Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 387: Khuê Nguyệt Thành

Chương trước: Chương 386: Vu Pháp Đại Hội



Nhưng Mặc Nguyệt Tộc dĩ nhiên không cam lòng như thế.

Sau khi chạy trốn tới dãy Khuê Âm Sơn, mấy Đại vu sư có tu vi quảng đại tề tụ cùng một chỗ, thương lượng một con đường sống cho bộ tộc.

Muốn xoay chuyển càn khôn nào có dễ dàng, mấy người này đưa ra vô số đối sách, cuối cùng toàn bộ đều thất bại, gần như ở thời khắc tuyệt vọng, một vị vu sư lại nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa.

Từ thời kỳ xa xưa, Tu tiên giới từng xuất hiện một loại linh đan nghịch thiên có thể dịch kinh tẩy tủy, khiến phàm nhân cũng có được linh căn.

Nghe nói khi vừa mới xuất hiện, từng dẫn tới các đại môn phái điên cuồng tranh đoạt, tuy nhiên rất nhanh lại lắng xuống, nguyên nhân chính là loại linh dược này có hai khuyết điểm.

Điều thứ nhất, mặc dù có thể khiến cho phàm nhân cũng có linh căn, nhưng các linh căn phẩm chất lại là quá kém, cho dù có cố gắng, đại bộ phận tiểu tu sĩ này cũng chỉ có thể đạt tới Linh Động Kỳ đỉnh giai mà thôi, những đệ tử cấp thấp này đối với danh môn đại phái tự nhiên là như “kê lặc” mà thôi. (1)

Điều thứ hai, luyện chế loại linh đan này cần rất nhiều dược liệu quý hiếm, mặc dù không phải là không có cách tìm ra, nhưng xét về kết quả thì không bù được sự thiệt hại đã bỏ vốn ra.

Cho nên loại linh dược này rất nhanh đã coi là vô giá trị, bị lãng quên ở Tu tiên giới.

May mà phương pháp luyện đan còn lưu truyền lại.

Hữu bệnh vái tứ phương, nghĩ đến truyền thuyết lâu đời này, Vu sư môn ngay lập tức như tìm được bảo vật.

Lúc này bọn họ nào còn có mấy sự lựa chọn, cho dù linh căn xấu cũng không sao, chỉ cần có thể gia tăng số lượng vu sư đã cảm thấy mỹ mãn.

Lại nói Mặc Nguyệt Tộc cùng Tần tộc phát sinh đại chiến ước chừng đã một trăm vạn năm trước, mà truyền thuyết về linh đan kia, càng thêm lâu đời hơn, đã cách xa trên hai trăm vạn năm.

Trải qua những thời kỳ dài như vậy, một vị dược liệu chủ yếu nhất để luyện chế linh đan này, Nguyên Kim Quả gần như là tuyệt chủng, không còn thấy tung tích trên U châu này.

Dù thế nhưng tổ tiên của Mặc Nguyệt Tộc đã hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được ba cây.

Vốn thiên tài địa bảo, Nguyên Kim Quả trưởng thành một lần cũng cần thời gian khá dài, Từ một trăm đến một trăm ba mươi năm.

Bởi vì linh quả này đối với Mặc Nguyệt Tộc có ý nghĩa quá quan trọng, cho nên được tôn xưng là Thánh quả.

Mỗi khi linh quả này trưởng thành, thì do luyện đan sư tốt nhất trong bộ tộc, đem luyện ra thành linh đan, chỉ cần phàm nhân phục dụng vào có thể tạo ra linh căn, trở thành vu sư mới trong tộc.

So sánh với Mặc Nguyệt Tộc thời kỳ hưng thịnh thì nhân số nay đã giảm rất nhiều. Tuy vậy khi trốn vào dãy Khuê Âm Sơn, vẫn còn có mấy chục bộ lạc lớn nhỏ, mà Nguyên Kim Quả chỉ có ba cây, số lượng linh đan luyện chế ra tự nhiên có hạn, vấn đề phân phối thế nào hợp lý làm cho bọn họ đau đầu a.

Bọn họ từng nghĩ nhiều biện pháp, cuối cùng định ra hình thức Vu Pháp đại hội.

Cái gọi là Vu Pháp đại hội, chính là nơi thế hệ vu sư trẻ của bộ lạc so đấu pháp lực. Căn cứ thứ tự mà quyết định số lượng linh đan được sở hữu cho từng bộ lạc.

Thứ tự cao hơn đương nhiên được nhiều hơn, thứ tự xếp ở phía sau tự nhiên thì số lượng ít ỏi vô cùng.

