Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 320: Họa Quyển

Chương trước: Chương 319: Khách Không Mời



Một cây trận kỳ liền bay trở lại trong tay của Lâm Hiên, dải sương mù dày đặc bốc lên cao, rồi chợt tách ra về hai bên, cảnh vật bên trong dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Lôi Hồng thoáng ngẩn người ra, hừ lạnh một tiếng, rồi lại đem pháp bảo Phiên Thiên Ấn thu về .

Đập vào mắt hắn là một nam một nữ.

Nam nhân chừng khoảng hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, thuộc dạng người khó để lại ấn tượng cho kẻ đối diện, song tu vị cũng không kém, đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan Sơ Kỳ.

Đôi mắt Lôi Hồng nheo nheo lại nhìn vào Lâm Hiên, song trong chốc lát lại không để ý đến nữa, đối phương sắc mặt trắng nhợt,thần tình suy nhược, nhìn qua cũng biết là nguyên khí bị hao tổn rất nhiều.

Ánh mắt hắn lại dời lên người thiếu nữ bên cạnh, thần thức vừa mới quét qua, trong mắt Lôi Hồng liền ánh lên những tia mừng rỡ.

Thiếu nữ này không ngờ là âm hồn chi thể, hơn nữa đã luyện quỷ tu chi thuật đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn.

Thật là một nữ quỷ phó quá tốt!

Thứ này, ở tại tu chân giới so với linh thú lại càng quý giá.

Thật sự là ông trời chiếu cố cho kẻ thiện lương, xem ra lần này bản thân mình vớ bở rồi.

Lôi Hồng trong tâm mừng vui tột độ. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên người thấp thoáng để lộ ra sát khí dày đặc.

Muốn đoạt lấy quỷ phó, tất nhiên phải đem chủ nhân giết chết.

Đang định động thủ, thì Lâm Hiên ở bên dưới ngẩn đầu lên nhìn. Miệng lộ ra một nụ cười chế giễu : “ Sao ? Đạo hữu ngay cả thân phận của ta cũng không thèm hỏi. Mà đã muốn giết người đoạt bảo ư?”

“ Hừ. Việc này còn phải hỏi sao. Trận pháp ngươi bày ra quỷ dị vô cùng, không phải là tu sĩ ma đạo thì là gì? Chúng ta chính tà khó có thể đứng chung. Ta động thủ với ngươi thì cũng là thiên kinh địa nghĩa mà thôi.”

“Thiên kinh địa nghĩa?” Lâm Hiên cười lạnh một tiếng: “ Chỉ dựa vào một bộ trận pháp, mà ngươi có thể xằng bậy nói ta là kẻ tu ma sao. Chẳng qua là cái cớ để đoạt bảo mà thôi. Nhưng cũng không sao, ngươi đã chán sống thì ta cũng tiễn ngươi đi một đoạn đường.”

Lâm Hiên nói xong. Lôi Hồng nghe thế, trong lòng không khỏi lặng đi chút ít, cảm giác như có gì đó không ổn. Khẩu khí của đối phương thật lớn . Tuy nhiên, không ngoại trừ trường hợp hắn muốn hư trương thanh thế.

“Các hạ không sợ gió lớn cắt đứt đầu lưỡi, một tên Ngưng Đan sơ kỳ đang bị tổn thương nguyên khí lại dám trước mặt ta mà ăn nói như thế sao ?”

“ Đạo hữu không tin, thì cũng có thể thử cho biết!”

Vừa dứt lời, Lâm Hiên đã nhanh chóng vỗ lên túi trữ vật một cái, một tia sáng xanh biếc tựa như sợi tơ nhanh chóng bay phóng về phía Lôi Hồng.

“Pháp bảo phi châm?”

Sắc mặt Lôi Hồng chợt biến đổi, pháp bảo phi châm do hình dáng của nó rất nhỏ, nên cực kỳ khó luyện chế, nhưng những loại pháp bảo như thế thường có thần thông đặc thù, uy lực không giống pháp bảo bình thường.

