Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1305 - 1306: Diệt Sư

Chương trước: Chương 1303 - 1304: Chân Linh Nhất Kích Cùng Vạn Kiếm Quy Tông



Trên mặt Thiên Sư thượng nhân tràn đầy lệ khí cuồng bạo, thân hình như một mũi hỏa tiễn bắn sang.

Lão chưa tới mà linh áp ùn ùn phát ra khiến người nghẹn họng trân trối, Nguyên Anh Hậu kỳ kỳ tu tiên giả tuyệt không dám ngạnh kháng.

Chỉ cần xú nha đầu lùi bước, lão sẽ thuận thế một kích tất trúng Lâm tiểu tử.

Đáng tiếc Nguyệt Nhi không nghĩ vậy. Nàng xem lão gia hỏa kia đã như nỏ mạnh hết đà. Nàng tự nhiên có thực lực đánh chó cùng đường.

Tiểu nha đầu lật ngọc thủ một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh đoản kiếm có lưỡi cong cong như đao. Nó dài không quá một tấc nhưng kiểu dáng tinh tế mỹ lệ, đốc kiếm có khảm nạm hơn mười viên bảo thạch lớn nhỏ mà với kiến quang của Lâm Hiên mà cũng không nhận ra.

Huyền Âm Bảo Hạp này cho dù Thông Thiên Linh Bảo cũng không bằng một phần nhỏ, đây chính là binh khí của Tu La Vương. Hiện bị phong ấn nên chỉ pháp huy ra một phần thần thông huyền diệu của nó, nhưng dù thế uy lực cũng tuyệt không thể xem thường.

Mười ngón tay búp măng nắm chặt Huyễn Nguyệt Huyền Quang kiếm. Nguyệt Nhi hít sâu một hơi đem pháp lực toàn thân truyền vào.

Động tác đơn giản chỉ là Ngự Kiếm Thuật cơ bản nhất nhưng không ngờ thiên địa linh khí chung quanh lại bị dẫn động về đây.

Nơi ngọc thủ đang cầm đoản kiếm của nàng dường như biến thành một tâm xoáy, vô số quang điểm linh khí điên cuồng bị hút vào trong.

Ơ...

Thiên Sư thượng nhân trợn mắt há mồm mà ở phía xa Như Yên tiên tử cũng mở to đôi mắt đẹp. Đến tu sĩ nghịch thiên như Lâm Hiên còn chưa thể điều động được thiên địa nguyên khí nhưng thiếu nữ Nguyên Anh hậu kỳ này lại có thể làm được!

Thiên Sư thượng nhân không thể tin nổi, ngẩn ra trong chốc lát. Chỉ thấy Nguyệt Nhi khẽ nâng ngọc thủ nhằm đối thủ chém ra một kiếm.

Động tác nhẹ nhàng như lưu thủy hành vân không vương chút bụi trần, nhưng một đạo kiếm khí sáng chói lớn tới cả trượng hiện ra trong tầm mắt. Từ Huyền Âm bảo Hạp kiếm khí như phá thiên hung hăng chém tới Thiên Sư thượng nhân.

Khoảng cách mười trượng chớp mắt là đến. Thiên Sư thượng nhân choàng tỉnh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Lúc này thực lực của lão vẫn vượt tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thế nhưng thiếu nữ này có thể điều động thiên địa nguyên khí nên thực lực cực đại hơn nhiều.

Đối mặt kiếm khí trên mặt Thiên Sư tràn đầy vẻ hung lệ nhưng trong lòng đã thối chí, há cái mồm đỏ lòm to như chậu máu phun ra một đạo sáng màu đỏ sậm.

Hai bên chạm nhau giữa không trung, lập tức ánh sáng đỏ xanh kỳ lạ lưu chuyển không ngừng. Dư âm khiến mặt biển nổi lên những cơn sóng cao hàng trăm trượng.

Song phương bất phân thắng phụ, Nguyệt Nhi lập tức múa may ngọc thủ, liên tiếp mấy đạo kiếm khí màu xanh hiện ra trong tầm mắt.

Tiểu nha đầu tin tưởng rằng Thiên Sư thượng nhân không còn lại bao nhiêu mà Mộng Như Yên sắp tới vây công.

