Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 295: Pho Tượng

Chương trước: Chương 294: Thượng Cổ Cấm Chế



Ánh mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ lo lắng. Mặc dù bên ngoài không kinh hoảng, nhưng pháp lực bên trong thì lưu chuyển, kiếm khí đang bắn ra lại mạnh thêm ba phần.

Xuy phốc….

Lúc này đây kiếm khí giống như trâu đất xuống biển. Tử vụ kia xoay tròn càng lúc càng nhanh. Chưa đến thời gian một chén trà nhỏ thì một cơn lốc xoáy thật lớn đã hiện ra trước mắt.

“Đây là cái gì?”

Trong đầu Lâm Hiên vừa mới hiện ra ý niệm này, thì bên trong lốc xoáy kia bay ra một mảnh sương mù, rất nhanh đã đem Lâm Hiên vây vào trong.

Đồng thời, một cỗ hấp lực đáng sợ kéo hắn về phía trung tâm cơn lốc xoáy.

Hiện giờ thực lực Lâm Hiên đã không còn yếu như xưa, đã là tu sĩ cấp cao Kết Đan Kỳ, nhưng dưới lực hút cực mạnh kia thì chỉ kiên trì được vài giây đã bị hút vào.

“Thiếu chủ!”

Diệp Thanh Thành vô cùng sợ hãi, nhưng mà lấy tu vi của hắn thì căn bản không thể giúp được gì. Trong mắt Liễu Quân Hào hiện lên một tia vui mừng, còn biểu tình Điền Tiểu Kiếm thì lạnh nhạt, không biết được hắn đang suy nghĩ gì trong lòng.

Nhưng hiện tại thượng cổ cấm chế này quá mức thần diệu, khiến cho người ta rung động. Lâm Hiên đã chết, bây giờ mình nên làm gì tiếp theo?

Khi ba người đang suy tính, thì đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người, cả người yêu tu Mạc Mãng hắc mang chợt lóe, hóa thành một đạo độn quang bay vào trong cơn lốc xoáy kia.

Hai lão cáo già Diệp Liễu ngẩn ngơ. Nhưng ánh mắt Điền Tiểu Kiếm lại sáng lên, nhìn vào cơn lốc xoáy đang không ngừng thu nhỏ, trong mắt chuyển động không ngừng. Chẳng lẽ….

Hắn hơi do dự một chút, rồi đồng dạng cũng hóa thành độn quang màu đen bay về phía lốc xoáy.

Đáng tiếc đã chậm mất…

Cơn lốc xoáy kia đã thu nhỏ gần bằng một cái bát. Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện lên lệ khí. Đầu vai run lên, vô số quỷ vụ từ bên trong tuôn ra, hóa thành hai quỷ trảo cực lớn phần biệt nắm lấy hai bên lốc xoáy, dùng sức mà kéo ra.

Ba ba, lốc xoáy bị kéo mở rộng ra bằng cái chậu rửa mặt. Điền Tiểu Kiếm mừng rỡ, không chút do dự bay vào!

Vài giây sau thì lốc xoáy biến mất, trong động lại khôi phục sự tĩnh lặng, vòng bảo hộ trên đỉnh đầu cũng tự động thu hồi.

Sắc mặt Diệp Thanh Thành âm trầm bất định, giờ phút này cũng chỉ còn hắn và Liễu Quân Hào. Hai gia chủ liếc nhau, bọn họ tuy rằng không kịp phản ứng như Điền Tiểu Kiếm, nhưng đối với cơn lốc cực kỳ cổ quái kia cũng mơ hồ đoán được một chút. Trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ ảo não.

Chẳng qua ánh mắt lại xoay chuyển, nhìn vào mấy vạn linh thạch trên mặt đất, trong mắt toát ra một tia tham lam.

“Liễu huynh, xem ra lần tầm bảo này chúng ta không phải là về tay không”.

“Diệp huynh nói như thế là sao? Vị biểu đệ kia của ngươi không phải đã tiến nhập lốc xoáy sao, hơn nữa ta nhìn thấy hắn cũng có chút bất phàm a!” Liễu Quân Hào hừ lạnh một tiếng. Khi nói đến hai chữ “Biểu đệ” thì lại cố ý nhấn mạnh, ý tứ châm chọc hiện ra rõ ràng. “Ha ha, cũng vậy thôi, người cháu kia của ngươi tuy rằng có chậm hơn một chút, nhưng không phải cũng đã đi vào sao?” Diệp Thanh Thành cũng không hề e ngại mà châm chọc.

Tới giờ khắc này, hai lão cáo già đều tự nhiên rõ ràng, cả người và Điền Tiểu Kiếm nhất định là do đối phương mời đến để giúp đỡ.

Lại giương cung múa kiếm vài câu, hai người này đều là loại có da mặt thật dày. Cái loại này thật khó phân thắng bại a.

Liễu Quân Hào ho nhẹ một tiếng: “Tốt lắm, Diệp huynh, cho dù miệng lưỡi có lợi hại cũng vô ích, lần tầm bảo này coi như biểu đệ của ta chết sớm, nhưng cũng may linh thạch nơi này còn rất nhiều, chúng ta chia đều nhé?”

“Tốt. Cứ theo ý của Liễu huynh.” Diệp Thanh Thành lo lắng một chút, rồi cũng mỉm cười gật đầu. Dù sao thực lực hai người cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, muốn độc chiếm đều rất khó.

