanh tuy hòa hoãn mà nghe vang dội như tiếng đại hồng chung(2).

Người này chính là Khuê Âm Sơn Mặc Nguyệt Tộc vu sư đệ nhất cao thủ. Danh tự tục gia sớm đã lãng quên. Nhân sĩ ở đây đều gọi lão là Hỗn Nguyên Trưởng lão.

Hạo Thiên Quỷ Đế khóe mắt ánh lên, lập tức đã khôi phục vẻ ung dung. Chỉ là trong đáy mắt còn có tia ngưng trọng. Hắn thản nhiên nói: "Mùi vị rất được, Rượu này ngoài ra còn có công hiệu gia tăng tu vi!"

"Nhãn lực thực tốt. Bích Tuyết Hồi Thiên Tửu này đúng là lão phu bên trong có thêm vài vị linh thảo. Lại là dùng tinh thủy của Linh Tuyền Chi Thủy mà chế thành. Đối với những đệ tử cấp thấp kia, đúng là có công hiệu dịch kinh tẩy tủy. Nhưng với cảnh giới chúng ta mà nói. Đơn thuần chỉ có thể thỏa mãn một chút khai vị mà thôi".

Hỗn Nguyên Trưởng lão ngồi xuống một nơi bên cạnh. Không chút khách sáo cầm bầu rượu lên, lại tự mình rót một chén. Lão uống xong thì gật gù đắc ý, dường như chỉ chăm chú vào bầu rượu.

"Tốt lắm, Hỗn nguyên đạo hữu. Quả nhân xông qua vô số hiểm trở, vào Khuê Âm Sơn này. Không phải là đến cùng ngươi luận bàn về tửu thi." Hạo Thiên Quỷ Đế liếc mắt nhìn đối phương, có chút bất mãn nói.

"Lão phu đương nhiên là hiểu. Quỷ đế bệ hạ thật đúng là thần thông vô cùng. Có thể bằng thực lực mạnh mẽ từ ngoại sơn xâm nhập vào nơi này. Lão phu bái phục, căn cứ mà ta biết. Trên đường đi yêu thú cấp ba tạm thời không nhắc đến. Cấp bốn Hóa Hình Kỳ yêu nhân cũng có vài người, tung hoành khắp lãnh địa. Những yêu nhân này cảnh giới tu vi đều ngang ngửa chúng ta."

"Đạo hữu cần gì dùng ngôn từ thăm dò. Quả nhân tới nơi này quả thật không dễ dàng, nói chi tới những nguy hiểm. Mặc dù Hóa Hình Kỳ yêu nhân thực lực ngang chúng ta. Nhưng ta không có địch ý, chỉ cầu đi ngang qua thôi. Không tranh giành lãnh địa gì với chúng. Dù sao nếu thực sự đấu pháp, kết cục chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi." Hạo Thiên Quỷ Đế thản nhiên nói. Nhưng đây chỉ là hắn nói cho thuận miệng. Sự thực tình huống khi đó lại khác biệt.

Vạn Thú Vương vốn đã phi thăng linh giới đã lâu. Bây giờ nơi này, Là do vài Hóa Hình Kỳ yêu nhân thống trị, hơn nữa còn phân đàn xẻ nghé thành mấy lực lượng.

Tuy nói thế, nhưng nếu có người xâm nhập là sát diệt không tha. Lời của Hạo Thiên Quỷ Đế cũng đúng một phần. Hắn vốn là cường giả, những yêu thú kia tự nhiên không muốn là ngư tử võng phá (3). Thấy hắn là mượn đường mà qua, cũng đành nhắm một mắt lờ đi.

Nhưng không phải là các yêu nhân đều như thế. Trong đó có một tên gia hỏa là do lang hệ yêu tộc tiến giai thành nhân. Kẻ này khát máu hiếu chiến, bình thường cũng thích tìm vài đạo hữu lân cận luận bàn. Lúc này nhìn thấy Hạo Thiên, tự nhiên là không bỏ qua.

Quỷ đế cùng hắn đại chiến một hồi, mới thoát khỏi tên gia hỏa đáng ghét này.

