Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1219: Phải Chăng Là Tiền Kiếp

Chương trước: Chương 1217 - 1218: Luyện Chế



Mấy tuần trăng sau rốt cục Lâm Hiên đại công cáo thành. Lúc này trong tĩnh thất một thiếu niên tướng mạo bình thường khoanh chân mà ngồi, trước người hắn có một chiến giáp trong suốt sáng lạn nhè nhẹ lơ lửng. Tỏ ra linh quang nhàn nhạt song lực phòng ngự thì không thể tưởng tượng nổi.

Những phù văn cùng trận pháp tinh kỳ điêu khắc trên đó, hiện tại Lâm Hiên chưa nhận ra song khẳng định đều có diệu dụng.

Hắn nhìn bảo vật trước người, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười thoải mái. Ngẫm lại từ lúc có ngọc giản đến khi bảo giáp thành công tính ra tới hơn hai trăm năm hơn công phu, thu thập vô số tài liệu trân quý. Có thể nói đây là kiện bảo vật hắn tốn nhiều tâm huyết nhất.

Song có cố gắng thì tất có thu hoạch, dựa theo ngọc giản thì uy lực của nó tuyệt luân, nhất là mặt đối với âm hồn quỷ vật cùng với tu sĩ tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính. Đại bộ phận thần thông cơ hồ đều bị hấp thu hết.

Trong mắt Lâm Hiên lóe ra tia sáng như ánh sao. Tay áo bào phất một cái, một đạo kiếm quang màu xanh như cá bơi ra, đón gió tăng vọt rất nhanh dài tới vài thước.

"Đi !" Lâm Hiên điểm một chỉ, lập tức kiếm quang hung hăng chém vào chiến giáp. Song chỉ thấy lệ quang như có như không, ánh mắt hắn nheo lại ngưng thần nhìn qua, không có linh lực bắn ra như chưa từng có công kích. Đạo kiếm khí vừa rồi chỉ là tùy tiện phát ra nhưng uy lực không hề thua kém một kích toàn lực của tu tiên giả nguyên anh sơ kỳ đỉnh giai. Lực phòng ngự của chiến giáp so với dự đoán mạnh hơn nhiều.

Trên mặt Lâm Hiên không khỏi tràn đầy vui sướng sau đó hít sâu một hơi. Trước người hắn xuất hiện một hư ảnh Phượng Hoàng mỹ lệ. Nó vẫy cánh quay đầu cách không nhập vào bên trong mi tâm.

"Phá!"

Màu mắt Lâm Hiên đột nhiên chuyển sang màu bích lục bật hơi khẽ quát, yêu lực nồng nặc cuồn cuộn tuôn ra, hắn hung mãnh đánh ra mấy quyền hình thành những trảo mang thi nhau bắn tới chiến giáp.

Vù vù! Hàn phong rít lên vèo vèo. Tầng thứ ba của Phượng Vũ Cửu Thiên quyết uy lực tuyệt không nhỏ. Nhất quyền có thể bài sơn đảo hải.

Phốc! Thanh âm bạo mở cùng linh quang lóa ra, Bích diễm Kỳ Lân giáp phiêu ra mấy mấy đạo phù văn cỡ nắm tay tụ lại trước nó hơn thước. Đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy màu vàng đem trảo mang chứa đầy yêu lực hút vào.

"Ồ . ." Kết quả thế này khiến trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần kinh ngạc. Không ngờ yêu lực cũng bị hấp thu.

Chỉ thấy từ bên trong lốc xoáy phun ra một cột sáng màu trắng ngà phản lại. Lâm Hiên nhướng mày đem Ô Kim Long giáp thuẫn tế lên biến thành quầng sáng, trong âm thanh rào rào mới cản được cột sáng kia.

"Không tồi, không ngờ còn có thể phản ngược công kích."

Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, chưa nói sau này Bích diễm Kỳ Lân giáp còn có thể thăng cấp, chỉ là uy lực hiện tại so với linh bảo phỏng chế cũng kém bao nhiêu.

Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái Bích diễm Kỳ Lân giáp chợt lóe ra linh quang, sau đó tại bay tới mặc vào trên người Lâm Hiên. Hắn lại cong tay búng ra một linh quang hóa thành một tấm gương quan sát chiến giáp sau khi mặc vào.

Chỉ thấy chiến giáp phát ra đại khí sáng lạn. So với thuẫn bài thì nó còn có thể thu phát tùy tâm. Thần niệm Lâm Hiên khẽ động chiến giáp biến mất không thấy. Tâm tùy ý chuyển lại lần nữa hiện lên.

Lặp lại vài lần Lâm Hiên đem nó vào đan điền, giống như Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn dùng nguyên khí chậm rãi tu dưỡng, tin rằng một thời gian sau uy lực của nó sẽ tăng mạnh.

Khẽ cười hắn trở lại giường ngọc ngủ vùi cả ngày. Hôm sau khi Lâm Hiên tỉnh lại việc đầu tiên là tới chỗ Nguyệt Nhi. Vẫn là cái kén lớn trắng như tuyết lẳng lặng trong mật thất lộ vẻ thần bí vô cùng.

" a.. ! "Lâm Hiên khẽ hô một tiếng nhưng không có tiếng đáp, chẳng lẽ nha đầu Tiểu Đào lại rơi vào giấc ngủ. Hắn thở ra chậm rãi tiến về phía trước. Tới gần cái kén cao hai trượng, trên mặt Lâm Hiên dần dần toát ra thần sắc nhớ thương, tay phải nâng nhẹ nhàng vuốt vuốt lớp vỏ kén song miệng khẽ lẩm bẩm.

"Tu la Vương..."

Hiện tại ngẫm lại thật giống như trong mộng, hắn vẫn còn nhớ khi mới gặp, tại căn nhà cũ nát tồi tàn nàng chỉ là một tiểu âm hồn nhỏ nhắn đang vương lệ.

Nguyệt Nhi bước trên tu tiên đạo, tuy không có đan dược phụ trợ song tiến cảnh nhanh tới thái quá. Khi đó Lâm Hiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không ngờ bên trong là bí mật kinh tâm động phách thế này. Sau này muốn cùng nha đầu ở một nơi chỉ sợ là phải làm địch nhân với Chân tiên a!

Nghĩ tới đây Lâm Hiên cảm khái thở nhẹ ra. Trường sinh không phải mục đích hắn tu tiên sao, sao hiện tại nghĩ tới không được cùng Nguyệt Nhi phiêu lãng là hắn lại thấy chán chường đến vậy?

Không biết mấy trăm vạn năm trước đã phát sinh cái gì. Kiếp trước cho dù nàng là Tu la Vương thì kiếp này ta vẫn sẽ bảo hộ cho nàng!

Khe khẽ thở ra, qua lớp kén như truyền ra cảm giác ấm áp, như mỗi khi ôm Nguyệt Nhi vào trong lòng.

Đột nhiên …

Oanh!

Từ kia lớn kén phát ra vô số tia sáng màu bạc, bên trong còn có phù văn lóe ra, Lâm Hiên cảm giác như bị trùm trong quang hoa. Biến cố quá đột ngột với tâm cơ của hắn mà cũng trở tay không kịp.

Sau một mờ hồ, hắn phát hiện đang ở trong một khoảng không mịt mờ. Bốn phía là một mảng hư vô hắc ám vô tận.

"Đây là nơi nào?"

Lâm Hiên quay đầu chung quanh đem thần thức thả ra, nhưng ngoại trừ tinh quang nơi này lại trống không, có phải là Nhân giới hay không cũng rất khó nói.

Một thoáng vừa rồi hắn rõ ràng ở tại động phủ, sao lại bị bất ngờ bị chuyển dịch đến cái địa phương khó hiểu này?

Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ lo lắng, có thể tạo ra thần thông cỡ này hiển nhiên đã nghịch chuyển phép tắc thiên địa.

