Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 309: Tập Kích Và Thuấn Sát.

Chương trước: Chương 308: Lâm Hiên Phát Uy.



"Ngươi biết ta?" Lâm Hiên trên mặt lộ vẻ hơi ngạc nhiên.

"Vãn bối có nghe phụ thân nhắc tới." Diệp Như cung kính nói. Lời nói còn chưa dứt, đôi mắt lại hồng lên: "Phụ thân đã bị gian tặc Liễu gia hãm hại. Xin thiếu chủ báo thù cho ta."

"Cái gì. Diệp gia chủ đã chết?"

Lâm Hiên cau mày, hơi kinh ngạc nói. Bất quá nghĩ qua một chút rồi lại thả lỏng, nếu Diệp Thanh Thành không bị ngộ hại, lão hồ ly Liễu Quân Hào sao dám đem người tấn công Diệp gia bảo.

"Đứng lên đi!"

"Vâng!" Diệp Như buông tay cung kính đứng lên. Trên mặt lộ vẻ đắn đo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Hiên, cắn răng lại quỳ xuống : "Xin thiếu chủ nhân từ. Chỉ cần có thể diệt Liễu gia, vì phụ thân cũng tộc nhân đã chết mà báo thù, Diệp Như nguyện làm nô tỳ, cả đời hầu hạ thiếu gia."

"Đạo hữu quá lời rồi." Lâm Hiên nâng Diệp Như dậy. Diệt Liễu gia? Vị đại tiểu thư này đúng là quá coi trọng ta rồi. Phải biết đối phương cũng là cổ lão gia tộc truyền thừa đã mấy ngàn năm. Chỉ tu sĩ cũng đã có hơn ngàn người.

Tuy Diệp Như rất đẹp nhưng Lâm Hiên cũng không tiểu tử đầu mới mọc lông, vừa thấy mỹ nữ thì não đã phát nhiệt. Thở dài một hơi nói: "Tiểu thư không cần như vậy. Quý gia tổ Diệp Phàm tiền bối là đệ tử ký danh của Thiên Trần tổ sư. Hơn nữa Diệp gia cùng Linh Dược sơn ta đồng căn đồng nguyên. Tại hạ tất nhiên sẽ không đứng nhìn bỏ mặc."

"Tạ tiền bối thành toàn!"

"Đạo hữu quá đa lễ rồi. Tại hạ tuy không có bổn sự san bằng Liễu gia nhưng giết lão thất phu Liễu Quân Hào kia, vì Diệp huynh báo thù thì vẫn làm được."

Nói xong lời này, Lâm Hiên cũng không nói nhiều, hóa thành một đạo thanh hồng, phá không bay đi.

------------------------------

"Ba người các ngươi còn muốn dựa vào địa thế mà chống đỡ sao. Nếu quy hàng, lão phu có thể mở lòng từ bi, tha cho các ngươi một còn đường sống." Chòm râu bạc trắng của Liễu Quân Hào bay phất phơ, vô cùng đắc ý nói.

Giờ phút này tình thế đã nghiêng hẳn về một bên. Tuy hắn bị ba vị trưởng lão Diệp gia liên thủ ngăn lại nhưng vẫn chiếm thượng phong. Thủ thắng chỉ còn là vẫn đề thời gian. Mà những đệ tử Diệp gia khác cũng đã đại chiếm thượng phong. Liễu Quân Hào tâm tình cực tốt. Tiêu diệt xong kẻ địch truyền kiếp cả ngàn năm, không còn Diệp gia kiềm chế, hắn có thể tiêu diệt từng bộ phận, dần dần nuốt chửng các thế lực khác trong Thanh Diệp sơn.

Mặc dù chính ma lưỡng đạo đều chẳng để nơi hoang man* này mắt. Nhưng nếu đem mấy vạn tán tu cùng hơn trăm tiểu gia tộc hợp lại làm một thì vẫn là một cỗ thế lực cực kỳ khổng lồ.

(*)Hoang man: nơi hoang vắng, man rợ.

Liễu Quân Hào tui vi không cao nhưng dã tâm bừng bừng. Thậm chí còn ôm mộng khai tông lập phái.

Song lần này hắn đã chiêu hàng thất bại. Nói lại một chút. Trong đại chiến giữa các môn phái thường dễ xuất hiện phát hiện phản đồ. Nhưng trong gia tộc đều lấy huyết thống làm ràng buộc, mỗi thành viên đều trung tâm cảnh cảnh, khả năng xuất hiện phản bội cực nhỏ.

Ba lão giả không nói một chữ, nhưng thế công trên tay đã tăng thêm ba phần, ai cũng lộ biểu tình thấy chết không sờn.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Được lắm. Để lão phu tiễn các người chầu trời."

Liễu Quân Hào cười lạnh một tiếng, đem mấy đạo pháp quyết chú nhập pháp bảo. Thanh Quỷ Đầu đao lập tức phát ra âm thanh u u, lệ mang vừa lóe lên đã đem ngân luân phía trước chém thành hai nửa.

Diệp Thanh Thạch chấn động. Luận bối phận, hắn là đường đệ gia chủ hiện tại. Tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Ngũ Hành luân này của hắn cũng là cực phẩm linh khí, không ngờ lại bị đối phương hủy đi dễ dàng như vậy.

