Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 353: Mặc Nguyệt Tộc

Chương trước: Chương 352: Cứu Giúp



Nơi này đã không còn an toàn, thường xuyên có yêu thú cấp cao xuất hiện .

Lúc trước cũng vì Lý Diệu Thiên lạc đường, đánh bậy đánh bạ đi lạc tới nơi đây , cho dù lấy thần thông tu vi của Lâm Hiên, cũng không dám có chút khinh thường, thần thức toàn bộ được phóng ra, đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện.

Sau khi bay được hơn nửa ngày, Lâm Hiên dừng lại trên một ngọn núi nhỏ.

Nơi này đá núi lởm chởm, hoàn cảnh thập phần ác liệt, rơi rụng không ít lá héo úa khô tàn trên mặt đất, đó là ngọn núi đã lụi tàn. Phóng mắt nhìn lại chỉ thấy trước mắt là một mảnh tiêu điều.

Ngẫu nhiên có người đi qua nơi này, cũng tuyệt sẽ không chú tâm lắm, nhưng mà trong lòng Lâm Hiên lại vui vẻ, đánh giá hoàn cảnh bốn phía xung quanh một chút, chính là nơi đây.

Cất bước hướng núi nhỏ mà đi, đột nhiên hắn dừng lại, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn cúi đầu, dưới chân là một đống cỏ vàng khô héo, Lâm Hiên phất tay một cái, một bạch quang chợt lóe, cuốn hết cỏ cây qua một bên, một đống di hài xuất hiện trước mặt.

“Đây là......”

Lâm Hiên không phải chưa từng thấy qua tử thi, từ lúc bước vào tiên đạo tới nay hắn đã tự tay chém giết không dưới trăm tu sĩ, điều khiến hắn giật mình không phải là thi thể trước mắt mà là trang phục của hài cốt

Rõ ràng không phải tu sĩ bản địa.

Vu sư của Mặc Nguyệt Tộc!

Mặc Nguyệt Tộc, nếu là người khác chỉ sợ là không có nghe nói qua. Lai lịch của bọn họ chỉ được ghi lại trên sách cổ.

Lâm Hiên bởi vì thích đọc sách cho nên mới gặp qua ở một ngọc giản.

Truyền thuyết vào thời kỳ hồng hoang mấy trăm vạn năm trước kia. Nhân loại từng có hai nhánh lớn. Một nhánh hiện tại chiếm cứ Duyện Châu, chính là Tần tộc. Một nhánh khác chính là Mặc Nguyệt tộc.

Trong đó dân cư Tần tộc rất nhiều, Mặc Nguyệt Tộc chỉ bằng một phần mười bọn họ.

Hai tộc ngoại trừ người thường thì cũng đều có người tu tiên, chẳng qua nhân loại xưng tu sĩ, Mặc Nguyệt Tộc xưng là Vu Sư.

Ở thời điểm ban đầu hai tộc hòa thuận với nhau. Mặc dù quan hệ không thể nói là thân mật khăng khít, nhưng mà phân tranh cũng không nhiều.

Năm tháng cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã trải qua hơn trăm vạn năm.

Nhưng mà sau này, không biết hai tộc tại sao lại trở mặt thành thù. Nguyên nhân sâu xa trong đó là vì sao, liên quan đến bí ẩn gì thì không rõ lắm, bí mật đó mãi chôn vùi trong dòng sông lịch sử.

Chỉ biết là hai tộc huyết chiến kéo dài suốt…. mấy vạn năm.

Ngàn vạn lần cũng không thể xem thường Mặc Nguyệt Tộc, tuy rằng bọn họ ít người nhưng tỷ lệ người có linh căn lại cao hơn Tần tộc.

Cho nên số lượng tu sĩ bên Vu Sư cũng không hề ít hơn.

Hơn nữa đều là người theo đuổi tiên đạo. Phương Pháp tu luyện của Vu Sư chính là truyền thừa nhất mạch, không hề yếu hơn so với tu sĩ cùng cấp, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

Hai tộc giao tranh, người thường không giúp ích được gì nhiều, thắng bại vẫn là do người tu tiên quyết định.

Chiến đấu đương nhiên vô cùng khốc liệt, chẳng qua cuối cùng vẫn là Tần tộc giành được thắng lợi.

Mặc Nguyệt tộc dần dần không thấy tung tích, có người nói bọn họ bị giết toàn tộc, hoàn toàn bị hủy diệt.

Nhưng mà Lâm Hiên đã xem được một thông tin ghi lại trong một ngọc giản rằng bọn họ trốn ở Khuê Âm Sơn Mạch, Thập Vạn Đại Sơn và những nơi nguy hiểm khác.

Nhưng mà loại cách nói này lại bị cười nhạt.

Nơi khác tạm thời không nhắc tới, trước tiên là hai nơi kể trên có hoàn cảnh thập phần hiểm ác, nơi đâu cũng có yêu thú điên cuồng tàn sát bừa bãi. Đừng nói là người thường, ngay chính người tu tiên, muốn tiến vào cũng phải thật cẩn thận, hơi lơ là mất cảnh giác là có thể mất mạng.