Chẳng lẽ sự tồn tại của Nguyệt Nhi đã bị chân tiên phát hiện? Lâm Hiên cảm giác tâm thất như đóng băng, vội quay đầu một hồi song không thấy cái lớn kén màu trắng đâu nữa.

Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, khi trước do tiếp xúc cái kén mới phát sinh biến cố này. Vậy đương nhiên có liên quan đến hắn và Nguyệt Nhi. Song lúc này trong lòng Lâm Hiên thầm rúng động. Một cỗ áp lực nghẹt thở vô hình ép đến. Hắn có cảm tưởng lúc này mình không phải là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ mà chỉ là một con kiến hôi. Song ngược lại đột nhiên một âm thanh êm ái không thể tả xiết âm truyền vào tai: "Tu La, nghe thực quen tai, đúng rồi chính là ta, mấy trăm vạn năm nay cũng không có ai kêu ta như vậy."

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo, so với khúc nhạc du dương hòa ái nhất thế gian còn muốn khẽ khàng hơn, ngữ khí này...

Chẳng lẽ thật sự là âm ty chi chủ?

Vừa nghĩ tới đây mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, Lâm Hiên cũng vô pháp duy trì vẻ trấn định. Thật chậm hắn nhìn về nơi có thanh âm kia. Chỉ thấy trong đáy mắt diện ra dung mạo của một nữ tử.

Đoành! Hắn cảm giác như một một cỗ lực vô hình giáng thẳng vào người.

Thế gian còn có nữ tử đẹp đến thế này sao?

Hai trăm năm nhãn quang phong phú, số tuyệt sắc mỹ nữ gặp hắn qua còn phải thiếu sao.

Cầm Tâm Khổng Tước, Nguyệt Nhi Tần Nghiên khuynh quốc khuynh thành mỗi người mỗi vẻ nào có ai sánh bằng!

Nhưng chỉ sợ không cách nào so được với thiếu nữ trước mắt này, có dùng lời khuynh quốc khuynh thành miêu tả dung mạo nàng thì vẫn không đủ. Vẻ mỹ lệ của nàng không thể dùng ngôn ngữ hình dung, Tuyệt mỹ của tuyệt mỹ! Có phải là tam giới đệ nhất mỹ nữ chăng. Hiện tại nàng không phát ra linh áp song Lâm Hiên vẫn cảm giác không ngẩng đầu được. Giống như phàm nhân đối mặt thần thánh, cảm giác khuất phục từ trong vô thức. Nhưng sao trong lòng hắn lại có chút quen thuộc, cảm giác thân cận quanh quẩn đâu đây.

"Ngươi... Là Nguyệt Nhi sao?" Lâm Hiên trong vô thức mà thốt lên.

"Nguyệt Nhi?" Chỉ thấy nơi xa mờ ảo đôi mi tuyệt mỹ nữ tử khẽ nhíu:"Sao ngươi biết được.. ". Thanh âm dường như băng lãnh mà lại có chút quen thuộc.

".. Cái này."

Lâm Hiên gãi đầu, vốn là vô ý thức thì sao nói lý lẽ, không ngờ thiếu nữ tuyệt mỹ kia cũng tên là Nguyệt Nhi.

"Ta không biết, ta chỉ cảm thấy ngươi là Nguyệt Nhi, chính nàng nói cho ta!".

"Ta nói cho đích ngươi?"

Tuyệt mỹ nữ tử ngẩn ngơ sau đó đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, thần sắc đã có chút tức giận song lại biểu hiện ra một sắc thái đẹp đến độ không bút mực tả xiết mà như vạn băng trải rộng.

Tiểu tử không biết sống chết! Tu La Vương là tức giận đến mặt hoa hé nở nụ cười. Cho dù là chân tiên thượng giới cũng tuyệt không dám đùa giỡn nàng, thiếu niên kia chẳng qua như con kiến hôi, lá gan thật lớn!

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 1220: Sự Huyền Diệu Của Lam Sắc Tinh Hải

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 118



Tôi ghét anh ... đồ du côn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 47


Tam Gia

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 32