Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 318: Tu Chân Giới Hỗn Loạn.

Chương trước: Chương 317: Âm Hồn Cốc.



Hắn cũng không nói rõ với Thông Vũ chân nhân, chỉ nói là phải tìm hai loại tài liệu luyện đan quý hiếm, vả lại cũng tiện thể lịch lãm một phen.

Âm Hồn hạp cốc ở phía tây U châu, tiếp giáp với Thập Vạn Đại Sơn. Ở đó hoàn cảnh không chỉ ác liệt mà còn cực kì hẻo lánh, kéo dài ít nhất phải gần ngàn dặm.

Lấy tu vi hiện tại của Lâm Hiên, cho dù phi hành không ngừng nghỉ một khắc nào cũng phải mất mấy ngày.

Hơn nữa bây giờ cũng không không giống xưa. Hiện giờ tam đại cự đầu đã chính thức khai chiến với ma đạo, không cẩn thận là có thể gặp nguy hiểm.

Cái gọi là thành môn thất hỏa ương cập trì ngư* không phải là chuyện chưa từng có, bị cuốn vào cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

(*)thành môn thất hỏa ương cập trì ngư: tai họa có thể giáng xuống cả người dường như không liên quan chút nào. Câu này bắt nguồn từ một câu chuyện như sau: Một đàn cá đang khoái hoạt bơi trong hào hộ thành thì đột nhiên cửa thành phát hỏa. Một con cá thấy vậy kêu to: "Không hay, cửa thành cháy rồi, chạy mau!". Nhưng đàn cá lại không cho là vậy, cho rằng cửa thành đang cháy cách hào nước rất xa, không cần phải sợ. Thế là trừ con cá kia ra, tất cả nhưng con cá khác đều không bỏ chạy. Lúc này, mọi người phát hiện ra cổng thành cháy, vội vàng cầm đồ đến hào nước, múc nước cứu hỏa. Cuối cùng lửa cũng được dập tắt, nhưng hào nước đã bị múc cạn, thế là đàn cá kia chịu tai họa --> cá và lửa cháy tưởng như không có liên hệ, nhưng thực ra lại có mối liên hệ rất ngoắt ngéo không ai nghĩ tới --> chịu tai họa.

Cho nên sau khi cân nhắc kĩ lưỡng một phen, Lâm Hiên quyết định cẩn thận lên đường, ngày nghỉ đêm đi, tuy như vậy thì mất rất nhiều thời gian, nhưng an toàn hơn một chút.

Thương thế Nguyệt nhi vẫn không có khởi sắc, bất quá dưới tình huống Lâm Hiên dùng chân nguyên bồi dưỡng cho nàng thì cũng sẽ không xuất hiện nguy hiểm.

Tóm lại Lâm Hiên không thiếu thời gian.

Đương nhiên ban đêm cũng không nhất định an toàn. Ra khỏi phạm vi Linh Dược sơn, Lâm Hiên đem toàn bộ thần thức tản ra, cẩn thận lên đường.

Mấy ngày đầu gió yên biển lặng. Thỉnh thoảng thấy Chính Ma giao thủ, Lâm Hiên đều tránh thật xa. Lại nói tiếp, hiện tại chiến cuộc đang lâm vào tình trạng giằng co.

Khoảng một tháng trước, tại hoang nguyên song phương còn tiến hành một trận đại hỗn chiến với quy mô chưa từng có. Tu sĩ hai phe chính ma tụ tập lại đông đến hơn vạn. Chém giết giằng co mấy ngày trời, mặc dù không thể nói là máu chảy thành sông nhưng quả thật cũng làm thiên địa phải biến sắc.

Cuối cũng không phe nào lấy được kết quả như ý - lưỡng bại câu thương. Nguyên khí chính đạo và ma đạo đều đại thương.

Việc này qua đi, xung đột giữa hai phương tạm thời lắng xuống, nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong một thời gian ngắn. Bất quá những cuộc tập kích đánh giết lẻ tẻ thì vẫn diễn ra liên tục. Để hình dung toàn bộ Tu chân giới hiện giờ thì dùng câu "phong thanh lệ hạc"* là thích hợp nhất.