Sở dĩ mời các thanh niên vu sư tới so tài, mà không phải là trưởng lão xuất binh, điều này cũng là có chủ ý.

Bởi vì mục đích, Vu Pháp đại hội không phải phân chia các bộ lạc ai mạnh ai yếu. Mà là yếu quyết định sở hữu linh đan thuộc về ai.

Luận bàn một chút, người có thực lực mạnh mẽ không nhất định là do sư phụ giỏi đào tạo ra, mà người có thực lực yếu một chút cũng có thể dạy ra đồ đệ tốt. Nhưng nói chung, có câu danh sư xuất cao đồ, phần lớn thực lực của đệ tử là do sự chỉ giáo của sư phụ.

Sau khi các bộ lạc nhận được linh đan, sẽ có thêm một số lượng vu sư mới, những vu sư này có thể đạt tu luyện đến cảnh giới nào, ngoài tố chất bản thân cùng sự cố gắng ra, thì được chỉ bảo tốt của sư phó, cũng là một yếu tố trọng yếu phi thường.

Cho các thanh niên Vu sư so sánh thuật đấu pháp, chính là mục đích này, bởi vì từ thực lực của bọn họ có thể thấy được trưởng lão bộ lạc dạy dỗ đồ đệ có kết quả hay không.

Thế là Vu Pháp đại hội cứ như vậy từ thời xa xưa truyền thừa xuống.

Điều này cũng chính là vì sao một tiểu bộ lạc như Thiên Thương Bộ chỉ có mấy ngàn người, đã có tới hơn mười người vu sư.

Với lại trải qua sự cố gắng của các thế hệ vu sư, sau khi tốn vô số tâm huyết cùng tinh lực, các luyện đan sư Mặc Nguyệt Tộc cuối cùng đã điều chế linh đan đã có thêm hiệu dụng khá lớn.

Sau khi phục dụng linh đan thì có khoảng tám phần sẽ ra tạp linh căn, nhưng đã có một thành đạt được linh căn bình thường , thầm chí còn có nửa thành đặt được chân linh căn.

Thông qua sự cố gắng bản thân, thậm chí có người may mắn ngưng tụ thành Kim đan, trở thành một trưởng lão của bộ lạc.

Điều này giải thích tại sao, các bộ lạc đối với Vu Pháp đại hội lại coi trọng như vậy.

Từ trong ngọc giản đem thần thức thu về, sắc mặt Lâm Hiên lúc này có thể nói là đại hỉ, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Lâm Hiên tu luyện đang bị mê man vây khốn ở bình cảnh, lại trong lúc vô tình phát hiện ra đại bí mật như thế này.

Một khi đã như vậy, hắn không cần vội vàng trở về, so với việc tìm họa đồ, Nguyên Kim Quả để luyện chế linh dược đối với Lâm Hiên hiện tại là hấp dẫn hơn.

Ba ngày sau, tại Khuê Nguyệt Thành.

Mặc Nguyệt Tộc thuộc về tộc dân du mục, cuộc sống phàm nhân lấy di chuyển làm chủ yếu, nhưng mà thế cuộc biến đổi lớn, sau khi định cư ở sâu trong dãy Khuê Âm Sơn, tự nhiên không thể tiếp tục phương thức sinh tồn như trên.

Bọn họ đành từ bỏ tập quán du mục, học các công việc trồng trọt, tuy vậy vẫn còn phong tục ở lều vải, đương nhiên bọn họ cũng dựng thêm nhà gỗ, dù sao cũng phải thuận theo hoàn cảnh mà thích nghi.

Mặc Nguyệt Tộc mặc dù lại không di chuyển, vẫn lấy đơn vị bộ lạc ở tập trung một chỗ, vẫn là không có xây công sự, trong toàn bộ dãy Khuê Âm Sơn, có mấy chục bộ lạc lớn nhỏ, nhưng duy nhất chỉ có một tòa thành mà thôi.

Chính là Khuê Nguyệt Thành này.

Bên trong nơi cư trú của Khuê Nguyệt Bộ, hiện nay là bộ lạc đứng đầu nơi này, số dân chừng năm mươi vạn, số lượng các vu sư cũng là rất nhiều, vị Nguyên Anh kỳ liên minh đại trưởng lão kia, chính là xuất thân từ bộ lạc này.

Vu Pháp đại hội sắp được tổ chức, đối với Mặc Nguyệt Tộc mà nói, đây là một đại sự cực kỳ trọng đại, cho nên từ mấy tháng trước, ở trong thành mà bắt đầu có chuẩn bị.