Uy lực pháp bảo quả nhiên không phải thứ bọn hắn có thể ngăn cản. Song đó chỉ là mở màn, tiếng kim loại bị đoạn gãy truyền đến, linh khí của hai gã trưỡng lão Diệp gia còn lại cũng bị hủy đi.

Thần tình ba người choáng váng. Giờ mới biết vừa rồi Liễu Quân Hào đã hạ thủ lưu tình. Bất quá hắn cũng chẳng phải có ý tốt gì mà là bày trò mèo vờn chuột mà thôi.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề lùi bước. Linh khí đã không còn thì sử dụng pháp thuật công kích. Một lão giả nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra hơn mười cái phù.

"Hừ. Vẫn ngoan cố chống cự!" Liễu Quân Hào cười ha hả: "Các ngươi chẳng lẽ còn chưa nhận ra, có phản kháng thế nào đi nữa cũng chỉ vô dụng thôi!"

Nói xong lời này, hắn điểm một chỉ về phía Quỷ Đầu đao. Thanh pháp bảo hóa thành một đạo lệ quang, bay thẳng đến cổ Diệp Thanh Thạch.

Mặt Diệp Thanh Thạch vàng như nghệ, vội bày liên tiếp ra mấy cái hộ tráo. Nhưng trước công kích của Quỷ Đầu đao, hộ tráo mong manh như giấy lộn. Trong huyết quang, một cái đầu người bay tung lên trời.

"Tam ca!"

Hai lão giả còn lại thần tình bi phẫn, ánh mắt đỏ ngầu. Định liều mạng động thủ, nhưng chưa kịp hành động thì thân hình chợt sững lại. Trên mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái.

Nghi hoặc có, ngỡ ngàng có, nhưng kinh hỉ lại càng nhiều hơn...

Phía đối diện, tiếng cười của Liễu Quân Hào đột nhiên tắt ngấm, vẻ đắc ý trên mặt trong nháy mắt cũng cứng đơ. Ở lồng ngực của hắn cũng đồng dạng bị một thanh tiểu châm màu bích lục xuyên thủng.

Khoảng không cách đó không xa bỗng nổi lên những gợn sóng, một thân ảnh hiện ra. Đúng là Lâm Hiên.

Nhìn vẻ chết không nhắm mắt của Liễu Quân Hào, Lâm Hiên cũng không giải thích điều gì. Sau đó phun ra một đạo đan hỏa, đốt hắn thành tro tàn.

Phất tay một cái, thu hồi cổ bảo Bích Lân Châm lại.

Quả nhiên giống như trong truyền thuyết. Loại pháp bảo hình dạng phi châm này có dao động linh khí rất nhỏ, dùng để đánh lén thì không gì tốt hơn.

Đương nhiên luận về thực lực, bằng vào thần thông của mình, diệt Liễu Quân Hào cũng tuyệt đối nắm chắc. Nhưng đó là dưới tình huống hắn không bỏ chạy. Trình độ cáo già, xảo quyệt của lão hồ ly này hơn xa tên hòa thượng háo sắc vừa rồi. Nếu một kích không thể giết hắn, bị hắn nhìn ra tình hình bất diệu, trón vào đám người Liễu gia thì cực kỳ khó giải quyết.

Lâm Hiên không hề hạ thấp bản thân. Bằng vào thực lực bản thân, lấy mạng một tu sĩ đồng giai cũng phải khó. Nhưng hắn cũng không kiêu ngạo mù quáng. Đối mặt với hơn một ngàn tu chân giả của Liễu gia, cho dù cảnh giới đại bộ phận không cao, nhưng khi liên thủ thì mình cũng không thể chống nổi.

Cho nên ngay từ đầu Lâm Hiên đã tính đến đánh lén. Hắn thu liễm linh khí. Trong khi Liễu Quân Hào bị ba trưởng lão Diệp gia kiềm chế, cũng không quá khó để lặng lẽ tới gần hắn. Sau đó sử dụng Bích Lân Châm, một kích tất sát!

Túi trữ vật của Liễu Quân Hào thì Lâm Hiên tất nhiên cũng không chút do dự mà vui vẻ nhận lấy. Nắm trong tay, Lâm Hiên liền nhanh chóng phóng xuất thần thức. Sau khi đảo qua, trên mặt vẫn thản nhiên như thường nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi.

Bên trong có năm, sáu trăm khối tinh thạch, hơn nữa tất cả đều là trung phẩm.

Một Liễu gia nho nhỏ tất nhiên không thể có lượng tài phú lớn như vậy. Lượng tinh thạch này hẳn là do cướp được trong hầm mỏ tiên quáng.

Lâm Hiên nhớ rõ, hạ phẩm tinh thạch bên trong cũng phải hơn năm, sáu vạn, vừa khớp với số lượng ở đây. Nếu Diệp Thanh Thành bị Liễu Quân Hào giết, tinh thạch bên trong tất nhiên bị hắn chiếm làm của riêng.

Ban đầu Lâm Hiên còn lo lắng hắn để tinh thạch ở Liễu gia bảo, không nghĩ tới hắn lại đem đổi thành trung phẩm tinh thạch, mang theo trên người. Cuối cùng để mình chiếm đại tiện nghi, bỗng dưng lại chiếm được nhiều tinh thạch như vậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 310: Diệp Như.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trường Môn Oán

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9





Đại Đại Liếc Nhìn Tôi Một Cái

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 13