Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 294: Thượng Cổ Cấm Chế

Chương trước: Chương 293: Biến Đổi Bất Ngờ



Có pháp lực rót vào, thị lực lập tức được đề cao rất nhiều, tuy rằng vẫn như trước không thể xuyên thấu tử vụ, nhưng ít ra cảnh vật trong vòng mười trượng nhìn thấy rất rõ ràng.

Một lúc sau, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Đúng lúc này, một tiếng sét truyền đến.

“Không tốt, mau tránh ra!”

Tử quang chói mắt, một tia chớp từ trong sương mù kia ngưng tụ thành, hung hăng đánh xuống.

Mà đứng mũi chịu sào chính là Điền Tiểu Kiếm!

Trong lúc tính mạng bị đe dọa, vị đệ tử Cực Ác Ma Tôn này cũng bất chấp ẩn dấu thực lực, cả người hắc mang chợt lóe, sát khí kinh người nhất thời bắn về bốn phía.

Trong ống tay áo hắn bay ra một đạo bạch quang, hiện ra một cái đầu lâu được luyện chế thành thuẫn bài.

Cảnh ấy hòa cùng quỷ vụ bốn phía tạo nên cảm giác quỷ dị vô cùng.

Oanh!

Tia thiểm điện kia đánh lên, Bạch Cốt Thuẫn Bài chỉ hơi run run, tuy nhiên cuối cùng vẫn ngăn trở được.

Diệp Thanh Thành vừa sợ vừa giận, hung hăng trợn mắt nhìn gia chủ Liễu gia. Công pháp tiểu tử họ Điền này quỷ dị như thế, rõ ràng chính là người tu ma, lão cáo già Liễu Quân Hào này cư nhiên dám gạt mình, còn bảo là cháu ngoại. Liễu gia khi nào lại cấu kết với ma tu?

Nhưng hiện tại không phải là lúc chấn vấn.

Công kích vừa rồi mới chỉ là khởi đầu.

Sương mù cuồn cuộn, vô số tia chớp liên tiếp đánh xuống.

“Thiếu chủ, làm sao bây giờ?”

Diệp Thanh Thành đi tới sát bên Lâm Hiên, chuyện đã quá khẩn cấp, hắn quên mất việc giấu diếm thân phận của Lâm Hiên. Cũng may những người khác bị tia chớp nào làm náo loạn, không ai để ý tới lời nói của hắn.

Lâm Hiên không trả lời, đáp án còn cần phải nói sao. Muốn thoát hiểm thì trước tiên phải phá vỡ thượng cổ cấm chế.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Trước trận pháp tinh thâm rộng lớn này, lại thêm thượng cổ bí pháp, Lâm Hiên chính là một tia tự tin cũng không có a!

Kỳ thật đâu chỉ có hắn, Điền Tiểu Kiếm thân là truyền nhân của Cực Ác Ma Tôn, kiến thức rộng rãi nhưng khi nhìn vào tử vụ thì hai mắt cũng sững sờ không thôi.

Yêu tu Mạc Mãng kia phun ra một đạo huyết quang vào bên trong sương mù.

Ba! Tử vụ bị đục thành một lỗ lớn.

Mạc Mãng chưa kịp vui mừng thì sương mù ở gần đó nhanh chóng tràn tới tu bổ lại lỗ thủng. Sau đó ba tiếng sét vang lên, ba tia chớp màu tím giống như ma xà đánh tới trước người hắn.

Lệ mang trong mắt Mạc Mãng chợt lóe, một vòng bảo hộ màu đen vây hắn lại, nhưng tia chớp kia uy lực rất kinh người, rất nhanh đã đánh tới.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng may thân mình Mạc Mãng là yêu tộc, thân thể cứng cỏi hơn người, nhưng cũng bị đánh đến nỗi xì ra khói đen. Bất quá mạng nhỏ coi như cũng mất đi một nửa.

Tu sĩ xung quanh thấy cảnh này thì sợ hãi, không dám lỗ mãng công kích lung tung nữa.

Bởi vị họ đã bị một tầng bảo hộ vây kín, không có chỗ để trốn. Cũng may huyệt động này hơi rộng, miễn cưỡng có thể độn quang để né tránh công kích của mấy tia chớp kia.

Với tình hình hiện tại, pháp lực và tinh thần đều tiêu hao rất nhanh. Nếu không thể phá trận thì việc ngã xuống chỉ là vấn đề sớm hay muộn a!

Lúc này không phải là lúc giấu dốt.

Lâm Hiên nhìn bốn người xung quanh một cái.

Liễu Quân Hào và Diệp Thanh Thành tuy rằng cáo già, nhưng bất quá cũng chỉ là hai thủ lãnh gia tộc mà thôi. Bất luận công pháp hay là bảo vật thì uy lực đều có hạn. Hơn nữa có vết xe đổ của xà yêu, giờ phút này đừng nói là bọn họ phá trận, chỉ là tránh né tia chớp màu tím công kích thì cũng đả chật vật lắm rồi.

