Đã biết được điểm lợi hại của cửu thiên nhiếp hồn khúc, thi ma làm sao dám coi thường.
Mắt thấy đạo kim mang dài hơn một xích, miệng hắn phun ra ngụm máu màu đen.
Mùi tanh hôi lan toả bốn phía, nhanh chóng bị thi châu hấp thu vào.
Tiếp đến trong bảo khố lóe lên một tầng ánh sáng quỷ dị chắn trước mặt thi ma.
Mặt ngoài màu hồng ẩn ẩn còn có một vài ký hiệu cổ quái nhấp nháy.
Vừa thấy đã biết lực phòng ngự không phải là nhỏ, thi ma cũng hoàn toàn tin tưởng sự phòng ngự của nó. Quầng sáng này tiếp tục công kích tu sĩ đỉnh giai trung kỳ nhưng thi ma không có vấn đề gì, pháp tướng của nàng mặc dù có chút quỷ dị nhưng dù sao chỉ là tu sĩ sơ kỳ mà thôi.
Ý niệm này trong đầu vừa loé qua, tia kim sắc quang hồ đã hung hăng lao tới thi châu, tầng bảo hộ này bị xé rách giống như xé tấm áo ngủ bằng gấm.
Hiển nhiên dễ dàng như xé giấy.
"Không, , không thể nào!"
Con mắt của quái vật trợn trừng lên, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, muốn tránh đã không kịp rồi, cũng không có thời gian thi triển pháp thuật phòng ngự nào khác.
Máu tươi vung vẩy đầy trời, đầu của hắn đã bị chém xuống.
Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, Âu Dương Cầm Tâm liều mạng thi triển ra pháp thuật cấm kỵ, đương nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội trở tay.
Tiếng “sưu sưu” không ngừng truyền vào tai. Mười bảy mười tám đạo hồ quang lại bay tới chém giết quái vật cho tới hồn siêu phách tán.
Tiếp đến âm thanh cửu thiên nhiếp hồn khúc chậm lại, theo hướng âm ba bay ra không hề biến thành hồ quang mà hóa thành ngọn lửa, thiêu cháy thi ma cùng số quỷ vật còn lại.
"Khụ …khụ.. "
Âu Dương dừng tay lại, nhạc khúc đã không còn trong trẻo duyên dáng, cũng không còn nghe thấy tiếng quỷ khóc chỉ còn lại tiếng nàng khẽ ho.
Gió đêm bắt đầu thổi qua, Âu Dương trôi nổi giữa không trung.
Lúc này, sắc mặt nàng tái nhợt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ mạch máu như đã trong suốt. Thân thể nàng mềm mại gầy yếu, lạnh run trôi nổi ở giữa không trung, tiếng nàng ho khan không dứt. Lần này, nàng như thế nào không chịu đựng được nữa.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng che kín ngực.
Ôi, đau quá!
Thân thể như chết lặng đi.
Vốn dĩ không thể áp chế được thiên chu chung độc, hiện giờ nàng lại cố tình sử dụng pháp thuật cấm kỵ.
Độc càng thêm nặng, chỉ sợ nàng không chịu đựng được đến cuối cùng.
Tự mình tìm đến cái chết?
Trên mặt Âu Dương lộ ra một tia thống khổ, đấu pháp vừa thực hiện xong thương thế càng nặng nề hơn trước. Khoé môi của nàng xuất hiện vết máu chảy xuống, vết máu đỏ sẫm.
Tiếp đến, ở giữa hai hàng lông mi của nàng ẩn ẩn một đoàn hắc khí, dường như cơ thể tiêu hao hết pháp lực. Đường đường là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ lại bị trôi nổi ở giữa không trung mà không cách nào gượng được. Âm thanh "sưu sưu" truyền vào trong tai, Âu Dương rốt cuộc không chịu đựng được nữa, mắt nàng tối sầm lại, thân thể vô tri vô giác, từ giữa không trung ngã xuống.
"Lâm huynh!”
Phảng phất tiếng gọi Lâm Hiên trong khi nàng hôn mê, sau đó, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Cùng lúc đó, cách nơi đây mấy vạn dặm.
Lâm Hiên độn quang chậm lại, hai hàng lông mày của hắn trói chặt trên chán che lấy kín mồ hôi.
"Thiếu gia, người làm sao vậy?"
Nguyệt nhi vội hiện hình, nhìn thấy sắc mặt Lâm Hiên tái nhợt, có chút quan tâm hỏi thăm Lâm Hiên.
Tâm trạng của thiếu gia vừa mới rõ ràng rất tốt, như thế nào đột nhiên biến sắc khác hẳn.
Lâm Hiên không hề mở miệng. Sắc mặt hắn vẻ lo lắng tới cực điểm. Không lâu trước đó, hắn linh cảm rằng đã xảy ra điều gì không hay, cái linh cảm này tự mình cũng không nói thành lời, dường như có việc gì đó không tốt."
Trực giác này không hề có dấu hiệu, nhưng Lâm Hiên không dám khinh thường, phải biết rằng tu tiên giả tuy rằng không có khả năng biết trước, nhưng bởi vì có được linh thức cường đại, sự linh cảm bằng trực giác cũng khá linh nghiệm.
Chẳng lẽ Cầm Tâm gặp nguy hiểm sao?
Ý niệm trong đầu Lâm Hiên chuyển động, biết rằng Vô Định hà chính là một trong ba thánh địa thần bí nhất, dọc theo đường đi, Lâm Hiên tuy rằng không gặp âm hồn quỷ vật nhưng cũng không thấy có bất kỳ quái vật nào.
Điều này không khiến Lâm Hiên quá lo lắng mà cốt yếu là thời gian quá dài chỉ sợ Cầm Tâm không áp chế được độc dược của thiên chu chung độc.
Nên làm sao bây giờ?
Mình phải mau chóng tìm thấy Cầm Tâm?
Tục ngữ nói: “Phân tâm sẽ bị loạn.” Dù sao Lâm Hiên cũng không phải tu tiên giả bình thường, nếu không giải quyết không được vấn đề, mà lại lâm vào hoàn cảnh hiểm ác, suy nghĩ càng cần bình tĩnh.
Tuy rằng chưa có thăm dò hết Vô Định hà, nhưng chỉ sợ diện tích so với Yêu Linh đảo cũng không nhỏ, một mình tìm kiếm nàng thật sự quá khó khăn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiên vươn tay lấy một cái túi ở bên hông, sau đó đem tung lên.
Thi khí yêu phong che kín nửa bầu trời. Bên trong có hai bóng người như ẩn như hiện, không cần phải nói, đó chính là con tê tê và thi ma.
Lâm Hiên nhắm mắt lại, phát ra thần niệm mệnh lệnh, hai quái vật liền hét lớn một tiếng, ngây ngô cười hắc hắc, cùng nhau thi triển thần thông.
Tiếp đến, Lâm Hiên lại đem linh thú túi tung ra, âm thanh “ong ong” vang lên.
"Đi!"
Lâm Hiên hô lên một tiếng nhất thời hơn trăm đoá trùng vân lớn nhỏ liền tứ phân ngũ liệt, hóa thành hơn trăm cỗ ánh sáng màu tím, biến mất rất nhanh tại không trung.
Ngọc La Phong tuy rằng sớm nhận chủ, ngự trùng thuật của Lâm Hiên không có gì cao minh đáng khen, mấy vạn kì trùng chỉ có thể phân tán thành một trăm cỗ, mỗi một con ma phong đều bay đi các hướng khác nhau, đồng thời thao tác tiêu hao rất nhiều thần niệm. Nhưng bản tính của hắn là như thế, con tê tê, thi ma cùng với hơn trăm đóa trùng vân lớn nhỏ trở thành công cụ trợ giúp đắc lực sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm Cầm Tâm.
Lâm Hiên nhoà lệ trên đôi mắt, chậm rãi bồng bềnh tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi bọn chúng tìm kiếm là lựa chọn tốt nhất.
Đảo mắt thời gian đã trôi qua ước chừng một tuần trà. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, trên mặt hiện ra sắc mặt vui mừng.
"Thiếu gia, tìm được Âu Dương tỷ tỷ rồi sao?"
"Ừ."
