Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 310: Diệp Như.

Chương trước: Chương 309: Tập Kích Và Thuấn Sát.



Mà tu sĩ Liễu gia cùng với trợ thủ bọn họ mời tới, sắc mặt vàng như nghệ, trận cước đại loạn...

Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì tình thế sẽ nhanh chóng phát sinh nghịch chuyển. Tuy nhiên Liễu gia vẫn còn mấy vị trưởng lão làm chủ, ra sức đàn áp. Dù sao trên thực lực mà nói, cho dù gia chủ đã chết đi nhưng phe mình vẫn đại chiếm thượng phong.

Song hành động của bọn họ lại đưa tới họa sát thân cho mình. Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương(1), muốn đánh bại Liễu gia thì trước tiên phải giết chết kẻ cầm đầu.

Dựa vào uy lực cổ bảo, dưới tay Lâm Hiên cơ hồ không có địch thủ. Toàn bộ mấy vị trưởng lão Liễu gia đều nhanh chóng chết trong tay hắn.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn lại ai nấy đều cảm thấy bất an, vừa thấy Lâm Hiên đưa mắt về phía mình là lập tức vội vàng bỏ chạy qua một bên.

Loại khủng hoảng này cũng bắt đầu ảnh hưởng đến những đệ tử khác.

Tan vỡ là điều không thể tránh khỏi, rất nhanh tu sĩ Liễu gia bắt đầu rối loạn. Đầu tiên là một số ít người nhát gan, rồi dần dần càng ngày càng nhiều.

" Thiếu chủ, làm sao bây giờ?"

Liễu Kiếm nghiến răng nhìn bốn phía. Khi nhìn lướt qua thân ảnh Lâm Hiên, trong mắt tràn ngập sự oán độc. Thù giết cha không đội trời chung, Song hắn cũng hiểu được mình không có thực lực khiêu chiến cao thủ Kết Đan kỳ. Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn: "Rút lui."

"Muốn chạy sao? Muộn rồi."

Một âm thanh băng lãnh truyền đến. Cả người Liễu Kiếm run lên, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Hiên không biết từ lúc nào đã đến trước mặt mình.

Khi Lâm Hiên mới tới Thanh Diệp sơn, hắn đã từng tiếp xúc Điền Tiêu Kiếm do vị đại công tử Liễu gia này đóng giả, cho nên hắn cũng biết rõ vài phần kẻ này. Nếu đã giết phụ thân hắn rồi thì Lâm Hiên sao có thể lưu lại hắn tìm đến mình báo thù?

Cho dù tu vi đối phương thua xa mình nhưng Lâm Hiên cũng không muốn lưu lại ẩn họa.

Sắc mặt Liễu Kiếm vàng như đất. Không nghĩ tới đối phương lại tâm ngoan thủ lạt đến như vậy. Giờ phút này muốn trốn cũng không kịp nữa rồi. Hắn cắn răng tế ra một kiện linh khí có hình dáng một thanh đao.

"Thiếu gia chạy mau. Nơi này giao cho thuộc hạ."

Liễu Kiếm cũng có vài tên bộ hạ trung tâm cảnh cảnh. Mắt thấy tình thế nguy cấp liền cùng nhau lao lên. Lâm Hiên đưa mắt nhìn qua một cái. Cũng thật bội phục sự can đảm của mấy người này... Chỉ là tu vi quá kém - tu chân giả Linh Động kỳ.

Châu chấu đá xe!

Lâm Hiên phất tay áo một cái bắn ra mấy tia kiếm khí. Trong tiếng kêu thảm thiết, vòng bảo hộ của mấy người hoàn toàn không có tác dụng, kiếm khí dễ dàng xuyên qua thân thể bọn họ.

Liễu Kiếm sắc mặt trắng bệch. Tuy đã cố tự trấn định nhưng tay vẫn không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.

Lâm Hiên cũng không muốn mất thời gian với hắn. Từ trong miệng phun ra môt luồng đan hỏa, đem cả Liễu Kiếm lẫn hộ tráo của hắn biến thành một hỏa cầu.

