Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 371: Khiếp Sợ

Chương trước: Chương 370: Nguy Cơ



Chỉ tích tắc kim sắc quang ti đã che kín xung quanh khô lâu.

“Hợp!”

Theo tiếng quát của Lan phu nhân, kim sắc quang ti hướng về phía khô lâu đánh tới.

Vị nữ tu Kết Đan Kỳ này tin tưởng mười phần, vật ấy không phải nàng tự luyện chế mà là một kiện Cổ bảo có uy lực khá lớn đoạt được vào những năm trước.

Kim sắc quang ti sắc bén vô cùng, đừng nói là quỷ vật, cho dù là tu sĩ cùng cấp xuất ra vòng bảo hộ cũng bị nó chém như đậu hủ.

Nhưng mà sự tình cũng không đơn giản như nàng tưởng tượng, ma trơi màu xanh biếc lại hiện ra, đem tất cả kim ti hút vào.

Thân thể mềm mại của Lan phu nhân khẽ run lên, khoảnh khắc đó sắc mặt nàng trắng bệch, lược ngà voi tuy không phải là bản mệnh pháp bảo của nàng, nhưng bởi vì vật ấy có uy lực rất lớn cho nên nàng phí không ít tâm huyết để luyện hóa.

Nhiều năm luyện hóa đến mức tâm thần hợp nhất, Cổ bảo bị hao tổn tự nhiên nàng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Lần đầu giao thủ khô lâu đã chiến hết thượng phong, tự nhiên nó sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, ma khí lại nổi lên, từ miệng phát ra âm thanh sai khiến ma trơi bay tới.

Lan phu nhân đứng mũi chịu sào đối mặt với ma trơi hung lệ, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh hoảng, hai tay liên tục huy động, không gian trở nên mơ hồ. Thân thể nàng quỷ dị biến mất sau đó xuất hiện cách chỗ cũ mấy trượng, vừa lúc tránh được một kích trí mạng.

“Hai vị đạo hữu, thứ này uy lực quá mạnh mẽ, tiểu phụ nhân không đủ sức, mọi người cùng nhau ra tay đi.”

“Tốt!” Vương Bằng lúc này đây lại đáp ứng vô cùng sảng khoái, hắn chỉ là không dám một mình đối mặt với khô lâu quỷ dị, nhưng ba người liên thủ thì lại gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Lời còn chưa dứt thì mây đen phía xa lại một trận cuồn cuộn, vô số giao long màu đen từ bên trong bay vút ra. Chúng mở to cái miệng phun ra từng đạo quang trụ màu đen, phương hướng chính là trận pháp.

“Quỷ giao!”

Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, quái vật đến từ địa phủ này tự nhiên không phải là giao long của nhân giới sau khi chết, nhưng cũng là một loại quái vật vô cùng hung tàn.

May mắn đây chỉ làquỷ giao cấp thấp, nhưng nếu mặc kệ nó lộng hành thì chỉ sợ không bao lâu trận pháp sẽ bị công phá.

Đến lúc đó âm hồn lệ quỷ đồng loạt xông lên thì tình cảnh vô cùng xấu.

Lâm Hiên không dám giấu diếm thần thông nữa.

Hắn đang định ra tay thì Vương Bằng đã cùng khô lâu kia quyết chiến.

Đương nhiên không phải vị tu sĩ Kết Đan Kỳ dáng người buồn bã này đột nhiên đổi tính, trở nên anh hùng mà là khô lâu kia chủ động công kích về phía hắn, vị nhân huynh này muốn tránh cũng không được, không thể không buồn bực nghênh chiến.

Lúc này hắn vô cùng bất đắc dĩ thao túng một thanh pháp bảo phi đao bay lượn xung quanh khô lâu.

Không thể chỉ nhìn tướng mạo, vị tu sĩ mập mạp này làm việc đều là sợ đầu sợ đuôi, thiếu lòng can đảm, nhưng pháp bảo phi đao này lại không hề tầm thường.

Tạm thời không nói về uy lực, chỉ riêng tốc độ đã nhanh hơn không ít so với pháp bảo bình thường.

Phi đao hóa thành một đoàn ngân quang bay lượn xung quanh khô lâu, đối phương tuy rằng thi triển thần thông ma trơi nhưng những ma trơi này lại không thể đuổi kịp phi đao.

Lan phu nhân vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới tên đồng bạn sợ chết này lại còn thủ đoạn như thế.

Xuy! Phi đao kia lợi dụng sơ hở hóa thành một đạo ngân quang, hung hăng chém xuống dưới, vừa lúc chém vào trên trán khô lâu.