Lâm Hiên gật gật đầu, Nguyệt nhi không đợi hắn phân phó. Liền hóa thành đoàn ánh sáng màu trắng quay về ống tay áo của Lâm Hiên.
Tiếp đến, hào quang nổi lên xung quanh thân thể Lâm Hiên, nhanh như chớp lao vút về phía trước.
Rốt cục đã có được tin tức của Cầm Tâm, Lâm Hiên làm sao có thể có trì hoãn thêm nữa, độn quang tăng lên tới cực hạn, mặc dù khoảng cách mấy vạn dặm dù không thể đến trong giây lát nhưng hiện tại Cầm Tâm đang nguy kịch, phi độn càng nhanh càng tốt.
Đó là mảnh đất hoang vu rộng mênh mông, bốn phía còn lưu lại dấu tích của một cuộc chiến đấu.
Lâm Hiên liếc mắt một cái liền thấy nàng đang hôn mê.
Một tịch áo trắng nổi bật giữa không gian chung quanh toàn là một màu đen, khoé miệng của nàng ẩn ẩn có vết máu đỏ sẫm.
Sắc mặt Lâm Hiên hiện lên một tia lo lắng, hắn độn quang chậm lại, hắn thi triển cửu thiên vi bộ, thân hình hơi hơi mơ hồ, rất nhanh đã xuất hiện bên người Âu Dương.
Mỹ nhân như ngọc, trên mặt của nàng hiện ra một tầng hắc khí làm cho người ta sợ hãi, hình như nàng đang hôn mê, vẻ mặt thập phần thống khổ, Lâm Hiên vừa nhìn đã cảm thấy có chút bất trắc.
Dường như thiên chu chung độc đã phát tác kịch độc.
Mắt thấy sinh mạng Cầm Tâm đã hết sức nguy kịch, Lâm Hiên không còn thời gian đâu mà giữ lấy cái tục lệ nam nữ thụ thụ bất thân nữa.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cầm Tâm, hắn cảm nhận được tay của nàng đã bị hàn khí xuyên thấu xương cốt, quả thực tựa như người chết.
Lâm Hiên trong lòng thương tiếc, từ trong lòng bàn tay hắn xuất ra một đạo pháp lực bảo vệ tâm mạch của Cầm Tâm.
"Thiếu gia! Cầm Tâm tỷ tỷ có bị thương nặng lắm không?"
Nguyệt nhi nhẹ nhàng mở miệng, thấy Lâm Hiên ôm chặt Âu Dương vào ngực, nha đầu này có một chút ghen tỵ. A Tu La vương kiếp trước sát phạt quyết đoán khác hẳn so với hiện giờ là Nguyệt nhi tính cách mềm mại, huống chi Âu Dương đối đãi với nàng không tồi, thấy đối phương đang hôn hôn mê bất tỉnh Nguyệt Nhi cũng có một ít lo lắng.Nhưng nàng chỉ nhận được một tiếng thở dài từ thiếu gia.
Sắc mặt Lâm Hiên khó coi vô cùng.
Nguyệt nhi cùng hắn hai trăm năm chưa bao giờ chia lìa, đương nhiên nhìn ra được sự uể oải cùng thương tâm trong mắt thiếu gia, chẳng lẽ . .
Tiểu nha đầu cũng cảm giác không ổn.
Chẳng lẽ thương tích của Âu Dương tỷ tỷ ngay cả thiếu gia cũng bó tay không biện pháp?
Nguyệt nhi đoán không sai.
Lâm Hiên dùng linh lực tra xét trên người Cầm Tâm, không nghĩ rằng kết quả lại nghiêm trọng đến thế. Thiên chu chung độc đã khiến thân thể nàng cùng Nguyên Anh sắp hỏng rồi. Nói cách khác, chỉ thiếu mỗi cách là xoay chuyển trời đất.
Phải biết rằng nàng thân là Nguyên Anh tu sĩ, nếu thân thể đã không có còn có thể một lần nữa đoạt xá, mà nếu quả thực ngay cả Nguyên Anh cũng hỏng mất thì chẳng khác gì hồn bay phách tán. Lâm Hiên thực sự kinh ngạc bởi bên ngoài thân thể Âu Dương không có một vết thương. Nói cách khác, chắc chắn nàng đã sử dụng bí thụât cấm kỵ nào đó.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiên nhịn không được liền quay đầu đi. Nơi nơi đều còn lưu lại dấu vết của trận giao chiến kịch liệt.
Cầm Tâm biết sử dụng và hẳn cũng biết hậu quả của loại bí thuật cấm kỵ này, không biết nàng đã gặp phải quái vật nào mà bắt buộc phải dùng bí thuật này.
Nếu mình sớm găp được nàng thì không đến nông nỗi này. Lâm Hiên trong lòng tự trách bản thân. Đáng tiếc, hối hận, thất vọng, sầu não.
"Thiếu gia, Âu Dương tỷ tỷ thật sự không cứu được sao?" Thanh âm yếu ớt của Nguyệt nhi truyền vào tai, tựa hồ nó cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của Lâm Hiên.
"Thập tử nhất sinh."
Lâm Hiên quay đầu lại cười thảm, bình tĩnh nói. Hắn thật sự bó tay, nhưng hắn không cam lòng khi nhìn thấy Âu Dương ngã xuống, Lâm Hiên vẫn chưa nghĩ ra cách gì.
Không được, cho dù không có hy vọng chính mình cũng muốn thử một lần.
Lâm Hiên cắn chặt răng, hắn không muốn buông ra.
"Nguyệt nhi, có một việc phiền toái nhờ ngươi."
"Thiếu gia, người cứ nói, không cần khách khí với tiểu tỳ nữ."
"Ta sẽ thử giúp Cầm Tâm chữa thương, trong chốc lát ngươi thay ta hộ pháp, chỗ này không an toàn, ta chỉ sợ sẽ có quỷ vật, vết thương của Cầm Tâm không thể trì hoãn thêm nữa, hiện tại lại không có thời gian đi tìm nơi nào tốt hơn."
"Thiếu gia, người yên tâm."
Nguyệt nhi ưỡn ngực, vẻ mặt tràn đầy tự tin gật gật đầu. Thầm nghĩ chính mình kiếp trước đứng đầu âm ty, chỗ này nếu là Vô Định hà, nói vậy cùng lắm chỉ có âm hồn quỷ vật, thân là A tu la vương. bản thân nào có thể sợ hãi bọn chúng?
Hoàn toàn tin tưởng Tiểu Nguyệt, Lâm Hiên trên mặt lộ ra một tia vui mừng, khiến hắn càng hy vọng nhiều hơn, hắn ôm Âu Dương Cầm Tâm vào ngực, hào quang xung quanh người nổi lên, cả hai cùng nhau bay vút đi.
Thân hình Tiểu Nguyệt chuyển động theo sát ở phía sau.
Lâm Hiên nhanh chóng tìm được một tòa núi nhỏ, nó cũng không quá lớn, Lâm Hiên một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Âu Dương, tay kia phẩy nhẹ ở phía sau Âu Dương, xuất ra hơn mười đạo kiếm quang lấp lánh. Đối với việc mở động phủ, Lâm Hiên đã quá quen thuộc. Hiện giờ, bọn họ chỉ cần một chỗ cư trú tạm thời. Một loại ánh sáng màu xanh lóe lên, dường như ngay lập tức trong lúc đó việc mở động đã hoàn thành.
Tiếp đến Lâm Hiên xuất ra một bộ trận kì, giao vào tay Nguyệt nhi.
Trận kỳ này có cấm chế tương trợ, hơn nữa, thần thông của tiểu nha đầu vốn không tầm thường, Quỷ Sát âm không phải là nhỏ, ngoài ra còn có huyền âm thần bí trong bảo khố, chỉ cần không phải gặp quái vật cấp bậc đại tu sĩ, khi giao chiến Nguyệt nhi hẳn sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Huống chi còn có con tê tê cùng thi ma đã tiếp nhận phân phó từ chủ nhân, đang toàn lực chạy về đây.
Lâm Hiên tuy rằng rất lo lắng cho vết thương của Âu Dương, nhưng lòng dạ của hắn hiển nhiên không bao giờ sơ suất, thoáng cảm thấy được bên trong không có nguy hiểm, hắn mới hóa thành một đạo ánh sáng bay vào bên trong động phủ.