Liễu Kiếm vừa chết, sĩ khí Liễu gia như rơi xuống đáy cốc, binh bại như núi đổ, từ Diệp gia bảo rút lui ra ngoài.

"Tiền bối, chúng ta có nên truy kích không?" Diệp Như đi tới bên cạnh Lâm Hiên, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện quang mang cảm kích và vui mừng.

"Không cần!"

Lâm Hiên lắc đầu, giải trừ nguy cơ của Diệp gia xong cũng coi như có cái trả lời sư tôn. Lâm Hiên cũng không muốn diệt trừ cừu địch cho bọn họ, huống chi Liễu gia truyền thừa ngàn năm, trong tộc có đến cả ngàn tu sĩ. Cho dù mình có ý này cũng chưa chắc đã làm được.

"Vâng!" Diệp Như cũng không biết ý nghĩ của Lâm Hiên. Vừa rồi thấy hắn đại triển thần uy, trong lòng đã bội phục hắn tới cực điểm. Lời của Lâm Hiên, nàng tin như thần minh, không dám vi phạm mảy may, lập tức truyền lệnh để các đệ tử Diệp gia quay về, không cần truy kích địch nhân.

Một tràng đại chiến đã kết thúc, bất quá hai nhà cũng đại thương nguyên khí.

Ba ngày sau, Diệp gia bảo.

"Tiền bối!"

Lâm Hiên giải trừ mối họa diệt tộc chỏ bổn gia, lại còn vì cố gia chủ mà báo thù, nên trên dưới Diệp gia tự nhiên cảm kích hắn vô cùng.

Lúc này hắn đang tĩnh tu trong bí cảnh của Diệp gia.

Cái gọi là bí cảnh Diệp gia thực ra là nơi linh khí sung túc nhất trong linh mạch. Bình thường chỉ có gia chủ và một số trưởng lão mới có thể tiến vào. Lâm Hiên là đại ân nhân của bổn gia nên tất nhiên cũng có đặc quyền này.

Nghe thấy tiếng gọi yêu kiều, Lâm Hiên đem linh khí bốn phía thu vào nội thể, chậm rãi thu công, mở mắt ra liền thấy một dung nhan mỹ lệ, Diệp Như thần sắc cung kính đứng trước mắt.

"Đại tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?" Lâm Hiên thần sắc bình tĩnh mở miệng.

"Thiếu chủ, vãn bối thật không đảm đương nổi cách xưng hô như vậy, ngài trực tiếp gọi tên của ta thì tốt hơn. Nếu không thì gọi ta là Như Nhi cũng được." Câu cuối cùng, giọng thiếu nữ nhỏ như tiếng muỗi, trên khuôn mặt thanh tú bỗng hiện một vầng ửng hồng.

Tu chân giả cũng có thất tình lục dục, Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ ngây ngốc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, nhàn nhạt nói: "Diệp đạo hữu quá lời rồi. Không biết tìm Lâm mỗ rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì?"

Thấy Lâm Hiên bộ dáng lãnh đạm, trong mắt Diệp Như lộ một tia thất vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất, cung kính mở miệng nói: " Thiếu chủ, là vãn bối muốn thỉnh ngài giúp đỡ."

"Giúp đỡ?" Lâm Hiên ẩn ước đoán được một ít: "Mời đạo hữu nói. Diệp gia và Linh Dược sơn ta có cùng nguồn gốc, nếu có thể giúp được đạo hữu, tại hạ tự nhiên sẽ không từ chối. Nhưng Lâm mỗ chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, năng lực có hạn..."

"Thiếu chủ hà tất phải quá khiêm tốn như vậy. Tiểu nữ cũng đã được nghe qua sự tích của ngài, không đầy năm mươi năm đã Kết Đan thành công. Mặc dù không thể nói xưa nay chưa từng có nhưng tốc độ tu chân nhanh như vậy, phóng mắt khắp U châu cũng không có ai. Cho dù là Cực Ác Ma Tôn năm đó cũng không hơn được." Trên mặt Diệp Như tràn đầy vẻ hâm mộ, không mảy may có một chút đóng kịch nào.