Mắt thấy kiếm khí sáng chói cuồn cuộn chém đến, Thiên Sư thượng nhân mở to miệng phun ra một cái hồ lô màu đen to cỡ nắm tay.

Một luồng ma khí lành lạnh có chút tương tự như của Già La Cổ Ma tuôn trào ra khiến Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

Hồ lô này sau khi được tế ra thì lập tức cuồng phong gào thét cùng ma vụ đầy trời, sau đó một quái vật hai đầu bốn tay cao chừng bảy tám trượng xuất hiện, mặt xanh nanh vàng dữ tợn tà ác, trên đầu có mọc một chiếc sừng.

"Ma Hồn Hồ Lô, không ngờ người còn có bảo vật này."

Thanh âm trong trẻo Mộng Như Yên truyền vào tai. Ma Hồn Hồ Lô! Lâm Hiên từng xem qua trên điển tịch. Nói đơn giản nó tương tượng như Thú Phù vậy, bên trong Thú Phù phong ấn hồn phách của yêu thú thì trong hồ lô có phong ấn Ma Hồn của Cổ Ma.

Ngoại trừ phóng xuất ra Ma Hồn, hồ lô còn lóe ra hắc quang rồi phát ra vô số ma khí cực kỳ tinh thuần, tụ lại hóa thành mấy con Ma Xà to cỡ thùng nước, hung hãn không sợ chết lao sang ngăn cản kiếm khí.

Thanh âm ầm ầm truyền vào tai, rất nhanh đám này đã bị kiếm khí chém đến thất linh bát lạc. Nhân cơ hội này Thiên Sư thượng nhân thi triển Súc Địa Thuật hướng chân trời chạy đi.

Thần thông này Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ có thể nắm giữ, lão yêu thi triển tự nhiên huyền diệu hơn so với nhi tử, chỉ thấy thân ảnh Sư Vương lóe lên một cái đã chạy được bảy tám chục trượng.

Nếu Nguyệt Nhi đuổi theo ngăn trở thì Ma Hồn hai đầu bốn tay sẽ ngăn cản lại.

Thực lực của quái vật này không cao, chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, khi trước tế ra mục đích của Thiên Sư thượng nhân là tranh thủ thêm chút thời gian.

Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi chau lên, sau khi dung hợp Tu La thần huyết đây là lần đầu đối mặt cường địch, thiếu gia còn ở sau lưng quan sát, nàng có thể để lão Sư Vương thực hiện kế kim thiền thoát xác.

"Muốn chết!"

Nguyệt Nhi phất tay áo một cái, một cây phiên kỳ cỡ bàn tay bay vút ra, vù một cái đã biến thành một đám mây đen đường kính tới hơn mười mẫu.

Hống!

Trong âm khí đầy trời một con lệ quỷ toàn thân đỏ như máu, thân cao hơn mười trượng hiện ra ầm ầm lao sang Ma Hồn.

Huyết Quỷ!

Thú Hồn Phiên trải qua nhiều năm bồi dưỡng rốt cục cũng đã có uy lực phi phàm. Huyết Quỷ là khi thu thập phản đồ Mã Vân Thông Bái Hiên Các mà đoạt được.

Huyết Quỷ trải qua nhiều năm nuôi dưỡng hiện tại đã có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ, ngăn cản Ma Hồn một lát thì không có vấn đề.

Rống!

Chỉ thấy âm phong cùng ma khí xoắn vào nhau, Huyết Quỷ cùng Ma Hồn vật lộn cùng một chỗ. Thân ảnh Nguyệt Nhi lóe lên, đã bay tới chắn ngang trước đầu Thiên Sư thượng nhân.

Ngọc thủ của nàng lại bay múa, liên tiếp chém ra kiếm khí sáng chói nhanh như điện, tốc độ so với Súc Địa thần thông còn nhanh hơn vài phần.

Sắc mặt Thiên Sư thượng nhân vô cùng tuyệt vọng, tuy không muốn nhưng đành phải dừng thân ngăn cản công kích...

Từ lúc Nguyệt Nhi hiện thân tới giờ nói thì dài nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt, Mộng Như Yên rốt cục đã tới đây vây công.

Vẫn là hai đánh một.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Du Long mắc cạn bị tôm giỡn. Thiên Sư thượng nhân tuy là yêu tộc cấp năm uy phong lẫm lẫm nhưng lúc này chạy đôn chạy đáo như chó nhà có tang.