Vẻ mặt Vương Bằng mừng như điên, nhưng ngay sau đó lại thay thế bằng vẻ ngạc nhiên, ẩn ước còn có khí tức tuyệt vọng. Phi đao đã đánh trúng một kích vào khô, nhưng khô lâu kia chỉ lung lay vài lần đã rất nhanh liền ổn định lại.

“Làm sao có thể, quái vật kia lại không sợ pháp bảo!”

Sắc mặt Vương Bằng xám như tro, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Ầm ầm! một tia chớp màu đen đánh xuống, khô lâu kia thừa dịp hắn thất thần, từ cặp sừng phóng ra một tia điện mang.

Vương Bằng không kịp tránh, nhưng may mắn là trước đó hắn đã mở vòng bảo hộ ra.

Mặc dù tính mạng không sao nhưng lại bị thương không nhẹ.

Chẳng qua chỉ sau thời gian một bữa cơm mà Lan phu nhân và Vương Bằng đều bại dưới tay khô lâu, mà bên kia còn có quỷ giao khiến cho sắc mặt hai người càng thêm tái nhợt, ý chí chiến đấu đều bị tiêu tan hoàn toàn!

“Hai vị đạo hữu đi đối phó với quỷ giao đi, khô lâu này cứ giao cho tại hạ.” Lâm Hiên đột nhiên lạnh nhạt nói.

“A, một mình đạo hữu?” Trên mặt Lan phu nhân hiện lên vẻ khó tin, mà biểu tình của Vương Bằng cũng không kém nhiều lắm. Vị Hỏa Linh Môn Lý trưởng lão này chẳng lẽ bị điên, một mình đòi đối mặt với quỷ vật đáng sợ này?

Thời gian không còn nhiều cho nên Lâm Hiên không mở miệng giải thích làm gì, cả người nổi lên thanh mang, hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Khô lâu kia mở to miệng phun ra một đạo quang trụ màu đỏ. Sắc mặt Lâm Hiên không chút thay đổi, tay phải huy động lấy ra một tiểu thuẫn màu đỏ, sau khi quay tròn mấy vòng thì biến thành đại thuẫn chắn trước người Lâm Hiên.

Trên mặt thuẫn có khắc vô số phù văn màu vàng, có vẻ vô cùng thần bí.

Cổ bảo!

Vật ấy là do Lâm Hiên đoạt được trong túi trữ vật của thượng cổ tà tu, mặc dù lần đầu sử dụng nhưng dựa theo hình dáng thì cũng biết uy lực không hề nhỏ.

Quả nhiên quang trụ màu đỏ kia đánh xuống với thanh thế kinh người nhưng cổ thuẫn lại dễ dàng ngăn cản.

Sau đó Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem thuẫn này thu lại, rồi bay về phía khô lâu.

Tuy rằng đều là tu sĩ Kết Đan Kỳ nhưng tốc độ độn quang của Lâm Hiên lại vượt xa tốc độ của đối phương, trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách còn một nửa. Trong tiếng rồng ngâm, Phiêu Vân lạc Tuyết Kiếm đã được xuất ra, hai tay Lâm Hiên bắt quyết niệm thần chú, thúc giục pháp lực biến nó thành một con băng long to hơn mười trượng. Khô lâu kia nhìn thấy vậy thì nổi giận xuất ra vô số ma trơi che trước người.

Ầm ầm, băng tuyết cự long khi chui vào đụng phải lửa ma trơi thì không ngừng lóe ra hào quang xanh trắng.

Qua một lát sau, một tiếng rít thê lương tuyệt vọng truyền đến rồi tất cả quang mang đều thu liễm. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lại khôi phục nguyên hình, mà trên trán khô lâu lại có một miệng vết thương thật dài, vô số hắc vụ từ bên trong vết nứt tuôn ra.

“Làm sao có thể?”

Lan phu nhân và Vương Bằng đều căng mắt ra nhìn, thời điểm Lâm Hiên liên tiếp xuất ra hai kiện Cổ bảo thì bọn họ đã thấy không thể tin được. Một trưởng lão Hỏa Linh Môn không nổi danh lại có thể ra tay khoa trương như thế.

Tu sĩ Kết Đan Kỳ của danh môn đại phái nếu có một kiện Cổ bảo thì cũng là việc hiếm.

Lại nghĩ đến cảnh Lâm Hiên nhẹ nhàng đánh cho khô lâu chịu thiệt thòi không nhỏ thì hai người nghĩ mình đã nhìn lầm người.

Nhất là Lan phu nhân, nàng là tu sỹ Kết Đan Trung Kỳ, mà lược ngà voi kia cũng là một kiện Cổ bảo vô cùng uy lực, thế nhưng….

Loading...

Xem tiếp: Chương 372: Phá Trận

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Cận Thân Bảo Tiêu

Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Năng

Số chương: 762


Khi Dấu Yêu Về

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 15