Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 392: Nước Đến Chân Mới Nhảy

Chương trước: Chương 391: Xích Viêm Quả



Sau khi sát diệt Lạc Y, ở trong túi trữ vật của hắn, Lâm Hiên cũng không tìm được ngọc giản ghi lại công pháp tu luyện nào.

Lúc đó, Lâm Hiên không để ý tới điều này, mặc dù đối với vu pháp hắn tương đối tò mò, nhưng khi đó việc khẩn cấp là trốn khỏi dãy Khuê Âm Sơn.

Huống chi chỉ là pháp môn của một vu sư Trúc Cơ Kỳ, hắn đương nhiên là không để vào mắt.

Nhưng hiện tại sự tình cấp bách truớc mắt, lại không thể tới thỉnh giáo Khô Diệp, đành nước tới chân mới nhảy, đến phường thị tầm bảo.

Lại nói, mặt tiền thư tiệm này khá rộng rãi, đem so với tiểu tiệm Linh Khí kia phải rộng hơn gấp mấy lần, hiện tại bên trong tiệm số luợng vu sư quả không phải là ít!

Phụ trách tiếp đãi cũng không phải lam y tiểu nhị quê mùa, mà là một vị thiếu nữ thanh xuân Mặc Nguyệt Tộc, đôi chân mày lá liễu của nàng cong vút như vẽ, làm người ta như đang ngắm một bức họa.

Tuy nhiên các vu sư tới nơi này không phải là thưởng lãm mỹ nữ, mục đích chủ yếu vẫn là những công pháp thư tịch kia.

Bởi vì khách nhân mấy phần đông đúc, khi Lâm Hiên đi vào vẫn không có người ra tiếp đãi, hắn cũng không tức giận, các vu sư đến Khuê Nguyệt Thành này, phần lớn là các nhân tài của các bộ lạc, quan sát bên ngoài tu vi của Lâm Hiên chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, cũng chưa tính là hơn người, chỉ là cảnh giới tầm trung mà thôi.

Bị thất lễ, nhưng Lâm Hiên cũng không lấy làm bận lòng, một mình hắn từ từ xem qua thư tiệm này.

Mới đi quanh một vòng, Lâm Hiên trên mặt lộ ra chút thất vọng, khi xem tới các công pháp đều là qua quít, ở đây bảy phần vu pháp nhập môn của Linh Động kỳ, Trúc Cơ Kỳ không nhiều lắm, với lại tất cả đều là công pháp thông thường không có bao nhiêu thành uy lực.

Suy xét một chút, điều này cũng là bình thường. U Châu tu tiên giới còn không phải là thế sao. Những đỉnh giai công pháp có uy lực cực đại, đều là bảo vật cực kỳ quan trọng trong môn phái, ngoài một số môn nhân có thực quyền, hoặc là đệ tử có tư chất thiên phú hơn người, những tu sĩ bình thường muốn thu được truyền thụ gần như là không thể. Công pháp thư tịch bán ra giữa phuờng thị. Dù cũng không thể nói là đồ bỏ, nhưng quả thật vô cùng tầm thường.

Nếu muốn ở nơi này tìm thấy bảo vật, e rằng là đang mò kim đáy bể mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên lập tức trầm ổn trở lại, dù những công pháp này không có mấy uy lực, nhưng đến tay hắn, tự nhiên có thể từ bột mà gột nên hồ, ít nhất đối phó với vu sư Trúc Cơ Kỳ, thì không có vấn đề gì.

Thế là Lâm Hiên không cần lựa chọn kỹ càng, tùy tiện lấy vài cái cuốn pháp thư chứa công pháp có chút uy lực. Sau đó đem cầm ra phía trước thư quầy.

Lại nói đặt ở trên thư giá vốn không phải là ngọc giản, mà là những cuốn pháp thư bằng giấy bản hơi mỏng. Trong đó có ghi chép một đoạn đầu của một bản công pháp nào đó, còn lại thêm một số thông tin về công pháp đó. Cái này cũng không phải là vẽ rắn thêm chân. Nguyên do là, công pháp vốn khác với tài liệu bảo vật trong tu tiên giới, bên trong nếu như ghi ra toàn bộ nội dung thì còn đâu để bán, phải biết là lấy mạnh mẽ thần thức của tu tiên giả, từ cảnh giới Trúc Cơ Kỳ trở lên đều có thể xem qua một lần là nhớ hết. Nên mỗi bản pháp thư kia đều chỉ là giới thiệu mà thôi, khách nhân nếu cảm thấy ưng ý, có thể cầm lại trên thư quầy đổi lấy chính phẩm là các ngọc giản, đương nhiên phải đưa lại một lượng linh thạch nhất định.

Lão bản của thư tiệm này phong vận thướt tha vốn là một phụ nhân. Dung mạo vẫn chưa tới trung niên, đôi mắt như châu tròn ngọc sáng, nhìn ra khi thiếu nữ hẳn là một vị mỹ nhân.

Lâm Hiên không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng hắn giật mình không phải là vẻ đẹp của phụ nhân này, mà là nàng vận trang phục của vu sư, tu vi cũng không tầm thường, đã đến cảnh giới Trúc Cơ Kỳ đỉnh giai, có thể bế quan chuẩn bị ngưng thành kim đan.