Một tiếng “Oanh” vang lên!
Cửa đá từ từ đóng lại, trên mặt Nguyệt nhi tươi cười dần dần lịm đi.
Đầu tiên là Khổng Tước tiên tử, bây giờ lại là vị Âu Dương tỷ tỷ.
Thiếu gia đối với Âu Dương là thực tâm, tiểu Nguyệt cũng không hoài nghi gì.
Trong mắt Nguyệt nhi hiện lên vài phần suy sụp, nếu nói không ghen tỵ thì thực giả dối, vấn đề là tiểu Nguyệt đã ở cùng với thiếu gia hơn hai trăm năm nay, mọi chuyện nghe hắn phân phó, Nguyệt nhi cảm thấy Lâm Hiên là người mà mình có thể đặt lòng tin.
Thật có phúc.
Sự tình trên đời phàm là có lợi ắt còn có điều tệ, tiểu Nguyệt thói quen làm một tiểu mỹ nữ ngoan ngoãn nghe lời, thiếu gia lại đối với tiểu Nguyệt lại rất tốt. Cho dù bất mãn với thiếu gia, Nguyệt nhi cũng không hề có niệm oán giận.
Quyển bộ trận kì kia dường như đã có lần xem qua, phía sau hẳn là có sinh khí phát hỏa.
Đôi mi thanh tú của Nguyệt nhi hơi nhíu lại, trong lòng suy tư.
Vấn đề là, được thiếu gia tin tưởng như vậy Nguyệt nhi liền cảm giác vui mừng, nhưng nàng lại rống to lên dường như thấy rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
"Phát hỏa, hướng về phía thiếu gia?" Nguyệt nhi gãi gãi đầu, rầu rĩ phát hiện bản thân sợ rằng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Nên làm sao bây giờ?
Vẻ mặt tiểu nha đầu chua sót.
Lúc này, một tiếng thở dài kỳ lạ trong sâu kín lọt vào tai.
"Ài?"
Mặc dù Nguyệt nhi có vẻ lo lắng nhưng tính cảnh giác của tiểu nha đầu này kỳ thật rất cao, nàng vội đưa mắt tìm kiếm người vừa phát ra tiếng thở.
"Tiểu thư, là ta."
Thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai, Nguyệt nhi ngạc nhiên. Tiếp đến một bộ mặt cười lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng: “Đào Xưng?"
"Vâng, bị người làm cho tỉnh lại."
Chỉ thấy linh quang lóe lên, Huyền Âm trong bảo khố hiện lên, thân thủ Nguyệt nhi vội vã cầm lấy, nàng rót pháp lực vào, một thanh đoản kiếm xuất hiện trên tay Nguyệt Nha, kiểu dáng tinh mỹ đến cực điểm, linh khí chuyển động tản ra xung quanh.
Bắt đầu, phía trên mũi kiếm sắc bén toát ra một đoàn ánh sáng màu cam dài một xích, như luân chuyển trong bảo khố. Ngọc lưu ly biến ảo, theo sau chầm chậm nhảy lên cao.
Từ bên trong vầng sáng, một bóng người dần dần hiện ra. Thân cao gần một thước, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Không cần phải nói, đúng là tỳ nữ của Nguyệt nhi.
Nha đầu này có thể cùng chủ nhân tính cách khác nhau. Kiếp trước, A Tu La Vương mặc dù sát phạt cực kỳ quyết đoán, nhưng nàng lại rất sủng ái tỳ nữ của mình, xưng là chủ tớ, kỳ thật tình cảm lại như tỷ muội.
Tiểu Đào vốn không phải là tiên phủ kì trân, đối với sinh mạng của mình làm tu sĩ cũng tốt, mà chân tiên cũng được, ai lại không muốn tu luyện thêm.
Thấy Tiểu Đào vừa tới, bộ dạng liền lộ ra vẻ tức giận, ánh trong mắt Nguyệt nhi hiện lên vẻ khó hiểu: "Ngươi như thế nào rồi, vì sao lại nói đánh thức ngươi?
"Tiểu thư.” Tiểu Đào lại phẫn uất, nhịn không được: "Người không được quên. Người chính là A Tu La vương, ngự trị âm ty. Đó là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đã nhìn thấy Người, chỉ có thể ngưỡng mộ, có lần Người nói trung thành thực sự là ngu ngốc, tỳ nữ cảm thấy điều ấy rất vớ vẩn.”
Tiểu Đào tức giận đến không biết nên nói như thế nào, A Tu La vương đứng đầu một giới, tu vi có thể so với chân tiên, luận về nhan sắc lại càng không dám so sánh, trong tam giới nàng là đệ nhất mỹ nữ (kỳ thật nói về dung mạo A Tu La vương, nàng đẹp như xuân lan thu cúc).
Nếu đem nàng so sánh với cửu vĩ thiên hồ cũng chưa chắc phân thắng bại, nhưng ở trong lòng Tiểu Đào, tiểu thư của mình là vô địch, cửu vĩ thiên hồ chỉ đáng xách dép cho tiểu thư.
Tiểu Đào nhìn Lâm Hiên ngu ngốc tư chất rác rưởi, bộ dạng lại quá tầm thường mà khiến tiểu thư cảm động đến rơi nước mắt.
Nếu không phải thực lực của mình chưa khôi phục, Tiểu Đào hận không thể đem Lâm Hiên chộp tới, đem hắn hồn siêu phách tán, để cho hắn biết một chút về hủ tâm thực tiên hỏa của mình. “Hừ!” Hắn còn không biết trân trọng tiểu thư, người như vậy đáng phải xử lý.
Thầm nghĩ, nguyên lai là vì Tiểu Đào muốn bênh vực mình, Nguyệt nhi lộ ra nụ cười hồn nhiên: "Tiểu Đào. Ta biết ngươi muốn che chở ta, nhưng về sau không được nói thiếu gia ngu ngốc."
"Tiểu thư!" Tên mãnh kia đối xử với tiểu thư như thế, mà Người còn nói thay cho hắn à?"
"Thiếu gia đối xử với ta tốt lắm." Nguyệt nhi cười tủm tỉm trả lời.
"Tốt ư?”
Tiểu Đào không hiểu nổi, liền trừng mắt: “Tiểu thư, tỳ nữ không nói lung tung đâu, hắn ôm một mỹ nữ tiến vào thạch thất, lại còn bắt Người ở đây giữ cửa.”
Nói tới đây, Tiểu Đào căm phẫn không ngớt, tuy rằng trí nhớ của nàng cũng đánh rớt rất nhiều, nhưng là cũng mơ hồ nhớ được vài chi tiết, kiếp trước hâm mộ tiểu thư đến cỡ nào. Có thể từ Linh Giới vẫn sắp xếp được Nhân Giới, bất quá thấy bộ mặt của tiểu thư như thế cho nên Tiểu Đào căm phẫn thay cho tiểu thư vậy mà tiểu thư lại không tỏ ra sắc thái gì.
Hừ, tuy rằng vị nữ tử về dung mạo và tu vi không bằng tiểu thư nhà mình, nhưng còn hơn tên Lâm Hiên ngu ngốc. Ở Cổ Ma Giới thân phận cũng cực kỳ được tôn sùng, luận thế lực, cũng sánh cùng chân tiên.
Nhân vật tiếng tăm như vậy, chính mình do dự, không nghĩ rằng Tiểu Đào lại biết, quả thực tốt quá.
Tiểu Đào thầm nghĩ, con người hắn quá đỗi bình thường, lại háo sắc, tiểu thư lại còn cố tình đối với hắn tỏ ra không chút hối hận.
Buồn bực là Tiểu Đào giờ phút này chỉ nhìn được một mặt của vấn đề, tiếng Nguyệt nhi cất lên: "Tiểu tiểu đào. Ta ở cùng thiếu gia rất lâu rồi ta biết hắn là người tốt, ngươi không được xưng hô vô lễ với hắn, lại càng không được làm thương tổn hắn, nếu không…"
Nguyệt nhi không nói tiếp, nhưng Tiểu Đào đã đột nhiên biến sắc. Trước kia, A Tu La vương cũng rất ít khi đối nàng nói nghiêm trọng như thế, tuy rằng Nguyệt nhi không nói nhiều lắm, nhưng Tiểu Đào có thể hiểu được thái độ kiên quyết của chủ nhân, kinh hãi vội vàng phất một cái: “Tiểu thư đừng lo lắng, tỳ nữ hiểu được, tỳ nữ chỉ là nói cho bõ tức, không dám làm thương tổn cô gia."
