1 Lúc tôi buông thùng tưới xuống và ngồi thở hổn hển trên bậc đá sau hè, mặt trời vẫn chưa mọc. Phương đông chỉ mới hửng sáng với những đám mây treo lơ lửng cuối chân trời xa vừa kịp nhuộm hồng.
2 Thị trấn của tôi có năm trường cấp hai. Trong năm trường, có ba trường làng nhàng, chẳng tạo một ấn tượng gì đáng kể. Chỉ có hai trường nổi tiếng là trường Nguyễn Bỉnh Khiêm và trường Trần Quốc Toản của tôi.
3 Từ khi "giải phóng" được chiếc huy Chương Vàng ra khỏi bàn tay hắc ám của ba tôi, tôi bắt đầu chiến dịch "đền ơn đáp nghĩa". Bạn bè tôi, mỗi đứa được cỡi chiếc Huy Chương Vàng ba mươi phút lấy le.
4 Chương 4 Trái với sự lo lắng của tôi, những ngày sau đó bạn bè chẳng ai chòng ghẹo gì tôi về sự cố hôm khai giảng. Có lẽ không ai nỡ trêu chọc sự nghèo khổ của kẻ khác.
5 Chương 5 Bữa đó về đến nhà, tôi vẫn chưa hết hoang mang. Bốn năm ròng mài đũng quần bên trường Trần Quốc Toản, chưa bao giờ tôi gặp phải một tình huống như thế.
6 Chương 6 Chiều đó, tôi khoe với nhỏ Châu:- Tao thấy mặt "chị hai mày" rồi nghen mày! - Chỉ đẹp không? - Y như tiên! - Xạo đi! - Thật! Còn hơn tiên nữa! Nhỏ Châu trề môi: - Người ta mà đẹp hơn tiên? - Chứ sao! Con nhỏ này không những đẹp mà còn hiền nữa! Hồi trưa, tao tông nó một cái "rầm", chiếc xe nát bấy, còn người nó thì máu me tùm lum, vậy mà nó không hề trách tao một câu.
7 Chương 7 Như vậy, Cẩm Phô không phải là cô công chúa hợm mình như tôi đã nghĩ oan cho nó. Nó không mời tôi vô nhà là để giữ thể diện cho "người yêu" của nó, chứ không phải sợ tôi làm bẩn sàn nhà.
8 Chương 8 Tôi thẩn thờ suốt mấy ngày liền. Bức thư (đúng là mẩu giấy) của Cẩm Phô khiến tay chân tôi xụi lơ, cất lên không muốn nổi. Những dự định đẹp đẽ của tôi thế là bỗng chốc tiêu ma hết.
9 Chương 9 Trưa hôm sau, vừa đi học về, tôi đã sục ngay vô bếp bới cơm ăn một mình. Mẹ tôi mải buôn bán nên bữa nào cũng dọn cơm trưa trờ trưa trật. Có nhiều hôm mãi đến một giờ chiều, nhà tôi mới ngồi vào bàn ăn.
10 Chương 10 Phú ghẻ là một đứa bạn tốt nhưng mỗi khi đụng chuyện, nó luôn luôn chứng tỏ mình là một tên vô tích sự. Lần trước tôi nhờ nó nhắn lời giùm với Cẩm Phô, hai nhà sát rạt bên nhau, vậy mà cả tuần sau nó mới tìm gặp Cẩm Phô được.
11 Chương 11Từ khi "gài" thằng Cường làm "gián điệp", tôi gặp Cẩm Phô dài dài. Cường vẫn nói chuyện với Cẩm Phô bằng ngôn ngữ của. . . những ngón tay nhưng sau tai họa tày đình kia, nó không còn dám lạm dụng thứ ngôn ngữ bí hiểm này vào những mục đích bừa bãi nữa.
12 Chương 12 Tôi học đàn mỗi ngày một tinh tiến. Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó ôm đàn ngồi trước mặt Cẩm Phô, bàn tay lả lướt dạo trên khắp phím đàn để nghe ngân lên dưới tay mình những âm thanh mượt mà và tình tứ, tôi nôn nóng tập ngày tập đêm.
13 Chương 13 Phú ghẻ là chúa xúi bậy. Không biết nó ngốc thật hay ngốc giả bộ mà xúi tôi làm toàn chuyện "xưa nay chưa ai làm". Ai đời con trai hẹn hò với con gái mà phải đi nhờ người con gái "giới thiệu" ình một vài điểm hẹn.
14 Chương 14 Tôi nói với thằng Luyện chừng vài bữa nữa tôi sẽ đi "học thêm". Nhưng chương trình khổ luyện nhằm lấy lại những gì đã mất kéo dài cả tháng trời đằng đẵng.
15 Chương 15Tôi vừa đút đầu vô cổng, đã thấy Phú ghẻ ngồi đợi ở cửa. Vừa thấy tôi nó hỏi ngay: - Tốt đẹp cả chứ? Tôi hầm hầm: -Tốt đẹp cái con khỉ! Giọng điệu gây gổ của tôi khiến Phú ghẻ chưng hửng.
16 Chương 16 Sự cải thiện quan hệ giữa tôi và Liên móm còn đưa đến lắm chuyện lạ đời khác nữa. Bây giờ đi đâu Liên móm cũng bốc tôi lên tận mây xanh. Thật chả bù với ngày nào nó "chơi" tôi không ngóc đầu lên nổi.
17 Chương 17 Tôi đã không phụ lòng "trông cậy" âm thầm của ba Cẩm Phô. Thi học kỳ một năm đó, Cẩm Phô đạt loại giỏi, phá vỡ cái thông lệ cầm đèn đỏ xưa nay.
18 Chương 18 Thế ra, ngoài mẹ, tôi còn có ba. Khi nãy mừng quýnh vì sự c thiệp đúng lúc của mẹ, tôi quên bẵng đi mất là mẹ tôi không thể một mình sinh ra tôi và nhỏ Châu được.