(*)phong thanh hạc lệ : điển tích - Thời tiền Tần, hoàng đế Phù Kiên cầm quân bị quân Tấn đánh đại bại. Trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu mà ngỡ quân Tấn đuổi tới, sợ hãi tháo chạy bất kể ngày đêm ---> ý nói sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính.

Càng làm tu chân giả sợ hãi chính là thỉnh thoảng những tin tức gia tộc hoặc môn phái nhỏ trung lập bị diệt môn, một người sống cũng không lưu lại truyền ra. Sau đó Chính Ma song phương đổ lỗi cho nhau, nói là đối phương hạ độc thủ, lạm sát kẻ vô tội.

Cuối cùng là kẻ nào làm thì đương nhiên không thể tìm ra. Bất quá truyện phát sinh không khác nào lời cảnh tỉnh những gia tộc, môn phái muốn đứng ngoài vòng chiến hoặc tạm thời quan chiến. Bọn họ cũng không đứa ngốc, Chính Ma song phương làm sao thoát khỏi liên can a. Nhưng biết thì sao, còn không phải ý là phải đi theo đối phương sao. Đến lúc này còn muốn đặt mình ra ngoài thì không có khả năng. Càng lúc càng nhiều môn phái hoặc gia tộc lựa chọn lấy một phe làm chỗ dựa cho mình.

Nói cách khác, phạm vi lần hạo kiếp này lan ra càng ngày càng rộng. Trừ bỏ một số nơi có quy mô lớn hơn mà đại biểu là Linh Dược sơn, các môn phái thực lực hùng hậu, những tu chân giả khác mặc dù không muốn bị cuốn vào hạo kiếp nhưng cũng phải lệ thuộc vào chính đạo hoặc ma đạo.

Thậm chí có một số tu tiên giả tâm mang ý xấu, thừa dịp trật tự U châu đại loạn bắt đầu làm điều xằng bậy. Thậm chí một số phường thị nhỏ còn bị cướp sạch sẽ. Từ đó lại càng làm lòng người hoang mang.

Những tin tức ở trên là Lâm Hiên từ miệng một gã tán tu hắn cứu mà biết được. Tuy hắn không có lợi không làm, nhưng nếu nằm trong phạm vi năng lực, thỉnh thoảng cũng sẽ đánh mạnh bênh yếu.

Lâm Hiên thở dài, U châu hiện giờ thật đúng là loạn hoàn toàn, xem ra mình phải cẩn thận hơn một chút.

Hai ngày sau, một đạo thanh hồng từ chân trời bay vút tới. Vì không muốn dẫn tới sự chú ý của mọi người, Lâm Hiên chỉ độn quang bình thường mà thôi.

Đột nhiên thanh hồng biến mất. độn quang ngừng lại, hiện ra một thanh niên thướng mạo phổ thông. Lâm Hiên nhìn sắc trời, cũng đã gần sáng rõ rồi.

Lâm Hiên tính đi tiếp nửa canh giờ, song đang định nhích người thì ngưng lại, nhướng mày, sau đó trên mặt lộ vẻ lo lắng cùng quan tâm: "Nguyệt nhi. Làm sao vậy?"

"Thiếu gia, ta ..." Lời thiếu nữ vừa nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, sau đó thần thức Lâm Hiên liền cảm ứng được sự đau đớn của nàng.

"Tại sao lại như vậy, lẽ ra thương thế Nguyệt nhi không thể phát tác vào lúc này a. Chẳng lẽ lại nặng thêm?"

Trong lòng Lâm Hiên nóng nảy, thanh hồng hạ xuống, thả thần thức ra, đánh giá hoàn cảnh bốn phía, biểu tình Lâm Hiên càng thêm trầm xuống.

Nơi này không phải hoang sơn, ngược lại bốn phương trống trải, nói là yếu đạo giao thông cũng không quá. Ở đây rất dễ chạm mặt với các tu tiên giả khác. Bất quá bệnh tình Nguyệt nhi không thể trì hoãn, do dự một lát Lâm Hiên liền hạ quyết định.