"Cô gia?"
Nghe thấy Tiểu Đào như thế gọi hắn như thế, Nguyệt nhi mặt cười đỏ ửng: "Nha đầu chết tiệt kia không được nói bậy, thiếu gia còn không có, còn không có…
Thanh âm khiến trong lòng Nguyệt nhi vui mừng, lại ngượng ngùng đùa bỡn cầm góc áo nói không thành lời.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình một bộ si mê. Tiểu Đào dở buồn bực rất nhiều, cũng thực sự chút bội phục Lâm Hiên, người này kém cỏi như thế, rốt cục làm sao lại khiến tiểu thư si mê điên đảo.
Nghe thấy tiểu thư nhắc nhở, nàng đương nhiên không dám làm gì bất lợi cho Lâm Hiên, nhưng vẫn nén nỗi ấm ức vào trong lòng.
Bản thân là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, mình chỉ cần khôi phục một chút thực lực, đến lúc đó lừa gạt tiểu thư mà hành hung người này cho thoả cơn giận.
Nghĩ đến đây, khoé miệng vị tiểu mỹ nữ này lộ ra ý cười nham hiểm.
Tiểu Đào, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?" Ngay tại lúc này thanh âm nho nhỏ truyền vào tai. "À , không có.”
Tiểu Đào khẽ nói, vừa liếc mắt trộm nhìn A Tu La vương, tiểu thư không có phát hiện chính mình nói dối.
Ý niệm hành hung Lâm Hiên cho hết giận cũng không làm cho nàng biết được.
Trải qua một phen đối thoại với tiểu thư, Tiểu Đào đã biết rằng tên Lâm Hiên kia có vị trí rất quan trong lòng tiểu thư.
"Nguyệt nhi cũng không biết rằng Tiểu Đào nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nhíu mày lâm vào suy tư.
"Như thế nào tiểu thư suy nghĩ lại, hắn là người xấu sao?" Tiếng Tiểu Đào cất lên.
"Nha đầu kia, ngươi không biết thiếu gia tốt lắm sao. Ngươi không được nói như vậy." Nguyệt nhi ngoài miệng nhắc nhở, nhưng trên mặt vẫn tươi cười. Tiểu Đào cũng biết muốn thay đổi ấn tượng người này trong lòng tiểu thư không phải một sớm một chiều có thể làm được.
“Chỉ mong ngươi đừng đem lòng oán hận với thiếu gia là tốt lắm rồi.”
"Tiểu tỳ biết rồi." Không ngờ răng Tiểu Đào nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Đúng rồi! Tiểu Đào, có một việc ta muốn hỏi ngươi, Nguyệt nhi đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, nói.
"Tiểu thư, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đối với tỳ nữ không cần khách khí, chỉ cần tỳ nữ biết được, đương nhiên thành thật với tiểu thư... "
"Ừm, Nguyệt nhi trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười. Tuy rằng tính cách bất đồng, nhưng không biết vì sao, đối mặt Tiểu Đào, nàng cảm giác rất thân thiết. Tựa như tình cảm tỷ muội cùng chung huyết mạch: "Được, ta sẽ không khách khí ."
"Tiểu thư cứ nói, tỳ nữ vẫn đang lắng nghe."
"Tính thời gian, ta bước vào con đường tu tiên của đã hai trăm năm, tuy rằng vì thân thể không thể ăn đan dược phụ trợ tu hành, nhưng vẫn tiến rất nhanh vì sao kết anh lại khó như vậy. Vấn đề này ta đã cùng thiếu gia cũng thảo luận qua. Tuy rằng thời điểm ta kết đan cũng từng có một chút khó khăn. Nhưng về tổng thể mà nói, mọi việc đều thuận lợi, ngay cả thiếu gia nhìn tốc độ phi hành của ta cũng phải ngạc nhiên. Thiếu gia còn từng hay nói đùa rằng phải học tập, học tập Nguyệt nhi.”
Tuy là lời nói đùa, nhưng đúng là Nguyệt nhi tu luyện cực nhanh.
Nhưng vì sao ngưng kết Nguyên Anh lại khó như vậy?
Ở đỉnh phong ngưng đan kì hơn mười năm.
Chí ít cũng không phải lấy cớ vì thân phận kiếp trước của mình, Nguyệt nhi có lẽ còn có thể qua loa tắc trách, nhưng hoàn cảnh hiện tại rõ ràng là không hiểu được lý do tại sao.
A Tu La Vương đứng đầu một giới, tu vi có thể sánh với chân tiên, cho dù khi ngã xuống lại bị phong ấn trí nhớ, sau này được đầu thai chuyển thế cũng là quá tốt rồi.
Biết rằng âm hồn khác ví như nói xú thiên quỷ đế, ở tiền kết anh cũng không có thân. . . Không uống dược phụ trợ tu tiên, cuối cùng đều có thể ngưng kết Nguyên Anh.
Bản thân đường đường đứng đầu âm ty, chẳng lẽ mình không bằng một cái hạo thiên?
Nghĩ như vậy quả là không hợp lẽ thường.
Cuối cùng có điều gì kỳ diệu.
Nghi vấn này ở rất lâu trong lòng Nguyệt nhi, cố tình không nói với thiếu gia. Bởi vì nếu nói ra sẽ lộ ra thân phận A Tu La vương.
Hiện giờ, Tiểu Đào rốt cục ngủ say cũng đã tỉnh lại. Nguyệt nhi muốn hỏi xem thế nào?.
"Việc này quả thật không hợp với lẽ thường." Tiểu Đào đùa giỡn nói: "Theo tiểu tỳ biết. Ở trong lịch đại A Tu La vương, tư chất của tiểu thư cũng phải đứng hàng đệ nhất."
"Khoan đã, ngươi nói cái gì, lịch đại A Tu La vương?" Nguyệt nhi trên mặt lộ ra tia cổ quái: "Chẳng lẽ sẽ giống A Tu La vương, thọ nguyên sẽ hao hết sao?"
"Vâng, có thể nói như vậy, nhưng chỉ đúng một nửa thôi."
"Một nửa?"
Vẻ mặt Nguyệt nhi càng tò mò đứng lên: "Tiểu Đào, nói cho ta biết sự tình thượng giới. Ta quả thật không nhớ rõ."
"Vâng, đương nhiên tỳ nữ sẽ nói hết cho tiểu thư, Người tuy rằng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng bước trên con đường tu tiên, hẳn là Người biết mục đích cuối cùng của tu hành là cái gì.” Tiểu Đào má lúm đồng tiền như hoa, nói.
"Mục đích của tu tiên, hiển nhiên là trường sinh mà thôi." Nguyệt nhi buột miệng thốt ra lời này. Ta cũng luôn nghe từ miệng của thiếu gia. Ngữ khí Nguyệt nhi và Lâm Hiên có vài phần mộc mạc giống nhau.
“Tiểu thư nói không sai, tiểu tỳ hỏi tiếp, như thế nào mới có thể đủ trường sinh?"
"Tiểu Đào, ngươi vẫn hỏi cái này để làm gì chứ, đương nhiên là vượt qua chín chín ngày kiếp, phi thăng tiên giới."
"Tiểu tỳ biết tiểu thư sẽ nói như vậy, nhưng kỳ thật cũng không đúng."
"Không đúng?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, sắc mặt không khỏi hồ nghi đứng lên: "Chẳng lẽ thành tiên về sau còn không thể trường sinh."
"Ha hả tiểu thư vừa mới nói ngược, trường sinh kỳ thật cũng không có khó như vậy, chỉ cần tiến giai đến Ly Hợp kỳ thật miễn cưỡng đụng đến cửa trường sinh.” Tiểu Đào che miệng khẽ cười.
"Tiểu Đào, ngươi nói vào việc chính đi, ngươi làm chi phải vòng vo, ẩn ý?" Nguyệt nhi trên mặt không biến sắc.