Lâm Hiên vẻ mặt vẫn như thường, tiếp tục nghe nàng nói tiếp.

"Mặc dù thiếu chủ từ bi, giúp tiểu nữ báo mối thù tựa biển sâu của phụ thân, nhưng trải qua trận hạo kiếp này, Diệp gia ta thực lực đã đại tổn, khó có thể chấn nhiếp bọn người tiểu nhân..."

"Cô nương không phải nói nữa. Tại hạ hiểu được, là cô nương lo lắng sau khi tại hạ đi rồi, những thế lực khác sẽ đánh Diệp gia?" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Đúng vậy." Trên mặt Diệp Như lộ vẻ buồn bã.

"Vừa rồi Lâm mỗ đã viết một phong thư gửi đi Linh Dược sơn. Nhanh thì bảy ngày, chậm thì nửa tháng nhất định có thể nhận được tin của sư tôn. Ta tin lão nhân gia nhất định sẽ có biện pháp ổn thỏa."

"Tạ thiếu chủ."Diệp Như nhẹ nhàng bái hạ. Sau đó trên mặt lộ vẻ lưỡng lự, muốn nói lại thôi.

"Đạo hữu còn có lời gì sao, cứ nói đừng ngại."

"Gia tộc không còn điều gì phải lo lắng. Tiểu nữ cũng coi như đã tận sức với trách nhiệm. Tiền bối báo thù cho phụ thân ta, ơn ngang tái tạo. Diệp Như đã từng nói, nguyện làm nô tỳ, suốt đời hầu hạ bên người để báo đáp ân đức."

Lâm Hiên cũng không trả lời ngay, bàn tay nhẹ nhàng để lên đùi. Nói thật, nhìn thiếu nữ mỹ lệ trước mắt này mà nói tuyệt không động tâm thì chỉ là gạt người. Có một vị nô tỳ mỹ lệ như vậy, chưa nói cái khác, nhìn thôi cũng đã cảnh đẹp ý vui rồi.

Lâm Hiên thực cũng muốn đáp ứng, nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể.

Có một người cả ngày ở bên cạnh mình, khó mà bảo đảm bí mật lam sắc tinh hải không bị nàng nhìn ra manh mối. Thường nói: Lòng người chỉ cách lớp da bụng. Lúc này, nàng dĩ nhiên là mang lòng cảm kích mình, nhưng thời gian biến đổi, có trời mới biết nàng có thể vĩnh viễn một lòng một dạ hay không.

Đó là thứ nhất.

Thứ hai, trên con đường tu tiên, tối quan trọng là một lòng một dạ, chìm đắm vào sắc đẹp là điều tối kỵ. Đương nhiên song tu thì cũng có thể. Nhưng hiện tại Lâm Hiên cũng không có tâm tư như vậy. Kết Đan kỳ tuy cũng tính là tu chân giả cao giai nhưng cũng không phải vô ưu vô lo. Thật ra trong Cửu Thiên Huyền Công cũng có ghi lại một loại bí thuật song tu, bất quá đây là chuẩn bị cho Nguyên Anh kỳ.

Huống hồ U châu hiện giờ phong khởi vân dũng(2), nguy cơ trùng trùng. Một khi Chính Ma khai chiến, Linh Dược sơn sớm hay muộn thì chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào. Tự bảo vệ mình thì Lâm Hiên cũng nắm chắc vài phần, nhưng nhiều người thì quá khó.

Dựa trên mấy nguyên nhân này, Lâm Hiên đã đưa ra quyết định, lắc lắc đầu: "Đạo hữu bất tất phải như vậy. Tại hạ phụng mệnh sư tôn tới đây. Báo thù cho Diệp huynh cũng coi như việc thuộc phận sự. Đại tiểu thư không cần để trong lòng."

"Nhưng..." Diệp Như nghe xong trong lòng quýnh lên. Nàng nguyện ý làm nô tỳ, hầu hạ Lâm Hiên cố nhiên là có ý cảm tạ ân đức, nhưng ngoài điều đó ra còn có một tâm tư khác.

