1 Một buổi tối rét buốt và không sao, cô ngồi bên cửa sổ, quấn chăn quanh người, tưởng tượng có những bông tuyết rơi xuống. Tuyết rơi? Mơ à? Hà Nội kiếm đâu ra tuyết?
Cô đưa hai tay lên miệng thổi.
2 Hắn ngồi trên một chiếc ghế, mắt nhìn vào quả địa cầu. Haizz. . . Tại sao cái bà thần tình yêu đó lại bắt hắn phải xuống trừng phạt cái con bé thích phá couple này chứ? Không phải là bà ta thu phục được hắn mà bà ta muốn làm gì thì làm nha.
3 "Béo, mày ăn chưa? Tao mua gà về này ăn không tao mang lên cho?" Giọng Linh vọng lên dưới nhà.
"Có. . . Có chứ. Để tao xuống lấy. " Cô trừng mắt nhìn hắn rồi chạy ngay xuống nhà.
4 "Cái gì đây? An toàn chứ?" Hắn chỉ chỏ vào quả trứng vàng ươm trên bát cơm.
"Anh chưa ăn trứng bao giờ à?" Cô nhướng mày. Không giàu tới mức đó chứ?
"À.
5 "Oáp. . . Hôm qua tự nhiên tôi ngủ say quá nhỉ?" Cô dụi mắt nhìn hắn yên tĩnh ngồi trên sofa đọc sách.
"Ừm. "
"Tôi còn định quay ra chọc quê anh nữa, vậy mà ngủ quên mất.
6 "Anh cũng biết chọn thời điểm nhảy lầu ghê nha. " Cô vừa lướt điện thoại vừa nói. Đúng lúc tuyết rơi luôn.
"Chắc ông trời không muốn tôi chết. " Hắn nằm trên sofa.
7 "Anh thật tốt bụng!" Cô xoa cái bụng no đến tròn trịa của mình, nhìn hắn cảm động.
"Đồ tham ăn!" Hắn nhiều thì nhiều tiền thật, nhưng cũng không phải tiêu phung phí như vậy nhé.
8 Hắn ngồi đấu khẩu với bà Tiểu Yêu, trong khi cô đang gõ máy tính.
"Bà, đồ tồi, chúng ta chia tay!"
"Ta với ngươi hợp tay lúc nào vậy?"
"Đồ mặt dày, đồ.
9 Có lúc, hắn chợt nghĩ, cô cũng hơi hơi đáng yêu. Nhưng có một sự thật phũ phàng là. . .
"Chúng ta đi ăn chứ nhỉ?" Vừa khen cô xong mắt trước mắt sau cô lại đòi đi ăn.
10 "Cô mua tất cả đều là cho tôi sao?" Hắn cảm động nhé, dù tất cả có là màu đen và trắng, à, có màu xanh dương này.
"Anh mơ à? Của anh đây này!" Cô đẩy ba chiếc áo sọc đen với hai chiếc áo xanh dương với hai cái sơ mi trắng, 5 quần âu đen, 5 bộ đồ ngủ, 4 đôi giày da, một đôi giày thể thao.
11 "Biết ngay mà, nó ngủ rồi. " Linh lầm bầm. Trong phòng cô tối om, không một tiếng động luôn.
"Kệ nó đi, bao giờ nó muốn nói ắt sẽ tự khai ra. " Đức Anh uể oải vươn vai, ôi mệt chết mất.
12 "Cô đi lâu vậy?"
"Thì?"
"Thì lâu. " Có biết hắn hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại nằm không?
"Ai khiến anh chờ?"
"Thì. . . chán thì chờ. "
"Vậy còn trách ai?"
"Đừng quên tiền của tôi!"
".
13 "Bà là ai?" Cư nhiên đang ngồi ăn thì bả xuất hiện.
"Ta xinh đẹp như này mà ngươi gọi bà sao?" Bức xúc, bức xúc!
Cô rủa thầm một tiếng rồi cúi xuống ăn tiếp.
14 Cánh cửa im lặng rất lâu bỗng chuyển động, kèm theo sự hồi hộ của cô.
Hừm, anh ta mặc đồ chú rể, có lẽ cô vừa cưới anh ta, à nhầm, là cái người này vừa lấy anh ta.
15 Cô nằm im cứng ngắc, chắc phải mấy tiếng đồng hồ, người cô chắc không cử động được nữa ấy. Không phải cô không muốn cử động, mà là anh ôm quá chặt, cảnh giác cao quá, sợ cô chạy mất à? Mà cô còn chưa thay đồ.
16 Hắn đi về phòng cô. Ôi thật mệt mỏi. Học hành gì chứ, không vào óc nổi 100 chữ.
"Tén ten. . . Bích đâu! Pizza về pizza về!" Linh đập cửa ầm ầm bên ngoài.
17 Cuối cùng hắn vẫn phải vác theo của nợ tên Mina này đi cùng.
"Đến rồi ạ!" Mina nhỏ nhẹ lên tiếng. Hắn dừng xe trước một căn biệt thự độc lập.
".
18 Cô cảm thấy thật buồn cười. Anh ta làm CEO kiểu gì vậy? Không đi ăn với cô thì lại ôm cô đi ngủ, không rời cô nửa bước luôn. Công ty anh rốt cuộc phát triển kiểu gì?
Cô nằm trên giường, trong vòng tay anh, mắt nhìn đôi bàn tay của anh một cách mê mẩn, buột miệng hỏi.
19 "Em vui không?" Anh nằm trên giường, tay nghịch lọn tóc xoăn nâu màu hạt dẻ của cô.
"Ờ, vui!" Sẽ vui hơn nếu anh không động chạm gì vào cô ok?
Anh quay người cô lại, đối diện với mình, miệng mấp máy, muốn nói lại thôi.
20 Hắn ngồi đợi chán chê mê mỏi, cuối cùng anh cũng về nhà, trong tình trạng rất chi là buồn bực.
"Math? Em làm gì ở đây?"
"Vừa rồi em mang chị Ami đi chơi, chị ấy về xong ngủ rồi!"
"Em không nói với anh?" Hơn nữa trước đó anh cũng mang cô đi chơi rồi mà.