“Tiểu thư trách oan rồi, tiểu tỳ nào có ẩn ý?” Tiểu Đào ủy khuất mở miệng.
"Nha đầu kia, lại còn nói bừa." Nguyệt nhi nhịn không được đành trợn trừng mắt nhìn nàng: "Người bảo tỳ nữ là nói bừa sao, Ly Hợp kỳ tu sĩ có thể trường sinh. Hừ! Quả thực vớ vẩn. Tuy nói ở Nhân Giới, thiên địa nguyên khí loãng, tài nguyên tu luyện cũng không nhiều, nhưng từ xưa đến nay, vẫn có thiên tài xuất chúng, nơi khác không nói, chính là Thiên Vân mười hai châu, sau lưng bảy đại tông môn đều có tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, tình trạng này Yêu Tộc cũng như thế, nếu đơn giản như vậy mà có thể trường sinh, thì bọn họ ngày qua ngày khổ tu làm gì, cần gì đi đối mặt thiên kiếp đáng sợ, một lòng nghĩ phi thăng Linh Giới, cho dù tu vi không thể tiến thêm chỉ đủ trường sinh, thà rằng ở trong này hưởng phúc không tốt sao?"
"Ha hả.” Nguyên lai điều này tiểu thư muốn nói đến, tiểu tỳ còn chưa nói xong."
"Trời ơi!." Nguyệt nhi đỏ mặt lên, là ta nóng vội : "Ngươi nói đi, ta nghe đây."
"Tiểu thư, vừa mới nói tới thiên địa nguyên khí, tiểu tỳ xin hỏi lại một vấn đề."
Nguyệt nhi nhấp hé miệng, yên lặng chờ Tiểu Đào lên tiếng, bất quá thấy bộ dáng tiểu nha đầu phấn khích, Nguyệt nhi trong lòng mềm nhũn, nói: "Được rồi, Xưng cứ hỏi đi."
"Tiểu thư, nói rằng tu tiên giả Ly Hợp Kỳ một lòng phi thăng đến Linh Giới. Điểm này là đúng, vốn dĩ thiên địa nguyên khí trong Nhân Giới rất loãng, tài nguyên cũng không nhiều. Cho nên mặc dù tư chất xuất chúng, tu luyện đến Ly Hợp hậu kỳ, cho dù là Ly Hợp trung kỳ cũng cần một ngàn bảy, tám trăm năm, mà Ly Hợp tu sĩ sống lâu bất quá hai ngàn năm, nói cách khác, bọn họ mặc dù độ kiếp thành công tới Linh Giới, thọ nguyên còn lại cũng chỉ hai ba trăm năm. Nói cách khác, nếu không được tọa hóa, cũng chỉ tiến giai động huyền, chính là quang âm hai ba trăm năm, người hiểu rồi chứ?"
"Này!" Nguyệt nhi không khỏi cứng họng. Kỳ thật vấn đề liên quan đến động này nàng đã cùng thiếu gia thảo luận qua. Lúc ở Vân Lĩnh sơn, tiến nhập bên trong không gian, thế nhưng lại phát hiện động phủ của Ly Hợp Kỳ tu sĩ, căn cứ di thư của vị tiền bối, hắn chỉ còn lại có một trăm năm thọ nguyên, cho nên không thể không miễn cưỡng độ kiếp, cuối cùng thất bại.
Lúc trước mình có hỏi qua thiếu gia, mặc dù thành công, hắn tới Linh Giới, có thể còn lại thọ nguyên cũng xa không đủ để thăng cấp động huyền kì. Kết quả là cũng không giống như mình nghĩ.
Trách mắng Tiểu Đào, Xưng đừng thừa nước đục thả câu, đến tột cùng có bí mật gì?" Nguyệt nhi càng ngày càng tốt.
"Tiểu thư, Xưng chỉ biết là tu sĩ từ linh động kì tu luyện lên, cuối cùng nếu có thể trở thành chân tiên thì tổng cộng sẽ trải qua ba chín tiểu thiên kiếp, sáu trung thiên kiếp cùng với chín chín đại thiên kiếp cuối cùng phi thăng, lại không biết rằng ở Linh Giới còn có một loại nguyên khí chi kiếp. Tiểu Đào thở dài một hơi, xem ra trí nhớ của tiểu thư thực sự phong ấn hoàn toàn, ngay cả khi nghe như thế cũng không có ấn tượng gì, nghĩ đến đây trên mặt tiểu nha đầu, không khỏi lộ ra vài phần ảm đạm.
"Nguyên khí chi kiếp, đó là cái gì?" Trên mặt Nguyệt nhi tràn đầy hưng phấn.
"Ha hả. Chẳng lẽ nghe tên này mà tiểu thư cũng không đoán ra một phần sao?"
"Ừ." Nguyệt nhi" Bàn tay nhẹ nhàng để ở cằm!"Kì khí hộ kiếp, có phải liên quan đến thiên địa hay không."
"Không tồi tiểu thư quả nhiên thông minh. Trên mặt Tiểu Đào lộ ra vui vẻ, sắc mặt Nguyệt nhi lại đỏ ửng, thiếu gia chính là người đại ngốc nghếch.
Tiểu Đào không chú ý tới dị sắc trên mặt Nguyệt nhi, bắt đầu êm tai đi xuống nói: "Cái gọi là nguyên khí chi kiếp, kỳ thật cũng có vài phần giống với thiên kiếp. Nhưng cũng có liên quan chặt chẽ với thiên địa nguyên khí. Tiểu tỳ lại nói về quy định, nếu một gã Linh Giới tu tiên giả Ly Hợp Kỳ thọ nguyên hao hết kết cục sẽ không giống với nhân giới, nếu ở nhân giới, hắn khẳng định là tọa hóa, mà ở Linh Giới thọ nguyên còn sót lại một phần mười, sẽ nghênh đón nguyên khí chi kiếp, uy lực của nó tương đương với thiên kiếp, cũng không khoa trương nhiều làm cho tu sĩ chỉ cần có thể đứng vững, lại sẽ có ưu đãi" Tiểu Đào có chút thần bí, nói.
"Ưu đãi?"
"Đúng thế, chỉ cần thành công vượt qua nguyên khí chi kiếp. Thiên địa nguyên khí còn lại sẽ đối với hắn sẽ dùng để rèn luyện thân thể, phải biết rằng, loại dịch kinh tẩy tủy này hiệu quả, chính là gì cơ duyên đều không có gì sánh được, sẽ làm thân thể tu sĩ cùng Nguyên Anh một lần nữa tăng trưởng, thọ nguyên tăng lên gấp đôi."
"Tăng trưởng gấp đôi, nhiều như vậy sao?" Nguyệt nhi lấy tay che miệng, ra vẻ giật mình.
"Đúng thế." Tiểu Đào gật gật đầu: "Gia tăng thọ nguyên cùng tu vi liên quan chặt chẽ, tỷ như nói Ly Hợp Kỳ tu sĩ thân mình còn hai ngàn năm thọ nguyên, chỉ cần độ kiếp thành công. Vậy lại thêm hai ngàn năm động huyền kì, tính toán như vậy bản thân sẽ có bốn ngàn năm thọ nguyên.
"Thì ra là thế." Nguyệt nhi gật gật đầu. Trên mặt lộ ra bất ngờ, tiếp đến lại có một điều nghi vấn khác trong đầu toát ra: “Tiểu Đào. Tỷ như nói một gã Ly Hợp Kỳ tu sĩ lần đầu tiên độ nguyên khí chi kiếp thành công , gia tăng hai ngàn năm thọ nguyên, nhưng về sau, hắn vẫn có thể thăng cấp động huyền sẽ lại như thế nào?"
"Như thế nào, hiển nhiên là nghênh đón lần thứ hai nguyên khí chi kiếp. Khoé miệng Tiểu Đào lộ ra nụ cười vui vẻ: "Bất quá lần thứ hai này khó khăn gấp vạn lần, muốn vượt qua sẽ không dễ dàng."
