Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 319: Khách Không Mời

Chương trước: Chương 318: Tu Chân Giới Hỗn Loạn.



Tuy nhận không bằng mất, song lại bù đắp được phần nào pháp lực bị tổn thất.

Đột nhiên, Lâm Hiên nghiên nghiên đầu, ánh mắt lấp lánh tinh quang. “ Ầm”, một tiếng nổ lớn truyền đến tai hắn, xem ra có kẻ đang điên cuồng tấn công trận pháp bên ngoài.

Thật đáng hận, hết lần này đến lần khác lại nhằm vào thời khắc quan trọng!

Trên trán Lâm Hiên nhẹ bốc lên một làn khói mỏng, thật ra, trong khoảng thời gian hai canh giờ, cũng đã có tu sĩ đi qua nơi này, nhưng bọn họ đều bị chướng nhãn pháp cao minh của Lâm Hiên qua mặt.

Nhưng kẻ này có thể nhìn ra ảo diệu bên trong, xem ra tu vị ít nhất cũng là Ngưng Đan Kỳ, không thể xem thường.

“ Thiếu gia!” Dường như cũng cảm thấy có chuyện không ổn, trên khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi thấp thoáng vẻ lo lắng.

“Đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ tập trung trị thương thật tốt là được rồi.”

Trong lòng Lâm Hiên cực kì phẫn nộ, song bên ngoài bộ dáng lại cực kỳ bình tĩnh, Cực Âm Ác Linh trận uy lực không hề nhỏ, chắc có thể tranh thủ được cho chủ tớ hai người một ít thời gian nữa.

“ Dạ.” Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, sự bình tĩnh của thiếu gia cũng ảnh hưởng đến tâm lý của nàng, không hề sợ hãi nữa, nàng tiếp tục hai tay kết pháp quyết, tranh thủ lúc thiếu gia truyền linh lực vào mà đả thông những nơi bị tắc nghẽn trong người.

Nửa giờ nữa trôi qua.

Lâm Hiên nhẹ thu tay về, kim đan cũng đồng thời bay về, liền nhập vào trong cơ thể hắn.

“ Thiếu gia, người sao rồi?” Nguyệt Nhi nhìn thấy Lâm Hiên sắc mặt trắng nhợt, trong ánh mắt tràn đầy sự cảm kích đối với Lâm Hiên.

“ Không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút mà thôi.”

Đầu Lâm Hiên lại khẽ nghiên nghiên qua, những tiếng nổ lớn vẫn không ngừng truyền đến bên tai, đối phương xem ra vẫn không ngừng tấn công.

Lâm Hiên không lập tức đứng dậy, vì sau khi giúp Nguyệt Nhi trị thương, tuy đã có dùng thuốc để bổ sung, nhưng chân nguyên bị hao tổn không phải là nhỏ, nên nhân lúc Cực Âm Ác Linh Trận còn có thể ngăn cản được kẻ kia, mà tranh thủ thời gian hồi phục chân nguyên.

Phía bên ngoài đại trận, một nam tử trung niên tuổi ngoại tứ tuần, tướng mạo rất có uy. Đang thao túng một pháp bảo hình đoản đao để công kích đại trận.

Nam nhân này tên là Lôi Hồng, là một trưởng lão của Hải Long Môn. Đó là một môn phái trung đẳng đã quy thuận tam đại cự đầu.

Lần này Lôi Hồng chính là phụng mệnh hành sự một nhiệm vụ bậc nhất, tất cả mọi việc trong suốt quá trình hết sức thuận lợi,trong lòng Lôi Hồng rất vui mừng, lần này hồi sơn chắc chắn sẽ có thể được ban thưởng hậu hĩnh.

Tu vị của Lôi Hồng đã đạt đến Ngưng Đan Kỳ tầng thứ tư, nói cách khác là đạt đến trung kỳ đỉnh, hơn nữa bởi vì công pháp tu luyện cho nên thần thức cường đại hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp bậc.

Hắn đi qua nơi này một lúc, dù không hề cố ý dò xét, nhưng chỉ cần liếc mắt qua đã có thể nhìn thấu chướng nhãn pháp của Lâm Hiên, mà trong ảo cảnh phía dưới lại có khói đen cuồn cuộn, vừa nhìn cũng biết là công pháp ma đạo.

Chẳng lẽ có tu sĩ ma đạo tụ hội ở đây sao?

Bản thân Lôi Hồng tuy không phải là nhất mạch đệ tử của tam đại cự đầu, tuy nhiên lại cùng với Nhất Tuyến Hạp có mối quan hệ mật thiết. Thậm chí đang có ý rời khỏi Hải Long Môn mà gia nhập vào trong đó.

Mà không lâu trước đó, mấy vị thái thượng trưởng lão của tam đại cự đầu đã cùng hạ pháp chỉ, không kể là đệ tử trong môn phái hay là tu sĩ của các phái đồng minh. Đều có thể dựa trên công trạng mà được ban thưởng, mà bản thân hắn lúc này đang cần vật phẩm tu chân quý hiếm, nếu công trạng lập được càng nhiều, thì được ban thưởng càng lớn.

Lôi Hồng không chỉ có tu vị thâm hậu mà đầu óc cũng rất nhạy bén.

Ban đầu, hắn nghi rằng có tu sĩ ma đạo tụ tập ở đây, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi thì lại loại bỏ khả năng đó, nếu đối phương đang bày mưu ma chước quỷ gì đó thì phải chọn nơi hẻo lánh không người. Tại sao lại bày cấm chế trên con đường trọng yếu như thế. Mà chướng nhãn pháp cao minh như thế , xem ra không hề sợ kẻ khác phát hiện.