Huống chi vật trước mắt này không phải là pháp bảo bình thường, mà lại là cổ bảo được truyền lại từ thời thượng cổ.

Thần thông của cổ tu sĩ rất lớn,bảo vật được tế luyện ra nếu đem đi so với pháp bảo của tu sĩ hiện nay thì uy lực lại trội hơn một bậc.

Nhưng số lượng của cổ bảo không nhiều lắm nếu không muốn nói là rất ít. Ngưng Đan Sơ Kỳ tu sĩ rất ít người có được. Thậm chí đại bộ phận còn chưa có cơ hội gặp qua.

Nhưng thiếu niên này vừa ra tay đã xuất ra loại cổ bảo phi châm hiếm thấy, Lôi Hồng dù có trấn định đến đâu cũng không khỏi thất sắc.

Dẹp bỏ hết mọi ý nghĩ khinh thường, Lôi Hồng cả người căng thẳng như gặp phải đại địch, lập tức từ trong miệng phun ra một thanh đoản đao dài gần một thước, lưỡi đao mỏng, trên chuôi đao có vô số kí hiệu kỳ dị, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Hai tay Lôi Hồng chấp lại, một đạo pháp quyết nhập vào trong đoản đao. Nó nhè nhẹ vang những âm thanh trong trẻo rồi hóa thành một dải sáng màu hồng, phá không mà đi.

Chốc lát, cả không gian đã vang lên tiếng kim thiết va chạm mãnh liệt, dải sáng màu hồng cứ cuốn quýt lấy sợi tơ xanh biếc kia mà tranh đấu không ngớt, linh khí phân tán khắp nơi tựa như mưa rơi.

Nhẹ thở một hơi, Lôi Hồng thầm nghĩ, chỉ cần có thể áp chế được cổ bảo của đối phương ,thì một gã Ngưng Đan Sơ Kỳ có gì đáng sợ chứ. Hắn cười lạnh một cái, đang muốn thi triển thủ đoạn khác, thì Lâm Hiên đã đem Huyền Hỏa Thần Châu tế ra.

“ Trời, đây là…..”

Mặt Lôi Hồng tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng khi nhìn kĩ hạt châu tựa như mắt rồng trước ngực Lâm Hiên, thì sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, tựa như bị mây đen che phủ.

Lại là một kiện cổ bảo nữa!

Tiểu tử này rốt cục là thần thánh phương nào chứ, dù là Ngưng Đan Hậu Kỳ tu sĩ đi chăng, thì phần lớn cũng chỉ có một kiện cổ bảo, hắn như thế nào lại…….

Không lẽ, hắn là hậu nhân của một lão quái Nguyên Anh Kỳ nào đó?

Vừa rồi, thủ pháp Lâm Hiên dùng khi vận dụng Bích Lân Châm, Lôi Hồng vừa nhìn đã biết hắn sử dụng thần công đạo gia chính tông. Cái cớ hàng ma vệ đạo đã không còn. Nhưng hắn vẫn không hề có ý dừng tay lại!

Mục đích ban đầu của Lôi Hồng là giết người cướp của, lúc này đã động thủ thì làm sao có thể dừng lại nửa chừng. Hơn nữa khi biết thân phận của Lâm Hiên không hề đơn giản thì lại càng phải toàn lực đưa đối phương vào con đường chết, nếu không thì hậu hoạn sẽ vô cùng.

Lâm Hiên tất nhiên không thể biết được đối phương đang nghĩ gì, nhưng vốn dĩ hắn cũng không cần biết, dù giúp Nguyệt Nhi trị thương đã làm cho hắn hao tổn nguyên khí rất nhiều, nhưng pháp lực của Lâm Hiên lại tinh thuần hơn xa so với tu sĩ đồng giai, mà với số lượng bảo vật nhiều như thế, thì diệt một tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ là việc nằm trong lòng bàn tay.