"Đương nhiên, nếu hắn thật có thể vượt qua, lại vẫn là có thể thăng cấp, như vậy còn có thể nghênh đón lần thứ ba, lần thứ tư… "
Nguyệt nhi xem như hoàn toàn hiểu rõ, trên mặt như vừa được nghe giảng lý luận, tiến giai đến Ly Hợp Kỳ tu sĩ quả thật như chạm đến cánh cửa trường sinh, đương nhiên còn phải trải qua nguyên khí chi kiếp một lần, không thể thăng cấp, mặc kệ của ngươi thần thông cỡ nào có uy lực, cuối cùng có một ngày vẫn chạy không thoát khỏi kết cục hồn siêu phách tán.
"Đúng rồi Tiểu Đào, ngươi vừa mới giảng qua tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, tu sĩ cấp bậc này ở Nhân Giới tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là luôn luôn thấy. Bọn họ vì sao không thể nghênh đón nguyên khí chi kiếp đâu?" Nguyệt nhi khó hiểu mở miệng .
"Đây là bởi vì thiên địa nguyên khí ở Nhân Giới quá loãng, căn bản không đạt được hình thành độ dày nguyên khí chi kiếp”. Tiểu Đào bĩu môi.
"À." Nguyệt nhi gật gật đầu, rốt cục hiểu được vì sao sẽ có lịch đại A Tu La Vương: "Ta đây chứ đâu, ta đã vượt qua vài lần nguyên khí chi kiếp?"
"Ha hả tiểu thư tất nhiên là không cần."
"Ta không cần?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đương nhiên tiểu thư không cần phi thăng đến bên trong tiên giới, nếu luận về thực lực Người tuyệt không kém so với chân tiên, đã sớm có thể thay đổi thiên địa, vận hành trong cơ thể cũng đều là tiên linh lực , thay hay nói cách khác tiểu thư sớm không bị trói buộc bởi thọ nguyên, làm sao còn cần phải trải qua nguyên khí chi kiếp cho khổ sở."
"Nói như vậy, một đời ta đã có thể thọ với thiên địa?"
"Trong lịch đại A Tu La vương, Người có tiếng tăm đệ nhất?"
"Đối với tư chất của tiểu thư không ai sánh nổi.” Tinh quang trong mắt của Tiểu Đào sáng rực.
"Có thể là như thế, ta hiểu tại sao ngay cả kết anh cũng khó như thế?" Nguyệt nhi thở dài, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm.
Nói chuyện một hồi, hai người rốt cục trở lại vấn đề ban đầu.
"Tiểu Đào cũng thực bị mê hoặc, một chút bay đến trong lòng Nguyệt nhi, tiểu thư tuy rằng không có thân thể, nhưng bởi vì khí mạch vẫn còn. Bất luận Nguyệt nhi có hình thái gì thì Tiểu Đào vẫn có thể dễ dàng đụng tới của nàng.
"Nha đầu, ngươi làm gì thế?" Nguyệt nhi có chút kinh ngạc mở miệng.
"Kiểm tra một chút tư chất thể trạng của tiểu thư."
Tiểu Đào vừa nói, vừa bấm tay niệm thần chú. Miệng mấp máy phát ra mấy tiếng chú ngữ, lời nói nghe như tiếng trong thượng cổ, tựa hồ ở sử dụng pháp thuật gì.
Nguyệt nhi thấy thế, tự nhiên không dám lộn xộn, cứ như vậy ước chừng qua một khắc, cuối cùng Tiểu Đào cách ra xa Nguyệt nhi.
Tiểu nha đầu hớt tóc Nguyệt Nhi, trên mặt lộ ra vài phần trầm ngâm.
"Tiểu Đào, như thế nào, có thể tìm được nguyên nhân chứ?" Lời nói Nguyệt nhi có chút khẩn trương.
"Vâng." Tiểu Đào gật gật đầu, tiếp đến mặt cười vui vẻ: "Bộ này là chân tiên động thủ cước.”
"Chân tiên động thủ cước?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, trên mặt tràn đầy mờ mịt.
"Đúng thế, tiên giới không biết xấu hổ, bởi vì sợ tiểu thư báo thù, từng trải qua kiếp nạn, thậm chí không tiếc bóp méo thiên địa, tập trung ngăn cản Người đầu thai chuyển thế, tuy rằng kế hoạch của bọn họ cuối cùng thất bại, nhưng thiên địa thay đổi, đối với tiếng tăm của tiểu thư vẫn tạo nên ảnh hưởng rất lớn." Lời của Tiểu Đào có chút tức giận, ngôn ngữ tràn ngập oán ghét chân tiên, nha đầu kia chính là muốn bảo vệ chủ nhân.
"Ảnh hưởng này có nghiêm trọng không?" Nguyệt nhi nghe xong, chầm chậm đứng lên.
"Điều này khó mà nói được…" trên mặt Tiểu Đào lại lộ ra một tia khó xử.
"Khó mà nói?"
"Đúng vậy." Tiểu Đào nhiều điểm khó nói! : "Tiểu thư, nói về tư chất của Người tuy rằng cũng thập phần khác biệt, nhưng nếu so với kiếp trước thì hiển nhiên còn kém xa, nhưng không có vấn đề gì, chỉ cần về sau giải trừ được phong ấn, ngài tự nhiên hội hồi phục thành A Tu La Vương với vẻ đẹp tuyệt trần, nhưng tu tiên sẽ hội ngộ tại đây chúng ta sẽ gặp một ít khó khăn.
"Lại là khó khăn?"
"Đúng vậy, tiểu thư quả nhiên một chút hiểu được." Tiểu Đào tiếp tục giảng giải: "Giống như Người nói, ngay cả âm hồn bình thường cũng có thể ngưng kết Nguyên Anh thành công, tiểu thư chẳng lẽ so với bọn chúng còn không bằng, nguyên nhân bởi vì thiên địa thay đổi sau đối, làm cho Người khó khăn gấp trăm lần so với người khác ngưng kết Nguyên Anh.
"Gấp trăm lần, không thể nào, Tiểu Đào có thể tính sai hay không?"
Nguyệt nhi nghe xong, từ mặt cười biến dạng trắng bệch, mọi người đều biết, ngưng kết Nguyên Anh tỷ lệ vốn rất thấp, giờ tiểu thư lại còn khó gấp trăm lần, còn nói cái gì để nói, rõ ràng là không có hy vọng rồi.
Giảng giải cho Nguyệt nhi chẳng khác nào đả kích nàng. Thừa biết rằng không thể ngưng kết Nguyên Anh sẽ không có thân thể, mà không có thân thể nhất nhất nhất không… biết nên nghĩ tới cái gì nữa, trên mặt Nguyệt nhi trắng bệch, vừa cười khổ vừa đỏ ửng.
"Tiểu thư, đừng khổ sở."
Tiểu Đào không chú ý tới vẻ mặt tiểu thư biến hóa ra sao, vội vàng an ủi: "Người yên tâm, không phải là bởi vì thiên địa thay đổi mang đến ảnh hưởng sao, nhất định sẽ có biện pháp.”
"Biện pháp?" Nguyệt nhi thì thào mở miệng .
"Đúng vậy." Tiểu Đào vỗ vỗ bộ ngực: "Tiểu thư người đừng nóng vội, chúng ta nhất định nghĩ ra hướng giải quyết."
Nha đầu kia tính tình thật sự hấp tấp, lời còn chưa dứt, liền lấy tay giơ lên, lập tức suy nghĩ.
Nguyệt nhi tâm tư suy nghĩ, bất quá gặp lại tiểu đào đã biết là rất tốt, trong lòng thực cảm kích, trên mặt lộ ra tươi cười, ngoan ngoãn một bên chờ.
Đảo mắt, quay lại một chút một lúc sau, đột nhiên một tiếng từ xa truyền vào tai, Nguyệt nhi hoảng sợ, vội quay đầu, chỉ thấy Tiểu Đào đang ở nơi đó hô to gọi nhỏ.
"Như thế nào?"
"Tiểu thư, nơi này, nơi này là…"
Tiểu Đào đưa mắt chung quanh, quay đầu ở phụ cận cẩn thận đánh giá, mặt cười tràn đầy vẻ bất ngờ.
"Nơi này làm sao vậy?"
Nhìn thấy Tiểu Đào thần tình dao động, Nguyệt nhi vẫn không hiểu gì, vẻ mặt mờ mịt.