Tám chín phần là nơi này có tu sĩ ma đạo cao cấp bị thương , hơn nữa thương thế còn rất nặng, không thể trì hoãn để tìm đến nơi hoang vắng, nên mới mạo hiểm trị liệu tại nơi này.

Không thể không nói đàu óc của người này rất lợi hại, sự tình bên trong gần như bị hắn đoán gần trúng.

Lòng nghĩ như thế, nên Lôi Hồng tự nhiên không thể bỏ qua được, thói quen dậu đổ bìm leo nào phải chỉ có kẻ tu ma mới có chứ, chính đạo tu sĩ cũng thế thôi, hơn nữa đây lại là thói quen mà họ vô cùng yêu thích.

Một kẻ tu ma cao cấp bị thương, có lẽ còn dễ đối phó hơn một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nữa,giết chết kẻ này, chắc chắn là một công trạng rất lớn, mà không chỉ thế, còn có thể thuận tay dắt dê lấy luôn túi trữ vật của đối phương.

Nhiều thứ hấp dẫn như vậy khiến cho Lôi Hồng chỉ mới nghĩ thôi mà cả người nóng bừng bừng lên. Nên biết rằng sau khi tiến giai vào Ngưng Đan Kỳ, thì muốn diệt sát là rất khó, cho dù là trong đại chiến lần trước, hai bên cùng tụ tập một nơi, nhưng cũng chỉ chết bảy tám tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mà thôi.

Vốn dĩ Lôi Hồng cứ ngỡ cấm chế này được đối phương bày ra vội vàng, lấy thực lực của mình mà phá giải thì tất nhiên dễ như trở bàn tay, nào ngờ sự việc đâu có đơn giản như thế, hắn điên cuồng tấn công, nhưng ảnh hưởng không nhiều đến trận pháp này. Xem ra đây rõ ràng là một trận pháp rất tinh diệu.

Mắt nhìn dải sương mù dày đặc trước mặt, trong lòng Lôi Hồng lại bắt đầu suy tính , người có được khí cụ để bày bố trận như vậy, tu vị không thể thấp được, không chừng lại là một kẻ tai to mặt lớn trong ma đạo.

Lúc này, hắn thậm chí không có chút sợ hãi mà lại còn rất vui mừng, thân phận đối phương càng cao, tu vị lại thâm hậu thì túi trữ vật không thể không phong phú được.

Còn về việc làm sao để đánh thắng đối thủ, thì lại không phải là vấn đề mà hắn lo lắng, với thực lực như hắn sao lại không thể đối phó với một kẻ bị trọng thương chứ.

Nhưng cũng không thể trì hoãn được, nếu không đối phương tranh thủ trị thương, đến lúc đó có hối cũng đã muộn.

Trong mắt Lôi Hồng ánh lên một tia âm lệ, thần thức nhanh chóng nhập vào túi trữ vật, lấy ra một pháp bảo hình dạng cái ấn lớn.

Cái ấn ấy bốn phía vuông vức, cũng không lớn lắm, nhưng khi bay lên không trung thì lập tức có biến hóa xảy ra, quang hoa phút chốc đầy trời, hình dáng nó nhanh chóng to dần ra như một quả núi nhỏ.

Trong ánh mắt Lôi Hồng dường như có một tia đắc ý, cổ bảo Phiên Thiên Ấn này, chính là do hắn trong một lần mạo hiểm mới đoạt được, dưới sự điều khiển của pháp lực, có thể tăng thêm trọng lượng mấy chục ngàn cân, khiến lực công kích càng trở nên kinh người hơn, nhưng khuyết điểm duy nhất là tốc độ rất chậm, trước hết phải giam cầm đối phương lại, mới có thể lấy ấn ra đoạt mạng, thoạt nhìn thì không thực tế , nhưng đó chỉ là đơn đả độc đấu, mà ấn này dùng để phá trận lại vô cùng lợi hại.

“Lạc!”( rơi xuống )

Theo tiếng hét lớn của Lôi Hồng, Phiên Thiên Ấn mang theo khí thế kinh người nện xuống đại trận.

Mà trận pháp phía dưới cũng liền có cảm ứng với công kích, hắc vụ cuồn cuộn bỗng tụ tập lại biến thành chín cây cột cờ lớn nghênh đón thế công của đại ấn, nhưng vừa va chạm, dải sương mù kia dường như khó chống đỡ nỗi, mấy cây trận kỳ đồng thời vang lên âm thanh như đang ép cong xuống, Lôi Hồng cực kỳ đắc ý, tiếp tục thôi động pháp lực.

Bên trong trận pháp, Lâm Hiên đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, thần sắc nghiêm trọng, đưa tay lấy trận bàn trong lòng ngực ra, đưa mắt nhìn vào nó, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, không ngờ đối phương lại có được cổ bảo có uy lực lớn như thế, vốn nghĩ Cực Âm Ác Linh Trận có thể chống đỡ một thời gian ngắn nữa, những xem ra điều này là không thể được rồi.

Hiện tại Lâm Hiên chỉ có một bộ trận bàn này, tác dụng của nó còn rất lớn, không thể để cho nó dễ dàng bị hủy như thế được. Một luồng sáng xanh nhanh chóng bắn vào trong trận bàn, nhất thời, hắc vụ lập tức có biến hóa.

Loading...

Xem tiếp: Chương 320: Họa Quyển

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

When we were young

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 145


Tình Cảm Độc Nhất

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44