Không nghĩ ra nàng lại là chủ nhân thư tiệm này, thật là có phần ngoài dự liệu của hắn a!

Lâm Hiên trong lòng thầm cười, biểu hiện ra lại khá cung kính nói: "Tiền bối, ta muốn những công pháp này."

"Nhiều như vậy?" nữ tu sĩ kia trên mặt lộ ra vẻ giật mình, bởi vì Lâm Hiên cầm những công pháp đến thư quầy, tổng cộng có tới bảy tám bản!

Lâm Hiên biết sẽ khiến người khác chú ý, đều là người theo đuổi tiên đạo, mặc dù tu sĩ và vu sư công pháp tu luyện có khác nhau, nhưng về cơ bản thì vẫn có những điểm chung.

Ví như, tinh lực của tu tiên giả là có hạn , cho dù là có tố chất Thánh linh căn xuất sắc nhất, cũng chỉ là trên phương diện tu luyện dễ dàng hơn so với người khác, nhưng cũng đều phải tâm thần như nhất tu luyện theo một pháp quyết nào đó thì mới có chút thành tựu.

Nói như vậy, có tới chín phần là các tu sĩ hoặc là vu sư chỉ tu luyện một loại công pháp, chỉ có số rất ít có thể kiêm tu hai loại công pháp, có chăng thì là một loại để tương hỗ phụ trợ thêm mà thôi.

Tu luyện ba loại trở nên, có lẽ ở thời kỳ hồng hoang trong cổ tu sĩ mới có loại này nhân vật nghịch thiên như thế, còn hiện tại là không thể nào.

Mà tiểu tử này lại một lần mua bảy bản công pháp khác nhau, hắn muốn làm điều gì, không lẽ là khai tông lập phái?

Hoàn cảnh của vu sư vốn khác với tu sĩ, lấy bộ lạc làm đơn vị quần cư, không có lập ra tông môn đại phái gì đó. Lâm Hiên mua tới mấy bản công pháp, hành vi này quả thực làm cho người ta khó hiểu.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vị nữ vu sư này cũng không có ý định tìm hiểu, rất nhanh trên mặt đã nở nụ cười như hoa lan. Mỗi tu sĩ đều có bí mật của bản thân, huống chi mở tiệm ra làm ăn, chỉ cần thanh toán đủ linh thạch, nàng cũng không có hứng thú xen vào sự tình của người khác.

Thế là một người trả tiền, một người giao hàng, tất cả hai người đều hài lòng.

Lâm Hiên chưa có thu hoạch thêm, nhưng mấy bản công pháp cần thiết đã mua đủ, đang định rời đi, đột nhiên ánh mắt bị một ngọc giản mé bên hữu thu hút.

Trên nhãn viết rất rõ ràng ” bách khoa độc vật toàn thư”.

Nghe nói ở thời kỳ hồng hoang, độc công của vu sư đã vang danh thiên hạ, uy lực vô song, chỉ là hiện tại trong bách nghệ tu tiên của tu tiên giả, độc công là nghệ môn xếp ở những hàng cuối.

Vậy nên tin tức về các loại độc vật rất là thưa thớt, thậm chí không ít tư liệu là rập khuôn của võ lâm thế tục, trong mắt các phàm nhân thì vốn kỳ độc, nhưng đối với tu tiên giả thì không tác hại gì, lúc này thấy này bản giới thiệu độc vật của tu tiên giới, Lâm Hiên tự nhiên là không chút do dự thu mua vào.

Sau khi rời khỏi thư tiệm, Lâm Hiên lại mất thêm nửa canh giờ, đi khắp phường thị thêm một lần nữa. Quả thực không còn thu hoạch gì khác, lúc này hắn mới trở lại dịch quán.

Khô Diệp còn chưa trở về, Lâm Hiên khai phá cấm chế đi vào gian phòng của mình.

Lúc này trên mặt của hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, trước tiên là đem các loại thảo duợc hiếm quý phân loại từng nhóm thu vào. Đã có những linh thảo này, hắn có thể bào chế nhiều loại linh đan tăng tiến tu vi.

Sau đó nghỉ ngơi một chút, lại từ trong túi trữ vật lấy ra cái Bạch Cốt Thuẫn.

Gã tiểu nhị kia vốn ba hoa xích thố, dù thế nào đây chỉ là một món Linh Khí mà thôi, nhưng lúc này trong mắt Lâm Hiên lại phát ra một tia dị sắc.

Quan sát linh thuẫn trong chốc lát, Lâm Hiên đem kẹp thuẫn này giữa song thủ, hắn hít một hơi thật sâu, linh lực trong đan điền quay vòng truyền đến lòng bàn tay, bắt đầu dùng Lam Hải Tinh Quang để tinh chế.

Lúc này một quầng sáng màu xanh bao bọc lấy tấm thuẫn bài, sau đó một trận bôm bốp thanh âm truyền ra.