Mặc Nguyệt Tộc ở nơi đó, có thể sao?

Người thường không thể nào trồng trọt sinh tồn tại đây.

Theo tình huống bình thường mà nói, thiếu người thường làm nền tảng, người tu tiên cũng như cây không có rễ, sớm muộn cũng sẽ xuống dốc.

Những chuyện trước kia về Mặc Nguyệt Tộc, Lâm hiên cũng chỉ là tò mò, lúc trước cũng không chú ý nhiều, dù sao họ với yêu ma cũng giống nhau, gần trăm vạn năm qua bọn họ cũng không có xuất hiện ở U Châu.

Nhìn di hài dưới chân, hai hàng lông mày Lâm Hiên không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ giống như lời đồn đãi, Mặc Nguyệt Tộc không biến mất, mà là ẩn nấp ở Thập Vạn Đại Sơn cố gắng sinh tồn.

Trầm ngâm một chút, Lâm Hiên vươn tay ra đánh một chưởng vào hư không, một túi trữ vật từ bộ hài cốt liền bay tới.

Lâm Hiên dùng linh lực phủ kín tay, sau đó cẩn thận cầm lấy, thần thức thâm nhập vào trong.

Bên trong chỉ có vài khối tinh thạch, nhưng mà có vài cái chai lớn nhỏ không đồng đều. Trừ thứ này ra thì còn có các loại da thú, xương thú cùng một ít tài liệu khác của yêu thú. Ngoài ra còn có vài cọng linh thảo.

Lâm Hiên kinh ngạc một trận, nhưng lập tức liền trở lại bình thường. Thập Vạn Đại Sơn có thể xem như là bảo khố của Tu Chân Giới, bởi vì bên trong yêu thú rất nhiều, đương nhiên là có nguy hiểm nhưng đồng dạng cũng mang đến lượng tài nguyên tu chân vô cùng phong phú.

Hơn nữa ngoại trừ yêu thú, diện tích nơi đây rộng lớn, thảm thực vật vô cùng rậm rạp, linh dược kỳ thảo so với địa phương khác còn phong phú hơn.

Thậm chí thời kỳ thượng cổ có người đã muốn diệt sạch thực vật trân quý nơi này, chẳng qua ở chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn thì ngoại lệ. Tu sĩ bên ngoài cũng chỉ có chảy nước miếng, bởi vì cái loại địa phương này có đủ các loại yêu thú Hóa Hình Kỳ khủng khiếp, cho dù là vài vị Nguyên Anh kỳ lão quái liên thủ, cũng không dám nói nhất định có thể toàn mạng trở ra.

Chẳng qua ngoại trừ yêu thú cùng linh thảo, trong Thập Vạn Đại Sơn này lại còn có quặng mỏ, bên trong không rõ ràng lắm, ít nhất căn cứ địa hình bên ngoài mà phỏng đoán, cho dù có một chút như vậy,khẳng định cũng vô cùng ít ỏi.

Cái này không khó giải thích vì sao trong túi đựng đồ của vị Vu sư này tinh thạch cực ít, ngược lại có nhiều linh thảo cùng với tài liệu yêu thú.

Trong tay Lâm Hiên đang cầm bảy cái chai, trong đó có một cái hơi lớn, sáu cái kia thì tinh xảo khéo léo.

“Những cái này chẳng lẽ là......”

Lâm Hiên cầm lấy cái bình ngọc lớn kia, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, lập tức mở nắp bình, từ bên trong đổ ra viên thuốc to bằng viên đậu.

Viên thuốc có màu hồng, hương vị cay độc, Lâm Hiên đưa lên mũi ngửi thì trên mặt liền lộ vẻ vui mừng.

Là thiếu chủ Linh Dược Sơn, tuy rằng hắn rối tinh rối mù về thuật luyện đan, nhưng mà đọc nhiều sách vở, kiến thức đối với các loại linh đan không thể so với vài vị Luyện Đan Sư kém cỏi, thậm chí có thể nói còn hơn một chút.

Đan dược do Mặc Nguyệt Tộc luyện chế, Lâm Hiên cảm thấy khác xa so với đan dược bình thường, nhưng y lý vốn tương thông, Lâm Hiên lấy tri thức phỏng đoán đan dược này tuyệt đối là dùng để gia tăng pháp lực cho tu sĩ Kết Đan kỳ.

Tính sơ sơ cũng có hơn một trăm viên, Lâm Hiên đương nhiên không chút do dự nhận lấy.

Sau đó hắn đem vài cái chai còn lại mở ra, đủ các loại kiểu dáng Yêu Đan, trong đó có loại lớn như long nhãn, có loại có hình dạng cổ quái, có loại có dạng quả trứng, nhưng mỗi một viên đều tỏa ra linh khí bức người, không phải vật tầm thường.

Lúc này đây đúng là may mắn, không duyên không cớ lại có được nhiều đồ vật như vậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 354: Biến Dị Yêu Thú

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trùng Sinh Chi Sủng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 29




Lần Nữa Lại Yêu - Phần 2

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 27


Kế Hoạch Hoàn Hảo

Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết

Số chương: 25