Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 389: Phường Thị Trong Thành

Chương trước: Chương 388: Thành Trung Thành



"Ta rơi vào đường cùng cũng đành phải nặng tay, ngươi thấy tả nhãn của Kiêu Khôn kia chứ, chính là bị ta chọc mù." Khô Diệp nói tới đây, khẽ thở dài một hơi nói: "Trường tỷ thí kia là ta thắng, nhưng cũng cùng đối phương kết mối thâm thù không nhỏ."

Uyên nguyên là như vậy, Lâm Hiên lặng lẽ gật đầu. Kiêu Khôn kia tính tình vốn là có thù tất báo: "Trưởng lão, sau này hắn có tìm người báo thù?".

"Không có." Khô Diệp hiển nhiên là biết Lâm Hiện đang nghĩ điều gì: "Nguyên do tại Vu Pháp đại hội tranh đấu quá kịch liệt, tuy có các trưởng lão bộ lạc ở một bên hộ pháp, hiếm hoi mới xuất hiện tình huống có người mất mạng, nhưng trọng thương quả thật là rất nhiều."

"Thù hận tự nhiên sẽ kết hạ, điều này vốn không hợp ý nguyện ban đầu của đại hội, huống chi bây giờ số lượng vu sư vốn đã không nhiều lắm, khi di dời đến nơi này không lâu, trong tộc đã định ra thiết luật, giữa các vu sư trong tộc nghiêm cấm tư đấu."

Nói tới đây, lão nhìn thoáng qua Lâm Hiên có chút lo lắng nói: "Lạc Y, theo lý thì quyết đấu mặc dù bị cấm chỉ, nhưng Kiêu Khôn kia thù hận ta tới tận răng, lấy tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, rất có khả năng ra tay đối với ngươi."

" Ra tay đối với ta?" Lâm Hiên trong lòng sớm đã đoán được điều này, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ giật mình.

"Không sai, chỉ chó mà mắng mèo, tuy tư đấu không được, nhưng trong so tài sinh tử có đổ thừa là do thiên mệnh, trong Vu Pháp đại hội hắn rất có thể sai khiến đệ tử, đối với ngươi hạ sát thủ."

Thấy Lâm Hiên cúi đầu im lặng, Khô Diệp lời nói xoay chuyển, lại an ủi hắn: "Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, này dù sao những vu sư tham dự đại hội đến từ mấy chục bộ lạc, hai ngươi cũng không chắc có thể bị chia cùng một chỗ."

"Nhưng nếu là như vậy...Ta nói là giả như ngươi thực sự cùng tên đệ tử Phong Trần Bộ chia cùng một chỗ, khi ra tay nhất định phải kiên quyết. Không thể tồn tại chút lòng thương nào."

Tính tình Lạc Y này dường như có chút yếu mềm, nên Khô Diệp khá lo lắng nhiều lần dặn dò.

"Trưởng lão, ta đã nhớ kỹ."

Hai người trao đổi xong, đi vào một tòa kiến trúc lớn trước mặt.

Có điểm giống khách sạn, khá xa hoa lộng lẫy. Nơi này là dịch quán do Khuê Nguyệt Bộ bố trí nơi nghỉ ngơi cho các vu sư lộ lạc khác. Lâm Hiên liếc mắt dò xét tòa kiến trúc phía trước. Mặc dù chỉ có ba tầng, cao khoảng bảy tám trượng, nhưng có khí thế khá hào hùng.

Tại khách môn còn có hai gã vu sư, tu vi chỉ là Linh Động kỳ đệ tử cấp thấp.

Thấy Lâm Hiên và Khô Diệp qua đây. Gã vu sư bên tả dùng thần thức đảo qua, vội vàng cung kính nói: "Kính chào hai vị tiền bối, các người là..."

"Lão phu là Thiên Thương Bộ Khô Diệp, vị này chính là vu sư của bộ lạc ta lần này tới phó hội, y tên là Lạc Y." Khô Diệp hiển nhiên không phải lần đầu nơi này, đối với quy củ dịch quán rất quen thuộc, không đợi đối phương tương hỏi, đã tự giới thiệu.

Hai người kia nghe xong, trên mặt càng hiện vẻ kính sợ, bình thường các trưởng lão bộ lạc đều là Kết Đan Kỳ vu sư trở lên.

"Hóa ra là quý khách Thiên Thương Bộ, thất lễ. Vãn bối trước tiên xin mời hai vị tới phòng của các người." Thanh niên vu sư cũng là khá nhanh nhẹn nói, nhưng sắc mặt Khô Diệp khá lạnh lùng, thản nhiên nói: "Không cần, ngươi chỉ cần đem Yêu Bài giao cho chúng ta là được."

"Vậy... Được rồi!" Thanh niên vu sư vẻ mặt hơi lo lắng, nhưng cũng không chút nào dám chậm trễ, tay thò vào trong túi trữ vật, đưa qua hai cái hắc tuyền Yêu Bài.

Trên Yêu Bài này có khắc những con số ngả nghiêng rất kỳ lạ, hẳn là số hiệu cửa phòng của bọn họ.

Lâm Hiên đi theo Khô Diệp lên lầu hai.

"Lạc Y, tạm thời chúng ta ở chỗ này, nếu cần gì ngươi có thể trực tiếp tìm những tiểu nhị kia dặn dò, cũng không cần khách sáo."