"Tiểu thư, chẳng lẽ Người thật sự không nhớ gì sao, nơi này là Vô Định hà."
"Ta đương nhiên biết là Vô Định hà, thiếu gia đã sớm nói rồi, chẳng lẽ có liên quan đến ta?" Lời nói của Nguyệt nhi có chút hoài nghi.
"Cái gì liên quan cơ chứ?" Trên mặt Tiểu Đào lộ ra vẻ dở khóc dở cười: "Tiểu tỳ quên rằng trí nhớ của tiểu thư bị phong ấn, Vô Định hà đương nhiên cùng người rất có liên quan rất lớn, bởi vì vốn là hành cung của Người ở Nhân Giới."
Ở phía bên kia.
Lâm Hiên lại hai hàng lông mày trói chặt, thương tích của Cầm Tâm so với hắn tưởng tượng còn khó giải quyết hơn nhiều.
Thiên chu cổ độc đã hoàn toàn phát tác.
Trước kia, Âu Dương là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, tốt xấu còn có thể dùng tu vi tận lực áp chế. Hiện giờ, nàng bản thân bị trọng thương, pháp lực trong cơ thể giống như bị rơi vãi nơi nào.
Nói một cách đơn giản hơn, tình huống hiện tại, nàng chẳng khác nào phàm nhân lại cộng thêm kịch độc đáng sợ.
Tay trái của Lâm Hiên lao thẳng đến bàn tay Âu Dương, lấy chân nguyên của mình lan tràn toàn thân Âu Dương ngăn chặn độc tố…
Nhưng chí ít cũng hạn chế một mặt nào đó của độc tố.
Còn hơn để Thiên chu cổ độc càng ngày càng phát tác, điều làm cho Lâm Hiên đau đầu chính là Âu Dương không biết đến tột cùng đã sử dụng bí thuật cấm kỵ gì khiến cho thân thể cùng Nguyên Anh đều rõ ràng không chống đỡ được, đồng thời có điềm báo sắp hỏng.
Thân thể hoàn hảo không nói, nếu Nguyên Anh bị tán loạn, cho dù có chân tiên ở bên cũng khó mà cứu được.
Nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Hiên tuy nói không hoang mang lo sợ, nhưng thâm tâm cũng sẽ bị loạn khẳng định khó mà cứu được.
Không cần hoảng sợ, không giải quyết được vấn đề, Lâm Hiên trong lòng tự an ủi, thương thế nếu không có rõ ràng, ắt sẽ có phương pháp, vậy trước hết nghĩ biện pháp giảm bớt Thiên chu cổ độc.
Nghĩ như thế, Lâm Hiên vươn tay vỗ nhẹ bên hông.
Linh quang bên trong một cái bình ngọc hiện lên ở tại trước mặt.
Mở nắp bình, từ bên trong lấy ra một viên dược hoàn long nhãn.
Mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi.
Làm cho người ta tâm tư sảng khoái, dường như thư thái vô cùng.
Khoé miệng Lâm Hiên lộ ra mỉm cười, cửu thiên hồi nguyên đan hắn cũng chỉ luyện ba viên.
Hiện giờ, số lượng tu tiên giả biết đến loại đan dược này không nhiều lắm, nhưng ở thượng cổ loại đan dược này đã một thời vang danh lừng lẫy.
Ở tu tiên giới mọi người đều biết, đan dược quý giá nhất có thể nghịch thiên sửa mệnh, gia tăng thọ nguyên, ngoài ra còn có thể trợ giúp đột phá trong tu luỵên.
Loại này tương đối quý hiếm, nhưng chỉ dùng khi cực kỳ cần thiết khi cần làm tăng tiến pháp lực.
Ngoại trừ loại này, các loại đan đạo chi thuật nói đến còn rất nhiều, cùng với đó là loại kim sang dược, có tác dụng bổ sung nguyên khí, thậm chí làm cho tay chân bị gãy liền lại…
Tổng thể mà nói, đều là loại đan dược chữa thương.
Nếu đem tới thế tục, mặc dù không thể so sánh như hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, nhưng sẽ phàm nhân xua như xua vịt, nhưng ánh mắt tu tiên giả lại khác hẳn, đan dược chữa thương tuy rằng cũng là chuẩn bị vật, nhưng luận về mức độ trọng yếu để tăng tiến tu vi thì còn kém xa so với loai đan dược này.
Phàm là đều có ngoại lệ, ví như nói cửu thiên hồi nguyên đan ngoài ra còn có tên khác là tam nhật bảo mệnh tán.
Danh như ý nghĩa, mặc kệ ngươi bị nhiều trọng thương, hoặc là bị nhiễm độc cỡ nào, chỉ cần không chết, ăn vào cửu thiên hồi nguyên đan, trong vòng 3 ngày, có thể bảo đảm bình an vô sự.
Đương nhiên, bình an vô sự vô chỉ là sẽ không chết, thương thế thân mình cũng không sẽ có mảy may , nhưng ít ra nhiều ra ba ngày thi cứu _ thời gian đến đây.
Ở thượng cổ, danh tiếng cửu thiên hồi nguyên đan vang vọng, tài liệu về loại đan dược này vô cùng quý hiếm, đừng nói tu tiên giả bình thường có thể nắm được trong tay ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ muốn có được cũng còn rất khó nói.
Lâm Hiên có được đan dược này chỉ do trùng hợp, chỉ là hắn chẳng may kiểm tra lại túi trữ vật vô tình phát hiện được, lai lịch của nó như nào bản thân cũng không rõ, phỏng chừng hắn tới nơi đó thừa dịp mượn gió bẻ măng cho nên kế thừa được.
Đan dược này công hiệu về sau, Lâm Hiên rất hiểu điều này, tuy rằng chính mình có thần thông cao minh, nhưng trời biết có hay không bản thân bị trọng thương.
Tóm lại con đường tu tiên có nhiều bụi gai, có sự chuẩn bị cũng không thừa.
Trải qua khó khăn, Lâm Hiên dùng tài liệu quý hiếm này đem linh dược luyện chế ra ba viên đan.
Bây giờ vừa lúc dùng đến chúng.
Lâm Hiên nâng nàng dậy, để nàng tựa vào ngực mình.
Hai tròng mắt của Âu Dương trắng dã như tờ giấy, nàng không còn ý thức được nữa.
Phải cho một người đang hôn mê uống đan dược quả thật gian nan đến cực điểm, đối với tu tiên giả cũng không đáng nhắc tới.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, đan dược bị một tầng linh quang bao vây, lẳng lặng trôi nổi ở giữa không trung, tiếp đến Lâm Hiên chậm rãi đem pháp lực rót vào người Âu Dương.
Âu Dương tuy rằng vẫn hôn mê như trước, nhưng đôi môi anh đào có thể hé mở, cửu thiên hồi nguyên đan lóe lên, đã theo thực quản chảy xuống dạ dày.
Hai hàng lông mày của Lâm Hiên trói chặt, nhưng trong mắt cuối cùng toát ra một chút vui mừng.
Đan dược này ở thượng cổ có tiếng tăm lừng lẫy một thời, nói vậy cũng không phải thổi phồng, trong vòng ba ngày, Cầm Tâm sẽ không có gì vấn đề.
Nhưng sự nguy kịch chưa phải đã chấm dứt tại đây mà chỉ là lui lại sau vài ngày mà thôi.
Lâm Hiên chính là không muốn trơ mắt nhìn Cầm Tâm chết, chính mình đến tột cùng sẽ tìm mọi cách để cứu nàng?
Phương pháp cụ thể thì chưa có, trước tiên chỉ có thể hạn chế độc tố.
Tay áo bào phất lên, một đạo kiếm quang bay vút ra, ánh sáng chói mắt, trong khoảnh khắc kiếm quang chém trên thạch bích tạo thành một cái giường đá.
Lâm Hiên ôm Cầm Tâm qua đó, đem nàng đặt nằm ở mặt trên.
Cái gọi là chung độc, tình huống này tương tự với tình huống lần trước ở Tuyết Lâu thành. Hắn phải cởi ra chiếc áo của Cầm Tâm, sau đó dùng phương pháp mát xa huyệt vị, bên cạnh đó dùng bích huyễn u hỏa kì độc tạm thời ngăn chặn Thiên chu cổ độc.