Phụ thân chết đi, Diệp gia đã không còn cao thủ. Tư chất mình tuy không tồi nhưng có thể còn trẻ như vậy đã Trúc Cơ thành công là vì dựa vào cơ duyên xảo hợp, ăn được một trái Huyền Thiên Tiên Quả.

Song loại kỳ ngộ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Dưới tình huống khuyết thiếu chỉ dẫn của cao thủ mà muốn Kết Đan thành công cơ hồ là điều không thể.

Mà Diệp Như cũng không hy vọng mình chỉ là một tu tiên giả Trúc Cơ kỳ nho nhỏ.

Lâm Hiên tuổi còn trẻ. tu vi lại cao. Đó gọi là 'mỹ nữ ái anh hùng'. Đương nhiên hai người mới chỉ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, khẳng định không có tình yêu. Nhưng sau khi thấy Lâm Hiên đại triển thần uy, Diệp Như chắc chắn có hâm mộ hắn một chút.

Lâm Hiên là ân nhân gia tộc. Làm nô tỳ của hắn, thứ nhất là có thể báo ân, thứ hai là trên còn đường tu hành, đối phương chắc chắn sẽ không keo kiệt mà chỉ điểm. Nếu có cơ hội trờ thành bạn lữ song tu của đối phương hoặc là thị thiếp, Diệp Như cũng cam tâm tình nguyện.

Lâm Hiên tu vi tinh thâm, tiền đồ vô lượng. Đi theo hắn, mình cũng có cơ hội rất lớn kết thành kim đan. Đươc như vậy thì đó là mỹ sự nhất cử lưỡng tiện. Nào ngờ Lâm Hiên lại cự tuyệt không hề do dự.

Diệp đại tiểu thư trước này tâm cao khí ngạo, cũng không nghĩ tới tình huống này. Trong nhất thời, chân tay có chút luống cuống.

"Đạo hữu không nên nói nữa. Lâm mỗ độc lai độc vãng đã quen, cũng không cần ai chiếu cố. Việc này cũng không nên nhắc lại nữa." Lâm Hiên làm ra một cái thủ thế tiễn khách.

Diệp Như sắc mặt lúc trắng lúc hồng, thở dài, chỉnh lại trang phục thi lễ, cung kính lui xuống.

Lâm Hiên lắc lắc đầu, đem chuyện này vứt ra sau đầu, tiếp tục tu luyện.

Thông Vũ chân nhân phản ứng rất nhanh, bảy ngày sau đã có tin tức truyền đến. Một vị trưởng lão Linh Dược sơn được điều tới Thanh Diệp sơn.

Bất quá sau khi Lâm Hiên ra ngoài gặp mặt cũng không khỏi kinh ngạc. Không nghĩ tới đối phương là một vị phụ nhân gần bốn mươi tuổi, vẫn còn rất phong vận, tu vi so với mình còn cao hơn một bậc, ước chừng trên dưới Kết Đan trung kỳ.

Tuy cảnh giới khá cao nhưng vị nữ trưởng lão tên Uyển Thu lại rất cung kính với Lâm Hiên, hoàn toàn là thái độ thuộc hạ đối với chưởng môn tương lai, cũng không biết có phải do Thông Vũ chân nhân hay không.

Đương nhiên chắc chắn một điều là Uyển Thu cũng đã nghe không ít chuyện về Lâm Hiên qua miệng đệ tử Diệp gia, liên tiếp tiêu diệt hai gã tu sĩ đồng giai. Đối với thiếu niên trước mắt, nàng dĩ nhiên cũng không dám xem thường.

(1)Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương: muốn bắn người thì bắn ngựa trước, muốn bắt giặc thì bắt vua, tướng giặc trước. Đây là một trong những kế hành binh, đánh trận kinh điển.

(2)phong khởi vân dũng: Gió nổi mây cuộn. Đây là hiện tượng trước khi phong ba bão táp. Ý chỉ tình thế hỗn loạn, không còn được yên bình.

Loading...

Xem tiếp: Chương 311: Thú Hồn Phiên.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Trường Học Siêu Cấp

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 35


Bắc Hải Yêu Đế

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 40



Ngư Yêu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9