Miễn cưỡng ngăn cản mấy hơi công phu, Mộng Như Yên dùng thủy linh khí hình thành vô số gông xiềng trói gô lão lại, lúc này Thiên Sư đã hữu tâm vô lực tuyệt vọng gầm lên:

"Hai ả xú tỳ, các ngươi sẽ bị báo ứng, lão phu cho dù là thành quỷ..."

Hai mắt Thiên Sư thượng nhân trợn tròn, vẻ mặt vô cùng hung ác nhưng lời còn chưa dứt đã bị Nguyệt Nhi chém hạ thủ cấp. Đáng tiếc cho một yêu tộc Ly Hợp Kỳ hùng bá một phương hôm nay lại phải nằm xuống tại đây.

"Phù!"

Thấy Sư Vương đền tội Lâm Hiên thở phào, nếu lão quái vật này đào thoát thì hậu hoạn thật khó lường.

"Thiếu gia, ngươi làm sao rồi?"

Sau khi diệt sát Thiên Sư thượng nhân thân hình Nguyệt Nhi lóe lên đã tới bên người Lâm Hiên. Trên khuôn mặt đẹp như tranh lộ rõ vẻ lo lắng. Lúc này dáng vẻ hắn vô cùng không ổn.

"Không sao, chỉ là tiêu hao pháp lực thôi." Lâm Hiên lắc đầu, duỗi tay vỗ vào bên hông lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo rồi đổ ra những hoàn đan dược thơm ngát đại bổ nguyên khí.

Hiện tại dù chưa điều tức nhưng dùng một lượng lớn linh đan, cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, sắc mặt hắn cũng hồng hơn đôi chút.

"Đệ đệ cảm giác sao rồi?" thanh âm quan tâm truyền vào tai, một làn u hương thổi qua, Mộng Như Yên đã tới sát bên người hắn.

"Chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn." Lâm Hiên chậm rãi thở ra.

"Ưm, như vậy thì người tỷ tỷ này cũng an tâm rồi." Trên mặt Mộng Như Yên lộ vẻ vui mừng: "Đúng rồi, vị đạo hữu xinh đẹp này là.. Đệ đệ không giới thiệu một chút sao?"

Ánh mắt Mộng Như Yên đảo qua trên người Nguyệt Nhi khiến thiếu nữ trở nên thẹn thùa. Mà Thiên Nhai Hải Các thái thượng trưởng lão cũng có phần kinh ngạc, dung mạo bạch y thiếu nữ này đúng là khuynh quốc khuynh thành.

Mộng Như Yên trước nay tự phụ nhưng lúc này cũng phải thừa nhận còn kém hơn một chút.

Có điều nàng giật mình chính là thực lực Nguyệt Nhi. So với đệ đệ kém hơn một chút nhưng lại có thể điều động thiên địa nguyên khí. Điều này đã phá vỡ phép tắc tại tu tiên giới. Chẳng lẽ thiếu nữ này có liên quan đến thượng giới?

"Ha ha, tỷ tỷ không cần kinh nghi, Nguyệt Nhi là đạo lữ của ta." Thanh âm Lâm Hiên trở nên ưu ái hơn bao giờ hết.

"Đạo lữ?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ lộ vẻ ngạc nhiên: "Vậy tại ngũ sắc Linh sơn..."

"Thanh Nhi… cũng thế."

Với da mặt dày như vậy mà khi đáp lời Lâm Hiên không khỏi đỏ mặt, đáy mắt lóe lên vài phần vẻ xấu hổ. Nguyệt Nhi thì buông tay khẽ giậm chân, đưa mắt ngọc nguýt hắn một cái. Tuy chuyện thiếu gia cùng Khổng Tước Tiên Tử nàng là người rõ nhất thế nhưng lúc này cảm giác có chút khó chịu.

Tuy vậy với tính cách ngoan ngoãn của nàng, cũng không cách nào tức giận thiếu gia cho nổi. Ai bảo nam tử như thiếu gia vốn không có mấy, nàng cũng không thể độc chiếm, chỉ cần luôn được ở cạnh hắn là nàng đã mãn nguyện.

