Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1311 - 1312: Thay Đổi Môn Quy

Chương trước: Chương 1309 - 1310: Dưỡng Thương Cùng Luyện Bảo



Thanh âm trong trẻo truyền vào tai, vẻ mặt của tiểu nha đầu tràn đầy nghi hoặc.

Thần tình của Lâm Hiên cũng vô cùng ngưng trọng, hít sâu một hơi rồi thở ra.

"Nguyệt Nhi, những ngày qua nàng không liên hệ với Thanh tỷ sao?"

"Không có, tiểu tỳ một mực thủ tại chỗ này".

"Ừm."

Lâm Hiên khẽ gật đầu sau đó toàn thân nổi thanh quang bao trùm lấy Nguyệt Nhi, hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Nguyệt Nhi trong lòng nghi hoặc, lẳng đem thần thức phát ra rồi rất nhanh vẻ mặt biến đổi.

Cả tòa Ngũ Sắc Linh Sơn dường như vừa trải qua biến cố trọng đại nào đó. Trong này vốn có tới mấy chục Hóa Hình kỳ yêu tộc nhưng hiện tại không còn một mống. Chỉ còn đám yêu thú cấp thấp. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh hai người ra khỏi sơn cốc. Chỉ thấy một cái ngọc giản xanh biếc được linh quang bao phủ lơ lửng giữa không trung. Lâm Hiên duỗi tay thu về rồi đem thần thức chìm vào. Qua một tuần trà hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Thiếu gia, rốc cuộc là có chuyện gì?"

"Vạn Phật Tông đã động thủ, bắt đầu vây công Thiên Nhai Hải Các."

"A, như vậy Ngũ Sắc tiên tử cùng Thanh tỷ dẫn thủ hạ đến viện thủ?" "Ừm, tuy vậy bọn họ không đi Thiên Nhai Hải Các… " Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Thiếu gia nói sao..."

"Vây Ngụy cứu Triệu (1). Hiện Yên tỷ tỷ trở lại bổn tông chỉ huy phòng thủ còn Ngũ Sắc Tiên Tử cùng Thanh tỷ thì dẫn thủ hạ tiến đánh tổng đà Vạn Phật Tông, thực hiện kế rút củi đáy nồi."

Nguyên là ba ngày trước Mộng Như Yên nhận được Truyền Âm phù trong tông phát tới, nói đội nhân mã của Vạn Phật Tông đã xuất hiện ở hải ngoại Vân Châu, xin thái thượng trưởng lão mau trở về lượng kế khắc địch.

Mộng Như Yên cùng Ngũ Sắc Tiên Tử định kế rồi đem ngọc giản truyền âm lại cho Lâm Hiên.

"Thiếu gia, vậy ngươi định thế nào, chúng ta đi Thiên Nhai Hải Các hay trở lại Vân Châu"

"Đương nhiên là đi Doanh Châu đảo." Lâm Hiên nhanh chóng hạ quyết định.

Thiên Nhai Hải Các là một trong thất đại thế lực Vân Châu, lại chiếm cứ địa lợi nhân hòa. Vạn Phật Tông dám tới vây công tổng đà, nhất định chuẩn bị vô cùng kỹ càng, chắc chắn là phái ra tuyệt đại bộ phận cao thủ.

Vậy Ngũ Sắc tiên tử cùng Thanh nhi đi tập kích tổng đà Vạn Phật Tông chắc không mấy nguy hiểm. Hiện tại việc hộ thủ Thiên Nhai Hải Các là trọng yếu nhất.

Nghe thiếu gia phân tích Nguyệt Nhi thấy rất có lý: "Hảo, lần này chúng ta phải đánh cho đám lừa trọc máu chảy thành sông."

Rồi không chậm trễ nàng bay vào trong Thiên Cơ Phủ, Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng sáng lòa toàn lực bay đi.

Cùng lúc đó tại tổng đàn Thiên Nhai Hải Các. Nơi được coi là thánh địa Vân Châu Hải Ngoại, đang bao phủ bởi một bầu không khí ngưng trọng trang nghiêm.

Dù là năm trăm năm trước khi tám mươi mốt gia tộc liên thủ vây công tổng đà, tình thế cũng không nghiêm trọng thế này.

Lúc này tại một tòa lầu các hoa lệ vô cùng rộng lớn. Đại điện nơi này dường như là trong hậu cung đế vương. Không ngờ ở đây lại có tới gần trăm nữ tu mỹ miều, xuân lan thu cúc yến yến oanh oanh mỗi người mỗi vẻ, thế nhưng nếu có một gã sắc lang nào ở đây chắc phải sợ tới mất hồn lạc phách.