Nhưng lại đụng độ vào một nhóm Xà vĩ thú. Mặc dù chỉ là yêu thú cấp ba, lại rất thích quần cư. Bình thường là bảy tám chục con ở cùng một chỗ, phối hợp cũng rất ăn ý. Hạo Thiên Quỷ Đế ở nơi đó, giống nhau nuốt phải một hạt đắng mà không có trôi.

Tóm lại một điều, chỗ sâu trong Khuê Âm Sơn này chính là cấm địa. Lấy thực lực của Mặc Nguyệt Tộc mà muốn đi ra cũng không phải dễ dàng., chứ đừng nói chi Quỷ Đế đơn thân lẻ bóng.

Đương nhiên những tình huống trên. Quỷ Đế tự nhiên sẽ không ngây ngốc nói ra. Chỉ là sơ lược thuật lại có vẻ bí hiểm.

Hỗn Nguyên Trưởng lão cũng lão quái là sống mấy trăm , sự giảo hoạt còn thiếu sao. Tự nhiên là dò hỏi thêm một hồi. Cuối cùng là Hạo Thiên Quỷ Đế nhịn không được : "Hỗn Nguyên đạo hữu. Quả nhân tới nơi này phỏng mục đích ngươi cũng rõ ràng. Không biết các hạ có thể có thể hợp tác?"

"Hợp tác?"

"Không sai." Quỷ đế gật gật đầu. Trên mặt lại lộ ra lòng đầy căm phẫn đầy thuơng cảm: "Ở thời kỳ xa xưa, quý tộc cùng những Tần tu sĩ kia cùng đánh bại yêu ma thượng cổ. Nhưng Tần tộc sau khi thắng lợi sau lập tức qua cầu rút ván. Đối với Mặc Nguyệt Tộc vô sỉ phát động tấn công. Lại đem bọn ngươi đuổi vào nơi hoang sơ hiểm địa này. Thù hận lớn như thế các hạ chẳng lẽ không muốn rửa nhục sao?"

Ngừng lại một chút, Hạo Thiên Quỷ Đế lại nói tiếp: "Chúng ta vốn là âm hồn. Tình cảnh cùng Mặc Nguyệt Tộc các ngươi tương tự như nhau. Nhiều năm qua như vậy, chúng ta luôn phải ở một xó trong Âm Hồn Cốc. Bây giờ thời cơ đã chín muồi. Âm hồn chúng ta đang đại chiến với Tần tộc. Nếu Mặc Nguyệt Tộc chịu cùng chúng ta hợp tác, thì đại sự có thể thành. Không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?"

Chú thích: (1) Bạch phát vu sư: Gã vu sư có mái tóc bạc.

(2) Đại hồng chung: Đại hồng chung trong chùa

Chuông hay đại hồng chung là một pháp bảo, pháp khí linh thiêng có sức lan tỏa rất lớn đến đời sống tâm linh của con người, mọi loài và mọi cảnh giới. Tiếng chuông chùa, theo kinh điển, có thể thấu đến cõi địa ngục u ám, chúng sanh nào bị đọa nơi địa ngục nhờ nghe tiếng chuông này liền được giải thoát. Nên chùa nào cũng có chuông, chuông to, chuông nhỏ tùy theo khả năng của mỗi chùa.

Mỗi khi chú tạo chuông, nhà chùa thường thực hành nghi lễ trọng thể, chú nguyện rất trang nghiêm. Trên thân của bất kỳ quả chuông nào cũng đều có trang trí các đường nét hoa văn tượng trưng cho rất nhiều ý nghĩa sâu sắc của giáo lý nhà Phật cùng với hai bài kệ thỉnh chuông bằng chữ Hán (hoặc chữ Việt tùy theo), để mỗi khi đánh chuông, lời kệ cùng tiếng chuông vang vọng thấu cõi âm ti để chuyển hóa nghiệp lực chúng sanh và thức tỉnh nhân tâm, bỏ ác làm lành, quay về nẻo giác.

(3)ngư tử võng phá: Có nghĩa tương đồng như đồng quy y tận, trạng chết chúa cũng băng hà... Ý nói: Làm cái việc mà đôi bên đều thiệt hại.

----------o zeroo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 394: Hỗn Nguyên Trưởng Lão

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Cửu Biện Liên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 288


Lỡ Nhau Một Đời

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 31



Tên Kia Đừng Tưởng Bở

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 45