Người không trêu ta thì ta cũng không phạm người, nếu lòng dạ đối phương đã muốn đối phó với mình, thì tất nhiên phải dùng hết mười phần sức lực mà trả lại.

Huyền Hỏa Thần Châu đang lơ lửng trên đỉnh đầu, Lâm Hiên liền đánh ra một chỉ, một dải lửa theo một chỉ đó nhanh chóng bay ra, lập tức tiến nhập vào trong bảo châu.

Một ngọn lửa vàng rực rỡ nhanh chóng cháy bùng lên, rồi lập tức lan ra xung quanh biến tất cả thành một biển lửa.

“Đốt!”

Âm thanh của Lâm Hiên nghe rất rõ ràng, theo chú ngữ của hắn, từ trong biển lửa tách ra hơn mười khối lửa nhỏ rồi tụ tập thành một con hỏa mãng đang rít lên từng hồi, uy thế toát ra như muốn chấn nhiếp đối phương.

Lôi Hồng thoáng hoảng sợ, nhưng rất nhanh chóng đã trấn định lại, vỗ vào túi trữ vật một cái, nhanh chóng lấy ra một cái quyển trục.

Hắn cực kỳ cẩn thận mở ra, thì ra đó là một bức họa quyển cổ nhuốm màu tang thương của thời gian.

Trên bức tranh vẽ là biển lớn sóng nước mênh mông, trên bầu trời là một con thần long đang bay lượn, không…..Không đúng, đó không phải là một con thần long, tuy là đại đồng tiểu dị*, nhưng đó là một con ác giao.

(* : có nhiều điểm giống nhau, chỉ khác biệt một vài điểm nhỏ.)

“ Đó là cái gì?” Trên mặt Lâm Hiên có chút hoang mang, vật đó thoạt nhìn không hề giống pháp bảo, nhưng lại có linh động dị thường, không lẽ lại là một loại bảo vật tu chân nào đó mà mình không biết. Tuy chưa từng thấy quá, càng không biết đó là thứ gì, nhưng không hiểu vì sao trong lòng Lâm Hiên lại có cảm giác rất quen thuộc, tựa như nó giống như một vật gì đó mình đã dùng qua.

Trong lòng Lâm Hiên tuy bất an, nhưng cũng lập tức vất bỏ cái cảm giác đó qua một bên, bất kể đó là cái gì, cứ diệt kẻ trước mắt này đi đã.

Lúc này, Lâm Hiên càng rót thêm nhiều pháp lực vào Huyền Hỏa Thần Châu.

Sưu sưu sưu......

Ngoại trừ hỏa mãng, lúc này trong biển lửa lại hình thành thêm một con hỏa điểu, cánh dài hơn hai trượng, bộ dáng giống như một con ngốc ưng.

“Đi!”

Hỏa điểu vừa xuất hiện lập tức kêu loạn lên, theo sát phía sau hỏa mãng, bay về phía đối thủ.

Đối mặt với loại công kích đáng sợ như thế, Lôi Hồng không hề tỏ ra sợ hãi, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ kiêu ngạo vô cùng.

Hắn liền đem họa quyển kia để trước ngực, tay đánh ra một đạo pháp quyết lên trên đó.

Toàn thân họa quyển rung nhẹ lên, rồi nhanh chóng hiện ra một tầng lam quang, linh lực kinh khủng lấy họa quyển làm trung tâm bắt đầu phát tán ra bốn phía xung quanh.

“ Thứ này là thứ quái quỷ gì chứ?”

Ở giữa trời cao, linh lực tụ tập lại một chỗ, biến thành một giọt chất lỏng mà mắt thường cũng có thể thấy được, rồi điên cuồng tiến nhập vào trong bức họa.

Loading...

Xem tiếp: Chương 321: Thượng Cổ Thú Phù

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sáng, Trưa, Đêm

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 35


Phản Tướng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 17


Hôn nhân không tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 57



Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 38