Tất cả những nữ tu này đều là Nguyên Anh tu sĩ, bốn hậu kỳ đại tu tiên giả ngồi ở bốn ghế thủ tọa.

Trong đó một trung niên mỹ phụ phong vận bức người mà Lâm Hiên có duyên gặp qua mấy lần, Cơ Nguyệt Như.

Ngồi ở trên ghế chủ vị là một nữ tử còn rất trẻ, niên kỷ chừng mười sáu bảy dung mạo thập phần thanh tú. Nhưng chúng nữ nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kính trọng.

Thiên Nhai Hải Các tông chủ! Thiếu nữ này đang cùng Cơ Nguyệt Như hạ giọng thương nghị với nhau.

Đại binh Vạn Phật Tông sắp tiếp cận, cho dù là Nguyên Anh kỳ trưởng lão cũng không ít người trên mặt lộ vẻ kinh hoàng thì thầm ở dưới.

Đúng lúc này một thanh âm thanh lãnh truyền tới: "Lo lắng cái gì, binh tới thì tướng ngăn, nước cao thì đê dâng. Vạn Phật Tông thực lực không kém nhưng Thiên Nhai Hải Các chúng ta dễ cho người khi dễ lắm sao?"

Lời còn chưa dứt một làn hương phong thổi tới. Thân ảnh Mộng Như Yên đã hiện ra trong đại điện.

"Tham kiến sư thúc."

Chúng nữ lộ ra vẻ cung kính nhẹ nhàng thi lễ với Mộng Như Yên.

Thái thượng trưởng lão xuất hiện, vẻ mặt chúng trưởng lão bắt đầu an định lại.

"Cơ sư điệt, đám lừa trọc Vạn Phật Tông đã di chuyển tới đâu, thực lực của bọn chúng thế nào?"

Đôi mắt của Mộng Như Yên lưu chuyển, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra khắp đại điện.

"Khải bẩm sư thúc, theo ngoại sự đệ tử truyền thư. Đám lừa trọc hiện đã tới Khôi Kim Đảo..." Cơ Nguyệt Như cung kính nói.

"Khôi Kim Đảo? nói như vậy bọn chúng cách tổng đà bổn môn chỉ còn một ngày đường?"

Như Yên nhíu đôi mi thanh tú. Trên mặt phủ một lớp sát khí mờ như sương lạnh.

"Vâng." Cơ Nguyệt Như gật đầu, trên mặt hiện vẻ lo lắng: "Về thực lực cụ thể thì không rõ nhưng nhân số chừng gần mười vạn"

"Mười vạn? không thể. Cơ sư tỷ, có phải là tin tức lầm lẫn chăng, môn đồ Vạn Phật Tông tuy phần đông nhưng gộp cả đám tông môn gia tộc phụ thuộc cũng không thể tới mười vạn tu tiên giả." Một nữ tử dung mạo thanh tú vận tử y, tu vị Nguyên Anh trung kỳ lên tiếng.

Đám mỹ nữ cũng gật đầu, số lượng này có vẻ khoa trương một cách đáng ngờ, lần này tới đây ít nhất cũng phải là Trúc Cơ kỳ tu tiên giả, sao có thể lên tới mười vạn?

"Cơ sư tỷ, hay là bọn chúng đang phô trương thanh thế?" Một nữ tu khác lên tiếng.

Cơ Nguyệt Như lắc đầu, thần sắc vô cùng ngưng trọng: "Đúng là riêng Vạn Phật Tông thì không đủ, nhưng lần này bổn môn lại có thêm địch nhân chính là Lệ Hồn Cốc."

"Lệ Hồn Cốc? Cơ sư muội, ngươi nói cái đám người ra không người quỷ không ra quỷ kia đã liên thủ cùng Vạn Phật Tông, tiến công Doanh Châu đảo chúng ta sao?" Thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy lên tiếng, chính người có pháp lực tinh thâm nhất trong bốn nữ tu Nguyên Anh hậu kỳ đồng thời cũng là tông chủ Thiên Nhai Hải Các.

Nàng này tên là Tô Giáng Thần, do tu luyện công pháp trú nhan đặc biệt nên nhìn qua trẻ tuổi khiến người kinh ngạc.