Tới vài ngày gần đây, thêm là giăng đèn kết hoa, có vẻ náo nhiệt phi thường.

Không chỉ là Vu sư, các phàm nhân đồng dạng là vẻ mặt vui mừng vô vàn, bây giờ trong Mặc Nguyệt Tộc, tu tiên giả và phàm nhân là tạp cư cùng một chỗ, dù vậy các vu sư đại nhân trong thường ngày cũng phần lớn là ở trong động phủ tu luyện, bình thường phàm nhân khó mà có thể thấy.

Nhưng mấy ngày nay, trên bầu trời lại liên tiếp có các đạo độn quang xuất hiện, là các vu sư đại nhân của các bộ lạc đến Khuê Nguyệt Thành tham gia đại lễ quan trọng này.

Bây giờ cách ngày Vu sư đại hội khai mạc chỉ còn có ba ngày.

Hai đạo quang mang kỳ lạ từ phía đông nam bay vút mà đến.

Bên tả là một một đạo hắc mang, bên hữu lại là một đạo ô mang trong đó một chút kim sắc.

"Lạc Y, chúng ta đã đến nơi."

Một âm thanh già nua truyền vào tai, Lâm Hiên cung kính gật đầu, mấy ngày nay với hắn mà nói thật không thoải mái chút nào.

Thứ nhất vị Khô Diệp Đại Sư kia vì muốn hắn ở Vu Pháp đại hội đạt được thứ hạng cao đã không tiếc nhọc lòng, đối với hắn tận tâm chỉ bảo.

Mặc dù cùng là người theo đuổi tiên đạo, nhưng tu sĩ Tần tộc cùng vu sư Mặc Nguyệt Tộc, công pháp quả thật khác xa, may là Lâm Hiên tinh thông công pháp chính ma lưỡng đạo, kiến thức uyên bác, tạp học rất nhiều, hao hết sức của cửu ngưu nhị hổ, mới không có lộ ra chân tướng.(2)

----------o zeroo----------

Chú thích:

(1) Kê lặc: gân gà (điển tích trong tứ đại kỳ thư của Trung Hoa – Tam Quốc Chí):

Ngày nay người Trung Quốc vẫn hay dùng từ Kê Lặc - gân gà để chỉ một sự vật không có ích hay không còn dùng được nhưng người ta vẫn tiếc chưa muốn ném vào thùng rác. Trong Tam Quốc cũng đều nhớ ngay rằng từ kê lặc ra đời gắn liền với cái chết của quan chủ bạ Dương Tu dưới trướng Tào Tháo. Dương Tu vốn là quan chủ bạ rất thông minh tài trí nhưng ông cậy tài hay xóc đểu ngạo mạn với Tào Công. Chuyện kể rằng có 1 lần Tào Công cho người xây một khuôn viên mới. Sau khi xây xong Tào Tháo đến kiểm tra, đi vòng vòng mọi chỗ đều gật gù khen đẹp nhưng đến lúc nhìn lại cánh cổng ông nhíu mày rồi lấy bút viết lên cánh cổng 1 chữ "Hoạt". Mọi người không biết ý Tào Công thế nào nhưng thấy vậy chắc mẩn có gì không ổn nên hỏi xem có ai hiểu ý không. Dương Tu biết chuyện liền gọi thợ vào nói : Tào Công chê cánh cổng rộng quá chứ có gì đâu, chữ Hoạt nằm trong chữ Môn(cổng) là chữ Khoát (rộng) đó. Các ngươi thu nhỏ lại là được.

Quả nhiên sau khi xem lại thấy đúng ý mình Tào Tháo cười và hỏi ai hiểu ý ta hay vậy, mọi người nói là do Dương Tu chỉ. Tào tuy khen nhưng trong bụng không vui vì có kẻ hiểu bụng mình.

Một lần khác có người đem biếu hộp bánh. Tào Tháo không ăn ngay mà viết lên nắp hộp 3 chữ : Nhất Hợp Tô rồi để trên bàn. Dương Tu nhìn thấy liền lấy hộp bánh ra ăn 1 miếng rồi còn phân phát cho mọi người mỗi người một miếng. Mọi người sợ hãi hỏi sao dám ăn không có lệnh chúa công thì Dương Tu cười nói: chúa công viết Nhất - Nhân Nhất Khẩu -Tô tức là một người một miếng bánh sữa rành rành ra đấy sao còn không ăn cho ngài vừa lòng (nguyên chữ Hợp tách riêng ra theo chiều dọc thì gồm 3 chữ Nhân + Nhất + Khẩu). Tào Tháo biết chuyện cười không trách tội nhưng trong bụng thầm căm ghét Dương Tu hơn.