Hai lão cáo già bắt tay giảng hòa, Liễu Quân Hào đang muốn nói gì đó thì lại cứng họng, mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Liễu huynh, ngươi làm sao vậy?”

Diệp Thanh Thành sửng sốt, ngạc nhiên quay đầu lại, tay vỗ lên trên túi trữ vật. Đồng thời người cũng giống như cường cung bắn tên, đột nhiên bắn đi thật nhanh.

Bang, phía trước mắt là một khối cự thạch bị quỷ đầu đao của đối phương đánh thành bột phấn, mà cây phi xoa màu đỏ kia cũng đồng dạng đánh về phía đối thủ.

“Đê tiện!”

“Vô sỉ!”

Hai lão cáo già đồng thanh mắng to. Nếu đã muốn lộ bộ mặt thật, tự nhiên sẽ không cần phải giả vờ, cứ toàn lực sử dụng pháp bảo giết đối phương.

Ngay từ đâu, hai người vốn không có ý định bắt tay giảng hòa với đối phương. Giết chết đối phương, thứ nhất là có thể độc chiếm bảo tàng, thứ hai là có thể giải được ân oán triền mien giữa hai gia tộc. Diệp gia và Liễu gia mặc dù không có thâm cừu đại hận, nhưng lại vì sự tranh bá Thanh Diệp Sơn mà tranh đấu suốt mấy trăm năm.

Đối phương không chỉ là thủ lĩnh của gia tộc đối địch, mà còn là trụ cột. Nếu giết hắn ở đây, thì như như vậy chỗ tốt đối với gia tộc mình, không cần nói cũng biết…

Tuy rằng chỉ có hai lý do, nhưng đã quá đủ rồi. Hai mắt Diệp Thanh Thành và Liễu Quan Hào đỏ như máu, lâm vào cảnh tranh đấu ngươi chết ta sống.

Lại nói về Lâm Hiên, hắn bị hút vào trong lốc xoáy, tuy rằng trong lòng cả kinh nhưng cũng không bối rối. Pháp lực trong cơ thể lưu chuyển, đem Cửu Thiên Huyền Châu xuất ra, tùy thời ứng phó với nguy hiểm có thể xuất hiện.

Nhưng không có gì xuất hiện cả, hắn chỉ thấy trước mắt là một mảnh trắng xóa, sau đó thiên địa xoay chuyển.

Cảm giác này….

Trong lòng Lâm Hiên vừa động, ẩn ước đoán được một chút.

Rất nhanh, cảm giác này liền biến mất không còn thấy tăm hơi. Lâm Hiên thả thần thức ra, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cơn lốc xoáy màu tím kia không phải là thượng cổ cấm chế, mà là một lại Truyền Tống Trận.

Giờ phút này hắn đang ở bên trong một cái hang rất lớn. Cái động ngoài kia diện tích đã hết sức kinh người, nhưng cái hang này thì còn lớn hơn rất nhiều.

Lâm Hiên tự nhiên là trước tiên xem có gì nguy hiểm hay không.

Kết quả tin tức mà thần thức phản hồi khiến cho vẻ mặt hắn hiện lên biểu tình cổ quái.

Lúc đầu thì xem ra không có gì không ổn. Nhưng là bên trong hang này lại có rất nhiều pho tượng đá.

Nguyên bản, cái này cũng không khiến cho ai ngạc nhiên. Lấy lòng dạ Lâm Hiên, lại càng không ngạc nhiên, nhưng những tượng đá này, hiện tại có chút….

Lâm Hiên cất bước tiến lên, đi đến phía trước một tượng đá.

Nó cao cỡ hai mét, trông thô thiển, tựa hồ là tướng mạo uy vũ của một đại hắn. Nhưng trên trán hắn lại có một con mắt thứ ba cùng một chiếc sừng dài nửa mét.

Yêu Tộc!

Hơn nữa ít nhất cũng là quái vật cấp bốn Hóa Hình Kỳ.

Đồng tử Lâm Hiên hơi co rút lại.

Ở phía pho tượng bên trái, lại là bộ dáng một nữ tu xinh đẹp. Nhưng hấp dẫn nhất là sau lưng nàng lại có một đôi cánh đại bàng.

Ngoại trừ họ, thì bên trong cũng có không ít yêu tộc Hóa Hình Kỳ. Nếu chỉ là như thế này, thì Lâm Hiên đã không có bộ dáng giật mình.

Chân chính làm cho hắn cảm thấy không thể lý giải chính là, bên trong cũng có không ít pho tượng tu sĩ nhân loại. Tuy rằng chỉ là pho tượng, nhưng nhìn bộ dáng uy vũ bất phàm, Lâm Hiên đoán bọn người kia chỉ sợ cũng là lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Những pho tượng này cư nhiên lại nhiều hơn mười bảy cái, Lâm Hiên đứng tại chỗ, lâm vào cảnh trầm mặc.

Đây thực sự là một phế quặng mỏ sao?

Vì cái gì mà pho tượng nhân loại và yêu tộc lại tồn tại cùng một chỗ, nơi đây còn cất dấu bí mật gì…

Loading...

Xem tiếp: Chương 296: Tiên Quặng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Em À, Anh Thua Em!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37



Vương Gia Sợ Vợ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 23


Sáng, Trưa, Đêm

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 35