Nuốt một ngụm nước miếng, tay Lâm Hiên hành động rất nhanh, cho dù là đối mặt Tuệ Thông, hắn cũng chưa từng khẩn trương như thế.
Tuy rằng lần trước, đã từng một lần trải qua, nhưng lần này chính mình phải cởi bỏ áo cho Cầm Tâm.
Hiện tại chỉ có mỗi hai người, Âu Dương lại lâm vào hôn mê, Lâm Hiên lại phải tự tay cởi bỏ cho Âu Dương cho nên hắn tất nhiên là khẩn trương vô cùng.
Hắn còn chưa từng có cởi qua quần áo của nàng, lần trước cùng Khổng Tước, tuy rằng chính mình chủ động, nhưng lúc ban đầu, cũng là bất đắc dĩ.
Đột nhiên, hắn miên man suy nghĩ cái gì, việc mình đang làm là quang minh chính đại, là vì chữa thương cứu người.
Lâm Hiên trong lòng mặc niệm A di đà phật, hít một hơi thật sâu, một tay vòng ra sau lưng Âu Dương, ôm lấy một nửa thân thể nàng, sau đó từ từ cởi bỏ chiếc áo của nàng.
Chỉ còn lại trên người chiếc quần lót, mùi hương thơm từ người nàng bốc lên, da thịt trắng như ngọc, đập thẳng vào mắt hắn, tình huống này thật giống với lần trước.
Lần trước, hai người đều xấu hổ vô cùng, nhưng Lâm Hiên cũng không phải là kẻ xảo quyệt, hiển nhiên hắn không dám nhìn nhiều, lần này Âu Dương hôn mê, Lâm Hiên tất nhiên nhịn không được.
Kết quả, ánh mắt của Lâm Hiên thiếu chút nữa không dứt ra được.
Không thể nghi ngờ, Âu Dương là quả là mỹ nữ tuyệt trần, tuy rằng so với Tần Nghiên, Nguyệt nhi vẫn còn kém một chút, nhưng vẻ đẹp của nàng thì không còn hoài nghi, dung mạo còn mang theo vài phần trẻ con, nhưng dáng người cũng không thiếu những đường cong lả lướt, những đường cong đến mê người. . . . .
Điều này cũng có thể lý giải tại sao Lâm Hiên thất thần như vậy, nhưng dù sao hắn không phải là tu tiên giả bình thường, rất nhanh chóng hắn đã định thần lại, thoáng có chút tự trách, biết rằng công việc chính của hắn là chữa thương cho nàng.
Lâm Hiên đem ý niệm trong lòng áp chế xuống, hắn tuy rằng không thể minh bạch nhưng tuyệt không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm trò sằng bậy.
Trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp, nhưng ánh măt Lâm Hiên lại một lần nữa như muốn thanh minh.
Tay trái khẽ chuyển động một ngọn kửa màu xanh biếc xuất hiện.
Đương nhiên, không phải bích huyễn u hoả đối địch, Lâm Hiên dùng ma viêm độc để trị độc, về phần uy lực của ngọn lửa tạm thời bị rớt lại.
Nhìn nhìn trước người nàng, ánh măt Lâm Hiên hiền hoà, mang theo vài phần thương tiếc, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng nàng.
Động tác không có dư thừa, bởi vì hắn không phải loại người sỗ sàng, dùng tay trực tiếp nhận biết các huyệt vị, dùng chân nguyên hỗn hợp độc tố, bắt đầu mát xa hãm lại sự phát tác.
Thời gian cứ thế trôi, đã qua hai canh giờ nàng vẫn bất tri bất giác.
Ánh măt Lâm Hiên lộ ra như bị mê hoặc, tựa hồ so với tưởng tượng nhiều tình huống phức tạp.
Lâm Hiên đã dùng ma viêm độc để áp chế độc tố, nhưng lúc còn có đại lượng thiên chu chung độc hội tụ ở bên trong kinh mạch của Âu Dương.
Tại sao có thể như vậy?
Lâm Hiên vừa xoa các huyệt vị, vừa suy nghĩ.
Chẳng lẽ thương tổn này có liên quan mật thiết đến nàng?
Hiện tại, không có thời gian tìm hiểu, việc cấp bách bây giờ làm sao giải độc cho nàng.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia do dự, kỳ thật phương pháp không có một phương pháp nào hữu hiệu.
Mát xa chính là phương pháp có hiệu quả rõ ràng nhất, cách này vẫn có khá nhiều tác dụng.
Độc đã khuếch tán đến kinh mạch toàn thân, muốn bài trừ độc thì tất nhiên không chỉ mát xoa mấy chỗ, mà cần phải mát xoa tất cả các huyệt vị trên toàn thân, đều phải dùng bích huyễn u hỏa đưa vào.
Nếu trước mắt là nam tử hiển nhiên không có ái ngại gì.
Có thể tuổi thanh xuân của nàng lại không muốn bị mình phá hoại, làm như vậy có điểm thất thố . . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng khiến Lâm Hiên do dự rất nhiều.
Tình hình Âu Dương còn lâm vào hôn mê, không thể hỏi thăm tâm ý của nàng.
Lâm Hiên do dự, cúi đầu! Hắn lại nghĩ đến nam nữ không có ước định hôn nhân… ý nghĩ cứ vò xé hắn, bản thân là vì cứu người, chẳng lẽ lại giương mắt nhìn Cầm Tâm ngã xuống?
Lâm Hiên cũng không có cổ hủ như vậy.
Trong lòng Lâm Hiên hành động rất kiên định, cho dù Cầm Tâm có trách mình, thì trước tiên cứ cứu nàng rồi nói sau.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem quần áo trên người nàng cởi bỏ hết.
Vẻ đẹp của nàng không sao tả xiết, trong lòng mặc niệm A di đà phật, ánh măt Lâm Hiên như trước trở nên nóng rực, ước chừng thời gian đã nửa tuần trà, mới rốt cục mở mắt ra.
Tiếp đến cười vang lên, nhận ra mình cần gì phải như trang quân tử tự lừa dối mình, còn không mau chóng giúp Cầm Tâm áp chế độc tố.
Nghĩ như vậy, Lâm Hiên một lần nữa ngoảnh mặt đi, lần này, ánh mắt thanh minh rất nhiều, bích huyễn u hỏa lại một lần nữa hiện lên ở trong lòng bàn tay cùng thực vô hỗn hợp, bắt đầu bài trừ thiên chu cổ độc.
Bên kia.
Chốn thành thị Hiên Viên
Yêu vân giao dịch như trước hừng hực khí thế, hơn mười vạn tu tiên giả đến từ mười hai châu các đại phường thị trong thành tìm kiếm nhữnhg vật cần thiết.
Không ai biết rằng nguy hiểm sắp tới gần.
"Lão tổ tông, ngươi là nói Hiên Viên thành kỳ thật là một tòa tế đàn thật lớn ?" Tu sĩ áo bào trắng giật mình mở miệng, La Gia đệ tử xung quanh cũng không dấu diếm sự bất ngờ.
Giờ phút này khoảng cách tới Hiên Viên chỉ còn trăm dặm, bọn họ tất cả đều cẩn thận đề phòng.
Đập vào mắt chính là một tòa núi nghìn trượng, hình dạng kỳ quái vô cùng, dường như cự kiếm chém thành hai nửa, một bên núi biến mất không thấy chỉ còn lại một bên.
"Đúng vậy, Hiên Viên thành vốn chính là nơi đại yêu quỷ từ âm ty giới lưu lại, ban đầu cũng không gọi là Hiên Viên, mà là Hoàng Tuyền. . . . . ." La Gia lão tổ lộ ra một tia tàn nhẫn.
"Hoàng sát"
Các La Gia đệ tử nghe được lời của La Gia lão tổ cảm thấy trong người lạnh băng.
"Mặt sau Hiên Viên là nơi cộng đồng của hai tộc trong Thiên Vân giao địch những hoạt động lớn, cho nên bảy đại tông môn mới đặt ra một cái tên rất hay như thế, cái tên Hoàng Tuyền này, hiện giờ ngoại trừ lão phu, bây giờ cũng chