Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 388: Thành Trung Thành

Chương trước: Chương 387: Khuê Nguyệt Thành



Hắn đem thần thức thả ra, tìm hiểu một chút về thành thị phía trước.

Trong ký ức của Lạc Y, hắn vẫn chưa từng tới nơi đây. Lúc này Lâm Hiên đối với bộ lạc đứng đầu Mặc Nguyệt Tộc, ít nhiều cũng có chút tò mò.

Thành này cực lớn, dài rộng đều cỡ gần trăm dặm, nhưng không phải là xây bằng cự thạch. Trong dãy Khuê Âm Sơn nhiều nhất chính là cổ thụ, nên thành này là lấy mộc tài liệu là nguyên liệu xây dựng chủ yếu, nhưng nghìn vạn lần không nên xem nhẹ sức phòng ngự của nó, đây là những cây cổ thụ ngàn năm cực kỳ cứng chắc, cho là dùng kim cương đại phủ ra sức mà chặt cũng chỉ có thể lưu lại một ít vết dấu, không hề kém bao nhiêu so với thạch tảng.

Ở các cứ điểm quan trọng thì dùng thiết mộc, có khả năng phòng hoả công, hơn nữa các vu sư còn thiết lập thêm các Cấm chế, thành này dù không thể nói là không thể công phá, nhưng sức phòng ngự cũng cực kỳ kinh nhân.

Tại cửa thành có rất nhiều người, tuy nhiên hầu như không thấy tu tiên giả, Lâm Hiên trên mặt lộ ra một chút dị sắc nói: "Khô Diệp đại sư, chúng ta hiện tại có nên đáp xuống không?"

"Không!" Khô Diệp lắc đầu, mỉm cười giải thích: "Vu Pháp đại hội sắp được tổ chức, vu sư các bộ lạc đã tập hợp đủ nơi này. Khuê Nguyệt Bộ bọn hắn là chủ nhân, tự nhiên sẽ không thất lễ với chúng ta, ở trung tâm thành này có nơi chuyên tiếp đãi các vu sư chúng ta.

"Ồ!" Lâm Hiên gật đầu, cũng không nói thêm gì, hai đạo độn quang trực tiếp từ bầu trời xẹt qua, phi vào Khuê Nguyệt Thành.

Trong chớp mắt đã bay qua khoảng cách mấy chục dặm, rất nhanh thêm một tòa tiểu thành khéo léo tinh xảo hiện ra trước mắt hắn.

"Thành trung thành!" Lâm Hiên không nhịn được chấn động hô lên một tiếng nhỏ.

Tiểu thành này dài rộng tới hơn mười dặm, cũng là dùng mộc dựng nên, nhưng toàn bộ là thiết mộc cứng rắn, chung quanh vài dặm quanh thành, không có phàm nhân lai vãng, có thể tiến vào nơi này là các vu sư thân phận cao quý.

Sau khi đến gần tiểu thành, Lâm Hiên đột nhiên cảm giác toàn thân bị ép xuống. Dường như lực hút bỗng chốc gia tăng tới mấy lần. Hóa ra hai người bọn họ đã bay vào trong phạm vi của cấm không Cấm chế.

Mặc dù cái này sao làm khó được Lâm Hiên, nhưng hắn tự nhiên sẽ không lỗ mãng xông vào, thành thực cùng Khô Diệp Đại Sư hạ xuống.

Phóng tầm mắt quan sát một chút, thực sự cũng không có ít có vu sư tới đang tới lui. ”Thì ra là Khô đạo hữu sao, chúng ta có hơn hai trăm năm không gặp, quả thật là đúng lúc." Một âm thanh âm hàn vang lên, ngữ điệu thì càng gay gắt, Lâm Hiên quay lại nhìn, thấy phía sau hắn có hai gã vu sư.

Đứng trước một người dáng vẻ cao gầy, nhưng lại mù một con mắt, cả người nhìn qua âm khí nặng nề, phảng phất như độc xà đang rình người mà phệ.

Tu vi cũng không kém là Kết đan sơ kỳ đỉnh giai.

Người đứng phía sau hắn, là một thanh niên dáng người cường tráng, là Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả. Loại cảnh giới tu vi này, hiện nay Lâm Hiên tự nhiên không chú ý, tuy nhiên hắn cũng không muốn gây ra động tĩnh, sắc mặt trầm ổn lui ra phía sau, cúi đầu hơi thấp xuống. ”Thì ra là Kiêu Khôn đạo hữu." Khô Diệp nhẹ ôm quyền nhưng vẻ mặt lạnh nhạt. Lâm Hiên vô cùng thông tuệ, nhìn ra trong đáy mắt của lão lộ ra sự cảnh giác.

Hai người này vốn là có cừu oán, Lâm Hiên sơ lược đoán ra quan hệ của họ.

" Như thế nào, tiểu tử phía sau ngươi chính là Thiên Thương Bộ các ngươi lần này tham gia Vu Pháp đại hội?" Kiêu Khôn đưa mắt nhìn sang Lâm Hiên, hàn quang trong mắt lóe lên như hàn huyết của loài bò sát.