Khi trước Lâm Hiên đã bày ra thêm một tầng cấm chế nữa ở chung quanh, cho nên cũng không sợ kinh động tới những kẻ khác, tiếp theo hắn khẽ quát một tiếng, quầng sáng kia trở nên càng thêm chói mắt, sau đó lại bạo phát ra...

Trên trán Lâm Hiên lúc này xuất hiện mồ hôi lấm tấm, mặc dù chỉ là một cái Linh Khí, nhưng muốn tinh chế cũng không phải chuyện dễ dàng.

May mà cuối cùng cũng hoàn thành.

Nhìn vào thú cốt trước mắt, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vui mừng, thứ này hắn đã tìm kiếm đã lâu.

Từ khi đạt được phương pháp luyện chế thượng cổ chiến giáp, Lâm Hiên đã muốn luyện chế ra chiến giáp toàn thân, nếu đem so sánh với các phương pháp luyện chế khắp đông tây khác, chỉ có Bích Diễm Kỳ Lân Giáp là hắn ưng ý.

Giáp này mặc dù uy năng vô song, nhưng cần tài liệu chế luyện vô cùng hiếm lạ, Lâm Hiên mặc dù nhiều lần có kỳ ngộ, gia tài gần như có thể cùng so sánh với Nguyên Anh kỳ tu sĩ, nhưng mà luyện chế giáp này vẫn thiếu hụt mấy thứ.

Xương cốt Hạt Tháp Thú này chính là một trong số đó.

Mặc dù Hạt Tháp Thú phẩm cấp không cao, nhưng lại là thượng cổ linh yêu có thần thông đặc biệt, ở Nhân giới gần như đã tuyệt chủng, Lâm Hiên hao tốn không ít tinh lực, lưu ý truy tầm cũng không thấy tung tích.

Nơi duy nhất khả năng còn sót lại yêu thú này, cũng chỉ có Thập Vạn Đại Sơn và Khuê Âm Sơn, nhưng hai địa phương nay đều là cấm địa của tu sĩ, Lâm Hiên tự nhiên không có gan lớn như vậy, tùy tiện xông vào bên trong.

Thật sự là đi mòn giầy sắt không tìm thấy, đến khi tìm được không tốn chút công phu, cơ duyên cỡ này thật đúng là không thể tìm được, Lâm Hiên cũng không ngờ tới, hắn có thể tìm được xương cốt của Hạt Tháp Thú tại nơi này.

Luyện chế Linh khí, những sư vư này thật đúng là không tiếc tài liệu trân quý!

Thú cốt linh tính chưa mất, vẫn có thể dùng luyện giáp.

Hắn cẩn thận thu lại, hôm trước tùy tiện đi dạo một lần phường thị, không nghĩ tới là sẽ thu hoạch phong phú như vậy, lấy tâm cơ Lâm Hiên mà lúc này cũng cao hứng một hồi, sau đó mới dần khôi phục tâm tình.

Tiếp theo hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hai cái ngọc giản mua về thư tiệm, tu vi Lạc Y mặc dù ở trong mắt Lâm Hiên không đáng nhắc tới, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Trúc Cơ, người này ngoài tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, ngoài ra đối với dụng độc cũng có nghiên cứu nhất định.

Giờ phút này Lâm Hiên bắt đầu đem vu pháp ra nghiên cứu.

Thời gian đã không còn nhiều lắm. Sau bảy ngày nữa Vu Pháp đại hội đã chính thức bắt đầu.

Đầu tiên Lâm Hiên đem thần thức rót vào ngọc giản, Lâm Hiên vốn đã có pháp bảo Huyền Hỏa Thần Châu, cho nên đối với pháp thuật hỏa hệ, vốn là vô cùng quen thuộc, chừng một canh giờ hắn đã xem qua nội dung trong ngọc giản một lượt.

Đạo thuật của vu sư vốn khác với tu sĩ, đối với điều khiển linh lực càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

Mặc dù Lâm Hiên là Kết Đan Kỳ tu tiên giả, nhưng hắn muốn ngắn ngủi trong vài ngày tu luyện thành công thì chỉ sợ là đội đá vá trời, Lâm Hiên vốn cũng không yêu cầu cao vời như vậy. lấy pháp lực của hắn làm làm cơ sở, tu luyện phương pháp dụng lực pháp môn vu sư, mô phỏng một vài đạo vu thuật đơn giản thì hắn miễn cưỡng làm được.

Nếu như hắn cùng vu sư cấp cao đấu pháp, e là không chóng thì chầy sẽ bị nhận ra, nhưng nếu bọn họ không trực tiếp ra tay mà chỉ là ở ngoài quan sát, thì khó mà nhận ra điểm khác lạ, chỉ cần hắn luôn cẩn trọng, không có khả năng là sẽ lộ ra.

Còn những thanh niên vu sư trong cuộc so tài lần này, nghe nói tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, loại cảnh giới này tuyệt đối không có khả năng nhận ra. Chú thích: (1) "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).

Loading...

Xem tiếp: Chương 393: Lại Gặp Hạo Thiên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hoàng Hậu Băng Giá

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 14


Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 21


Yêu Phải Tình Địch

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 50


Hoàng Đồng Học

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 83


Võ Lâm Tam Tuyệt

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 69