Lời còn chưa dứt những trưởng lão khác trong đại điện thất sắc, một mình Vạn Phật Tông đã khó ứng phó, thêm Lệ Hồn Cốc nữa thì tình thế bổn môn thật không ổn.

"Sư tỷ, tin tức này xác thực sao?"

"Không có khả năng, bổn môn không oán không cừu với Lệ Hồn Cốc, bọn chúng kéo đến đây làm gì?"

"Nếu đối phương có mười vạn tu sĩ, xem ra cơ hội thủ thắng của chúng ta không có"

"Các ngươi hoảng hốt cái gì, đối phương có minh hữu thì Thiên Nhai Hải Các chúng ta cũng không phải đơn độc, chuyện này bổn cung đã sớm liệu đến." Thấy nhân tâm dao động chân mày Mộng Như Yên dựng lên, thanh âm băng lãnh chậm rãi truyền ra.

Nghe sư thúc nói như vậy đám nữ tử mới dần an tĩnh trở lại.

"Sư thúc là chúng ta nói có cường viện?" Trên mặt Tô Giáng Thần có chút vui mừng lẫn ngạc nhiên.

"Đúng vậy, Bổn cung đã cùng Ngũ Sắc tiên tử đạt thành hiệp nghị, hiện tại nàng đã dẫn yêu tộc đi Vân Châu tập kích tổng đà Vạn Phật Tông .. " Đôi môi anh đào Mộng Như Yên hé mở.

"Vậy ý sư thúc là chúng ta thủ vững tại Doanh Châu đảo, chờ đợi Ngũ Sắc tiền bối công phá tổng đà đối phương rồi quay lại."

"Đúng vậy, đối phương tuy liên hiệp với Lệ Hồn Cốc, thế nhưng hươu chết về tay ai còn chưa biết."

"Nguyện nghe sư thúc phân phó, đệ tử nhất định vì bổn bôn xông pha khói lửa. " thần sắc Cơ Nguyệt Như cung kính nói, trận chiến này chưa biết thế nào. Hiện chỉ có thể liều mạng cùng đám lừa trọc kia.

"Ừm, Cơ sư điệt phụ trách phòng ngự hải ngoại, truyền pháp dụ của ta, toàn bộ đệ tử bổn cung rút về tổng đàn Doanh Châu đảo."

"Tất cả đệ tử trở về, sư thúc... chỉ e điều này không hợp môn quy" Một hồng y nữ tử nhịn không được kinh hô lên.

Vốn là ngoại cung đệ tử cùng tu tiên gia tộc phụ thuộc có hơn hơn ngàn, nếu phân tán thì rất dễ bị Vạn Phật Công càn quét, nếu có thể tập trung lại tổng đà thì không gì tốt hơn, có điều những ngoại cung đệ tử này đều đã thành gia thất, đương nhiên là phải có trượng phu đi cùng.

"Cổ hủ, môn quy là do người định, thời khắc quan trọng như vậy không thể quản nhiều." trên mặt Mộng Như Yên lóe lên một tia không hài lòng, thanh âm lạnh như băng.

Thấy sư thúc nổi giận đám nữ tu Nguyên Anh kỳ không khỏi câm lặng, Cơ Nguyệt Như khom người thi lễ một cái "Đệ tử tuân pháp dụ."

Chú giải: (1) Vây Ngụy cứu Triệu: Thời kỳ chiến quốc thế kỷ thứ 4 trước công nguyên, Ngụy đi đầu cải cách chính trị quân sự trong nhiều nước chư hầu, nhà nước từng bước lớn mạnh, và thôn tính một số nước chư hầu yếu ớt. Lúc đó, những nước có sức mạnh tổng hợp tương đương với Ngụy là : Tề ở miền đông, Tần ở miền tây. Nước láng giềng của Nguỵ như Triệu, Vệ là những nước rất yếu.

Năm 368 trước công nguyên, dưới sự ủng hộ của Tề, Triệu ra quân đánh nước phụ thuộc của Ngụy – Vệ. Vua Ngụy Huệ sai đại tướng Bàng Quyền dẫn một trăm ngàn quân đi bao vây và tấn công kinh đô của Triệu là Hàn Đan. Triệu bắt buộc phải cầu cứu Tề.

Đại thần của Tề Trâu Kỵ chủ trương không cứu, cho rằng như vậy sẽ tiêu hao sức mạnh của nước mình. Nhưng đại thần Đoàn Cán Luân cho rằng, nếu Ngụy đánh bại Triệu, thế lực của Ngụy sẽ mạnh hơn, sẽ de doạ đến Tề, chủ trương cứu Triệu.