Nếu như là Trúc Cơ Kỳ đệ tử, tâm trí bạc nhược có lẽ đã như thấy phải ác quỷ. Nhưng Lâm Hiên vốn là đang giả mạo, tu vi và thần thức cao cường thế nào, có thể là còn trên hắn, trong lòng thầm cười lạnh lùng, nhưng trên mặt lại lộ ra sợ hãi. Hắn còn chưa phản ứng, Khô Diệp trưởng lão thân hình bay thoáng qua, che ở phía trước Lâm Hiên nói: "Kiêu đạo hữu đây là ý gì, lại ở nơi này đối với một tiểu bối xuất thủ, chẳng lẽ không sợ tuần sát sứ tới?"

Kiêu Khôn vốn đang hung hãn là vậy, nghe nhắc tới tuần tra sứ sắc mặt cũng không khỏi biến đổi, lập tức cười rộ lên: "Khô Diệp đạo hữu nói chơi, Kiêu mỗ thân phận như thế nào, há có thể động thủ với một tên vãn bối”.

Khô Diệp sắc mặt bất định, hiển nhiên cũng không cùng đối phương xung đột, cười lạnh một tiếng: "Nếu là như thế, Khô mỗ cáo từ, Lạc Y chúng ta đi."

"Vâng, trưởng lão." Lâm Hiên tự nhiên là theo sau, mặc dù không nhìn lại, hắn vẫn cảm giác được những ánh mắt lạnh băng phía sau.

Đi ra xa hơn trăm trượng, khi đã không còn thấy bóng dáng đối phương, Lâm Hiên lúc này mới mở miệng hỏi: "Trưởng lão, người cùng người kia có cừu oán?"

"Ân, đã là chuyện xưa hơn hai trăm năm." Âm thanh Khô Diệp có phần cảm khái nói:

"Năm đó khi ta còn trẻ, là tham dự thanh niên vu sư các bộ lạc so tài ở trên Vu Pháp đại hội."

"Ta liên tiếp thắng vài trận đầu, về sau đụng độ với Phong Trần Bộ Kiêu Khôn này, khi đó người thắng trong chúng ta có thể tiến vào mười..."

"Ân, trận chiến đấu kia nhất định là vô cùng khốc liệt?"

"Khốc liệt? Có thể nói như thế!" Diệp Khô lại thở dài: "Năm đó ta vốn còn thanh niên huyết khí phương cương, cảnh giới tu vi cũng ngang ngươi bây giờ, mà Kiêu Khôn kia thì kém hơn một chút, nhưng trong tay của hắn có hai món Linh Khí uy lực không nhỏ”

"Chúng ta liên tục giao đấu hơn một canh giờ vẫn là bất phân thắng bại. Pháp lực hai người cũng nhanh chóng tiêu hao. Lúc này luận về tu vi mà nói, ta cảnh giới cao hơn hắn, tình huống tốt hơn một chút. Kiêu Khôn mắt thấy hắn sắp thua, lại hèn hạ sử dụng đến chiêu số hạ lưu ..."

"Ám chiêu?" Lâm Hiên có chút giật mình:" Vu Pháp đại hội này không phải đơn giản chỉ là so tài sao, làm sao có thể sử dụng chiêu số hạ lưu?"

"Điều này cũng không có gì kỳ lạ" Khô Diệp trên mặt lộ ra một chút xấu hổ nói: "Từ trăm vạn năm trước, chúng ta Mặc Nguyệt Tộc bị Tần tộc đánh bại, phải di dời đến vùng hoang sơn hiểm địa này. Các thủ lĩnh trong tộc thực sự không khoảnh khắc nào quên đi ý muốn báo thù. Cho nên đại hội này tuy là so sánh thực lực, nhưng thật sự là chân chính đối địch cũng không mấy khác biệt, càng không có hạn chế quy củ gì. Thắng lợi là mục tiêu quan trọng thứ nhất. Chỉ cần có thể chiến thắng, bất luận là thủ đoạn gì đều có thể sử dụng." Lão lại nhìn thoáng qua Lâm Hiên nói: "Lạc Y, đó cũng là ta nhắc nhở ngươi. Ở trong Vu Pháp đại hội thi tài, nghìn vạn lần không thể tồn tại tâm ý nhân từ. Nếu không là ngươi tự gánh lấy thiệt thòi lớn."

"Ân." Lâm Hiên gật đầu, lộ ra vẻ mặt kính cẩn, nhưng lại có phần ngạc nhiên hỏi:

"Nhưng trưởng lão ta không có hiểu, nếu hạ thủ không lưu tình, vạn nhất chết người thì làm thế nào?"

Phải biết Mặc Nguyệt Tộc nhân số vốn đã không nhiều, vu sư càng nói là quý giá vô cùng.

"Ngươi yên tâm, có chúng ta mấy lão gia hỏa ở đây. Sao để sinh ra sự tình như vậy, tình huống không tốt, tự nhiên sẽ ra tay ngăn cản." Nói tới đây lão ngừng lại một chút, dường như nhớ về chuyện xưa:"Ta và Kiêu Khôn so tài, hắn sử dụng ra ám chiêu. Ta nếu như bị đánh trúng, mặc dù sẽ không chết nhưng bị thua nhất định là chắc chắn, không thể tiến vào mười thứ hạng xếp đầu, Thương Thiên Bộ chúng ta thu được linh đan ít tới không đáng kể..."

Loading...

Xem tiếp: Chương 389: Phường Thị Trong Thành

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tớ Sẽ Khiến Cậu Yêu Tớ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36


Cuộc Chiến Hôn Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 76


Hai Đứa Nhỏ Vô Tư

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 23


Vô Thiên Đế

Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp

Số chương: 51


Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20