Tào Tháo có 2 con lớn là Tào Phi và Tào Thực đều rất thông minh tài trí, Tháo băn khoăn không biết nên lập ai làm thế tử. Một hôm để thử tài hai người Tháo truyền lệnh cho 2 con dẫn quân đi ra ngoài thành mua rượu và thịt về đánh chén, lại ra lệnh cho cấm vệ quân là không cho phép ai xuất nhập cổng thành. Phi dẫn quân ra thấy lính gác ngăn lại theo lệnh của vua liền quay về. Thực lúc đó chơi thân với Dương Tu, thấy vậy bèn hỏi Tu nên làm thế nào.Tu xui Thực: người lĩnh mệnh của bệ hạ ra ngoài thành,ai cản lại cứ việc chém trước tâu sau chứ còn gì nữa.Thực làm theo. Tháo thấy vậy khen Thực thông minh tài trí hơn Phi và có ý định lập Thực làm thế tử. Nhưng sau đó có kẻ biết chuyện nói lại cho Tháo rằng chính Dương Tu mách nước cho Thực, Tháo càng tức lắm.

Thêm chuyện Tào Tháo sợ có kẻ ám sát mình khi ngủ nên hay nói với thị vệ là ta ngủ hay mộng du giết người lắm đừng kẻ nào lại gần lúc ta ngủ. Một lần khi Tào đang ngủ thì chăn rơi xuống, một tên lính hầu thấy vậy liền đến bên kéo lại chăn phủ lên người Tào. Tào vùng dậy rút gươm đâm chết tên lính rồi lăn ra ngủ tiếp. Đến sáng tỉnh dậy thấy mọi người lam ma tên lính liền giả vờ hỏi ai giết thị vệ của ta. Mọi người nói chính chúa công đêm qua mộng du đã giết hắn, Tào tỏ vẻ ân hận thương xót sai làm ma hậu. Chỉ có Dương Tu biết bụng Tào Tháo nên đến bên quan tài tên lính nói lớn: Không phải chúa công mộng du ngủ mê đâu, mà đích thị nhà ngươi mới ngủ mê" Có kẻ ghen tức thấy vậy liền ton hót với Tào Tháo. Tháo càng căm tức có ý tìm cách giết Dương Tu.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Hôm đó Tào Tháo đang chuẩn bị ăn món canh gà thì quân lính vào hỏi khẩu lệnh cho đêm đó. Tháo đang gặm chân gà uống rượu buột miệng nói luôn Kê Lặc. Dương Tu nghe mật khẩu liền thu xếp hành lý rồi nói oang oang với các tướng rằng chuẩn bị rút quân đến nới rồi gói gém trước cho đỡ mất công. Các tướng hỏi tại sao thì Tu đáp: Gân gà ăn thì dai không nuốt được mà vứt đi thì tiếc, chả phải như Hán Trung sao lấy ngay không được mà rút về cũng không đành, nhưng rồi cũng sẽ phải rút thôi các ngươi cứ nghe ta. Các tướng thấy Tu nói phải cũng làm theo. Tháo biết được nổi giận sai chém Tu vì tội làm náo loạn quân sĩ . Nhưng quả nhiên hôm sau ra lệnh rút quân.

Tu chết thật đáng tiếc vì thứ nhất Tu có tài cao, thông minh ứng đối rất giỏi hiếm người sánh kịp. Nhưng quả thật đáng tiếc hơn vì cậy tài ngạo mạn với một kể gian hùng độc ác lại cũng là bậc văn chương chữ nghĩa hơn người. Sống bên cạnh bậc vua chúa khác gì sống cạnh cọp beo, phải biết mình biết người có tài cũng phải giấu trong lòng đừng khoa trương ngạo thị sẽ rước họa vào thân. Dương Tu chết vì tài, thật ứng với 2 câu của đại thi hào Nguyễn Du:

Có tài mà cậy chi tài

Chữ tài liền với chữ tai một vần

(2) cửu ngưu nhị hổ: chín trâu đấu hai hổ (thành ngữ trung hoa). Nghĩa bóng chỉ: để hoàn thành một công việc khó đòi hỏi hao tổn tiền tài và tâm sức vô cùng lớn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 388: Thành Trung Thành

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

101 Sủng Vật Tình Nhân I

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 18


Làm Bạn Với Tổng Giám Đốc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Tình Bạn Và Hận Thù

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 28


Đạo

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 556


Mịch ái truy hoan

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22