Vua Tề áp dụng đề nghị của Đoàn Cán Luân, sai tám mươi ngàn quân với Điền Kỵ làm đại tướng, Tôn Tẫn làm quân sư.

Về tài năng quân sự của Tôn Tẫn, có một chuyện về đua ngựa ở Trung Quốc ai ai cũng biết.

Trong quý tộc nước Tề thịnh hành đua ngựa. Đại tướng Điền Kỵ nhiều lần đua ngựa với vua Tề và các hoàng tử, bỏ nhiều tiền cược, nhưng thua nhiều thắng ít. Tôn Tẫn bí mật quan sát, phát hiện ngựa của Điền Kỵ với ngựa của vua Tề không hơn nhau mấy, hơn nữa đều chia làm ba đẳng cấp thượng, trung, hạ. Bởi vậy, Tôn Tẫn nói với Điền Kỵ: “ lần sau ông đua ngựa, cứ cược thật nhiều tiền vào, tôi đảm bảo ông thắng cuộc.”

Đến cuộc đua ngựa lần tới, Tôn Tẫn bảo Điền Kỵ, dùng ngựa hạ ̣đẳng đua với ngựa thượng đẳng của vua Tề, dùng ngựa thượng đẳng đua với ngựa trung đẳng của vua, dùng ngựa trung đẳng đua với ngựa hạ đẳng của của vua.” Sau khi kết thúc đua ba cuộc, Điền Kỵ giành được thắng lợi với tỷ số 2 : 1, Tôn Tẫn cũng bỗng chốc nổi tiếng do việc này.

Có một lần, vua Tề thảo luận quân sự với Tôn Tẫn, vua hỏi : “nếu hai quân đối trận, trận địa của hai bên ̣đều rất vững vàng, không ai dám khinh xuất hành động, trong tình hình này thì nên làm thế nào?”

Tôn Tẫn nói: “chọn một tướng dũng cảm và giàu kinh nghiệm, dẫn một ít lực lượng phản ứng nhanh đánh chính diện để thử trận địa của địch, chỉ cho phép thất bại, không được thắng, để mê hoặc quân địch; ngoài ra dùng một số lực lượng tinh nhuệ mai phục ở hai bên, chờ quân của chính diện địch rối loạn, tấn công chúng từ hai bên, nhất định giành được thắng lợi.”

Trở lại chuyện Điền Kỵ và Tôn Tẫn dẫn quân cứu Triệu. Sau khi phân tích tình hình, Tôn Tẫn cho rằng quân đội của Ngụy rất mạnh, nếu giao chiến chính diện với quân Ngụy sẽ làm cho Tề thiệt hại nhiều, cho nên phải tránh thật kích hư, thừa lúc lực lượng tinh nhuệ của Ngụy ở ngoài, kinh đô Ngụy là Đại Lương phòng thủ yếu, tấn công kinh đô của Ngụy, làm cho quân Ngụy phải rút quân về viện trợ Đại Lương, nguy cơ của Triệu sẽ được xoá bỏ.

Để giành được quyền chủ động, Tôn Tẫn quyết định làm ra hiện tượng giả là quân Tề yếu ớt cho quân Ngụy xem. ông cố ý sai quan chức không có tài năng dẫn quân tấn công thị trấn quân sự quan trọng của Ngụy là Bình Lăng, kết quả là quân Tề thất bại. Đại tướng nước Ngụy Bàng Quyên tưởng rằng quân Tề không chịu nổi một đòn, nên tăng cường tấn công nước Triệu, không nghĩ rằng quân Tề sẽ tấn công kinh đô Ngụy Đại Lương.

Trong khi đó, Tôn Tẫn dẫn lực lượng tinh nhuệ tấn công kinh đô của Ngụy Đại Lương. Bàng Quyên được tin, từ tiền tuyến rút quân về bảo vệ kinh đô. Do binh mã mệt mỏi, lại lâm vào vòng bao vây của Tôn Tẫn, kết quả quân Ngụy bị đánh bại.

motnualaem_qn

Loading...

Xem tiếp: Chương 1313 - 1314: Kế Hoạch Của Tuệ Huyền

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 225



Xin Em Đừng Buông Tay

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44



Vô Địch Gian Thương

Thể loại: Đô Thị, Dị Giới

Số chương: 50