Mà Mạc Mãng kia sau một lần ăn đau khổ, thì đối với thượng cổ kỳ trận này hiên nhiên đã rất sợ hãi. Yêu pháp quỷ dị của hắn cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.

Điền Tiểu Kiếm thật sự không giống như người thường. Dù sao cũng là thân truyền đệ tử của ma đạo đệ nhất nhận, bảo vật trên người nhiều đến nỗi người ta không kịp nhìn. Đáng tiếc đối với trận pháp thì vị thiếu chủ Cực Ác này lại dốt đặc cán mai, chỉ có thể đem hết tuyệt chiêu ra oanh tạc lung tung.

Xem thanh thế kia thì đã đủ để tiêu diệt tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ, nhưng đáng tiếc là đối với trận pháp này lại không có tác dụng gì.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ lo lắng. Nhờ người không bằng nhờ mình, sau một lúc suy nghĩ, hai ngón trỏ của hắn cùng lúc không ngừng bắt quyết.

Linh lực trong cơ thể, giống như nước sôi liều mạng quay cuồng.

Sau đó Lâm Hiên ngẩng đầu, đem thần thức thả ra.

Sau khi đụng tới tử vụ thì vẫn như cũ bị một tầng kỳ quái ngăn trở. Chẳng qua Lâm Hiên tiếp tục thúc giục linh lực, phá cấm mà vào.

Trong lòng Lâm Hiên vui vẻ, giờ phút này hắn đang sử dụng bí thuật được viết trong Cửu Thiên Huyền Công.

Phương pháp này có thể trong thời gian ngắn đem thần thức đề cao gấp đôi. Đương nhiên là sau đó không thể tránh khỏi việc nguyên khí bị hao tổn rất nhiều. Nhưng giờ phút này Lâm Hiên cũng bất chấp tất cả.

Lại nói tiếp, đối với thượng cổ trận pháp thì hắn đồng dạng cũng dốt đặc cán mai. Nhưng muốn bài trừ thì ít nhất phải rõ ràng tình hình của trận pháp, nếu không thì sử dụng lực mạnh cũng chẳng biết đánh vào đâu.

Trong lúc đó, vài tia chớp màu tím đánh tới đều bị Cửu Thiên Linh Thuẫn đỡ lấy.

Sau một lát, Lâm Hiên thu hồi thần thức, mặt trầm như nước giơ tay lên, một tiếng xuy xuy vang lên. Vài đạo kiếm khí phá không bay ra, phân biệt đánh thành vài cái lỗ trên tử vụ.

So với công kích lung tung của mấy người kia thì có khác nhau. Mấy cái động này sau khi bị đánh, thì tử vụ bên cạnh không hề đem lỗ hổng lấp lại, mà ngược lại rút lui một tí.

Trên mặt Lâm Hiên vui vẻ, xem ra lần này mình đã thành công.

Vừa rồi Lâm Hiên dùng bí thuật đem thần thức của mình đề cao, thuận lợi phá cấm mà vào. Hắn khi đó phát hiện ở phía sau tử vụ mơ hồ có cất dấu bảy vật màu đen. Lâm Hiên cũng không biết đó là cái gì, nhưng hắn đột nhiên nghĩ rằng thử đánh vỡ chúng xem sao… Lại nói tiếp, Lâm Hiên cái gì cũng không nắm chắc, nhưng sự việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể liều một phen.

Kết quả kiếm khí vừa đánh ra, quả nhiên tử vụ lui đi không ít. Mười ngón tay Lâm Hiên bắn ra, một đạo lại một đạo kiếm khí tiếp tục phá cấm.

Tử vụ nhất thời như thủy triều rút lui, cường độ của tia chớp cũng yếu hơn một nửa. Lâm Hiên tiếp tục cố gắng, ước chừng sau một nén nhanh, nguyên bản tử vụ cơ hồ chiếm đầy toàn bộ cũng lui lại còn mấy trượng mà thôi.

Mấy người khác cũng ngừng lại, hai vị gia chủ thì không cần phải nói. Mà chính là yêu tu Mạc Mãng cũng kinh ngạc liếc Lâm Hiên một cái. Tiểu tử này vừa rồi cùng mình giao thủ, thực lực cũng không mạnh lắm, nhưng hắn lại có thể dễ dàng bài trừ thượng cổ cấm chế. Chẳng lẽ hắn cũng là Trận Pháp Sư?

Điền Tiểu Kiếm thì không nói lời nào, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng quét về phía Lâm Hiên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mắt thấy thượng cổ pháp trận đầy uy lực kia gần bị phá vỡ, một chút tử vụ còn lại sắp bị Lâm Hiên tiêu diệt, thì đột nhiên đúng lúc này dị biến nổi lên…

Loading...

Xem tiếp: Chương 295: Pho Tượng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Khang Kiều

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Nhất Kiến Chung Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20


Tôi Và Hắn Ta

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12


Kẻ Thù Bên Gối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50