"Vâng trưởng lão, đệ tử đã rõ". "Ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt một chút, ta còn tư chuyện khác, muốn đi thăm hỏi mấy vị lão hữu."

"Trưởng lão xin người cứ tự nhiên."

Khô Diệp khẽ mỉm cười, quay người rời đi. Lúc này Lâm Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, quan sát qua gian phòng của hắn một chút, cũng khá lớn ước chừng hơn một trăm thước vuông, bên trong bày biện mặc dù chưa nói là xa xỉ. Nhưng là thập phần tinh tế. Có thể thấy được Khuê Nguyệt Bộ vì tiếp đãi các vu sư từ xa, đã tốn không ít công phu.

Lâm Hiên ngồi xuống giường. Đem thần thức thả ra cảm ứng bốn phía một chút, quả thật là Khô Diệp đã đi, lúc này hắn mới an tâm nằm xuống nghỉ ngơi.

An giấc trong chốc lát, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, vầng thái dương vẫn còn trên cao. Thời gian lúc này vẫn còn sớm, thế là hắn từ dịch quán đi ra bên ngoài một chút. Chỉ có Mặc Nguyệt Tộc tu tiên giả mới có thể ở trong thành trung chi thành này, Lâm Hiên hỏi thăm một chút, sau đó nhằm hướng tây nam của thành này mà tới.

Không bao lâu một tòa phường thị xuất hiện trước mặt hắn.

Hiện tại hầu hết các vu sư trong dãy Khuê Âm Sơn đều tề tựu nơi đây, ngoài tham gia Vu Pháp đại hội, tự nhiên cũng muốn trao đổi tài liệu bảo vật, từ trăm vạn năm qua là như thế, gần như hình thành truyền thống này.

Phường thị này là do Khuê Nguyệt Bộ chủ trì, đương nhiên nếu vu sư từ bộ lạc khác chỉ cần giao nộp một lượng linh thạch nhất định cũng có thể mở tiệm hàng trao đổi, cho nên quy mô nơi này là khá lớn.

Nếu trên các đường phố khác lạnh lẽo thì cảnh tượng nơi đây khá bất đồng, chính là người người san sát, chen vai thích cánh.

Lâm Hiên cửa đứng trước cửa phường thị một chút, sau đó vẻ mặt bình ổn đi tới.

Vu Pháp đại hội đã sắp bắt đầu, một khi trong lòng hắn đã muốn Thánh quả linh dược, tự nhiên lần so tài này cũng muốn chuẩn bị một chút.

Lấy tu vi Lâm Hiên lúc này, đối phó với các vu sư Trúc Cơ Kỳ, có thể nói là dễ như trở tay. Nhưng vấn đề ở chỗ, khi hắn xuất thủ vốn có điều cố kỵ, không thể để cho kẻ khác nhìn ra manh mối.

Nếu không với thân thế Tần tộc tu sĩ của hắn, tuyệt đối là thập tử vô sinh.

Lâm Hiên ở giữa phường chậm rãi đi dạo, thong thả đi vào một tiểu tiệm.

Tiệm này mặt tiền cũng không đáng chú ý, tuy nhiên với nhãn lực của Lâm Hiên, dễ dàng nhìn ra treo ở cửa trước, có vài món kiện phẩm Linh Khí có chút không tầm thường.

Trước khi hắn kết đan đều sử dụng những món cực phẩm linh khí, nhưng bảo vật của tu sĩ và vu sư đương nhiên là khác nhau, để không lộ ra sơ hở Lâm Hiên đành mua thêm vài món Linh Khí nơi đây.

Đi vào bên trong tiểu tiệm, lập tức có một thiếu niên qua tiếp đón, nhưng khi Lâm Hiên thần thức đảo qua, lộ ra vẻ kinh ngạc, thân thể hắn không có một chút pháp lực, chính là một phàm nhân, không phải là không thể ở trong này sao?

"Tiên sư, ngài đừng chê cười, tiểu nhân là nhận sự phân phó của trưởng lão bộ lạc tới chỗ này hầu hạ các vị tiên sư đại nhân." Tiểu tử kia trái lại cũng rat nhạy bén, thấy sắc mặt Lâm Hiên có phần khác lạ, hắn đã lên tiếng giải thích.

Việc này nói thẳng ra cũng bình thường, thành trung chi thành này trên nguyên tắc là phàm nhân không được đặt chân tới, nhưng vu sư các bộ lạc tập hợp đủ nơi này, nhân thủ Khuê Nguyệt Bộ có vẻ không đủ.

Cho dù đem tất cả Linh Động Kỳ đệ tử cấp thấp toàn bộ phái ra, vẫn còn có rất nhiều chỗ trống.

Dù sao từ đường xa mà tới, các vu sư vốn cần người hầu hạ. Nơi khác cũng không nói, chỉ tại dịch quán: tiếp khách, quét dọn, lau bàn, thổi cơm... tu tiên giả mặc dù có thể ích cốc, nhưng cũng có không ít người ham muốn ăn uống, cùng với một ít công tác khác, vu sư cấp thấp của Khuê Nguyệt Bộ căn bản là không đủ để phục vụ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 390: Linh Khí Vu Sư

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vì Đó Là Em - Bảo Bình

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31



Trạch Nam Hữu Ái

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12


Tiểu Noãn Đông

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 46


Lên Giường Trước Ly Hôn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10