Mạo hiểm thì mạo hiểm, tóm lại không thể để Nguyệt nhi xảy ra chuyện.

Vỗ lên trúi trữ vật một cái, bạch quang lóe lên, mấy cây trận kỳ đã xuất hiện trên bàn tay. Ngoài ra còn có một cái trận bàn bán lớn bằng lòng bàn tay.

Linh lực trong cơ thể Lâm Hiên vận chuyển, hai tay liên tục huy động, từng đạo từng đạo pháp quyết đánh lên trận kỳ, đem tất cả tế lên.

Cực Âm Ác Linh trận này Lâm Hiên đã sớm quen thuộc, bố trí tự nhiên không mất nhiều thời gian. Rất nhanh sau đó hắc vụ tràn ra cuồn cuộn, đem phạm vi trăm trượng bao phủ lại.

Lâm Hiên thờ phào một hơi, có trận pháp này thủ hộ, cho dù là tu tiên giả Kết Đan kỳ cũng có thể chống đỡ một lúc.

Đương nhiên không có kẻ địch là tốt nhất. Hắc vụ quá bắt mắt, Lâm Hiên suy nghĩ một chút, lại kết pháp quyết , một tầng lam quang từ trên trời hạ xuống, dung hập vào trong hắc vụ.

Tiếp đó cảnh vật nơi đây lại khôi phục như cũ, núi vẫn là núi, đường vẫn là đường. Chướng nhãn (che mắt) pháp nàycao minh như vậy, hẳn là có thể che mắt được các tu sĩ qua đường.

Sau đó Lâm Hiên mới khoanh chân ngồi xuống, tay trái hất lên, một đạo hào quang màu hồng nhạt từ trong ống tay áo hắn bay vút ra, hạ xuống mặt đất, hiện ra một thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo.

Lúc này khuôn mặt thanh tú Nguyệt nhi đã trắng bệch, ở sâu trong đôi mắt tràn ngập sự đau đớn. Lâm Hiên thấy vậy, trên mặt thoáng hiện một tia quan thiết, vươn tay ra, điểm một chỉ về phía thiếu nữ, một đạo hắc mang bay tới tiến nhập vào trong thân thể nàng.

Ước chừng một khắc sau, sắc mặt Nguyệt nhi cũng khá hơn một chút.

"Thiếu gia!" "Đừng nói nữa, vừa rồi ta chỉ làm dịu sơ qua thương thế của người mà thôi, cẩn thận thương thế lại tái phát. Bây giờ ta dùng nguyên thần khơi thông cho ngươi một chút."

"Vâng." Nguyệt nhi nhu thuận gật gật đầu, rồi cũng khoanh chân ngồi xuống. Hai người cùng bắt một pháp quyết giống nhau, Lâm Hiên hé miệng, một hạt châu màu vàng lớn bằng đầu ngón tay cái từ miệng hắn bay ra.

Đây là Kim Đan của tu sĩ!

Lâm Hiên sắc mặt ngưng trọng, vươn tay ra, điểm nhẹ một chỉ.

Viên Kim Đan bay đến đỉnh đầu thiếu nữ, sau khi xoay tròn một vòng đột nhiên phát sinh biến hóa kỳ dị. Kim Đan vốn thuần thúy chỉ có màu vàng đã biến thành màu đen như mực.

Một quầng sáng từ trong tỏa ra, bao phủ cả người thiếu nữ. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên thở nhẹ một hơi, tay bóp pháp quyết, linh lực từ trên người cuồn cuộn tràn ra, hóa thành từng đạo hắc mang bao phủ lấy Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi cũng không có nhàn rỗi, hai tay biến đổi pháp quyết, dựa vào linh lực hút vào áp chế thương thế trong cơ thể.

Loading...

Xem tiếp: Chương 319: Khách Không Mời

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Anh Chờ Em Lâu Rồi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 7



Tam Nha Đầu, Làm Vợ Anh Nha

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 20



Thần Tượng Của Tôi-Tfboys

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 16