May mắn là Tiểu Đào đang ngủ, nếu không lại là một trường phong ba.

Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên hơi nhíu lại, nàng ghét nhất là nam tử trăng hoa nhưng với Lâm Hiên, không hiểu sao nàng không giận hắn cho được, có lẽ là vì nương tử hắn sẵn sàng đương đầu với địch nhân mạnh hơn mình nhiều chăng?

"Tỷ, Lão Sư kia chết rồi, chúng ta mau tới xem lão có những bảo vật gì." Lâm Hiên cảm giác có chút ngượng ngùng, vội mở miệng lảng sang chuyện khác.

"Được rồi!" Mộng Như Yên thở dài, đệ đệ hoa tâm cũng tốt mà thủy chung cũng được, nàng cũng đâu có tư cách mà nổi giận vì chuyện này.

"Chúng ta đi nào"

Lâm Hiên duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon nhọn của Nguyệt Nhi, bộ dáng lộ ra vẻ áy náy nhưng ánh mắt chứa chan, sau đó cùng nàng bay vút theo Như Yên tiên tử.

Thiên Sư thượng nhân đã vẫn lạc nhưng thi thể của lão vẫn được một tầng linh quang bao phủ, trôi nổi tại không trung.

Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo hào quang bay vút ra đem túi trữ vật bên hông đối phương thu về.

"Tỷ, bảo vật trong này chúng ta mỗi người một nửa." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Không, đồ vật của Sư Vương phụ tử đệ đệ cứ việc lấy đi, ta không cần." Mộng Như Yên lắc đầu mở miệng.

"Sao thế?" Lâm kinh ngạc.

"Xú tiểu tử, xem tỷ tỷ là người không biết phân biệt sao?" Mộng Như Yên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ gắt một cái.

Diệt sát lão gia hỏa này nàng chỉ là trợ thủ. Nhưng điều khiến nàng khiêm nhượng là vì tại ngũ sắc Linh sơn, Lâm Hiên đã luyện chế thành Mị Hoặc Thiên Huyền đan, nói thế nào hắn cũng giúp nàng rất lớn trong việc liên minh cùng Ngũ Sắc tiên tử.

Tính cách Mộng Như Yên cực kỳ kiêu ngạo nhưng ân oán phân minh, tuy là đệ đệ kết bái nhưng nàng không thích cái cảm giác vô duyên vô cớ thụ ân tình của hắn. Gia tài của Sư Vương phụ tử tặng cho Lâm Hiên coi như đền bù.

Lâm Hiên tuy có phần kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút đã minh bạch chuyện này.

"Tỷ tỷ đã nói như vậy, vậy tiểu đệ từ chối thì là bất kính."

Lâm Hiên vừa nói vừa đem túi trữ vật đổ ra bạch quang lóe lên, trước mắt lập tức hiện ra dày đặc mấy chục kiện bảo vật.

Đập vào mi mắt đầu tiên chính là một thanh đao và một thanh kiếm, còn nữa pháp bảo Phiên Thiên Ấn hình tứ trụ của lão Sư.

Bảo vật của Ly Hợp Kỳ lão quái chắc hẳn uy lực phi phàm. Sau này tới phường thị trao đổi cũng thu được tinh thạch với giá trên trời.

Sau đó hắn lại lấy mở bốn cái hộp ngọc ra, chỉ thấy linh quang bừng sáng lên khiến Lâm Hiên nhịn không được nghẹn ngào kinh hô, trong mỗi hộp là một khối cực phẩm tinh thạch.

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười mỉm, thì ra lão gia hỏa này không thiếu cực phẩm tinh thạch chỉ có điều keo kiệt, ở Ngũ Sắc Linh sơn chỉ lấy ra một khối làm sính lễ, hiện tại lại bị hắn chiếm tất.

Sau đó là Mị Hoặc Thiên Huyền đan cùng rất nhiều tài liệu trân quý vô cùng, Lâm Hiên lần này thu hoạch cực lớn, ba kiện sính lễ dâng cho Ngũ Sắc Tiên Tử căn bản không đáng nhắc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1307 - 1308: Thanh Quan Khó Quản Việc Nhà

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 140


Yêu Một Kẻ Ngốc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 132


Cô Dâu Của Trung Tá

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 75



Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 71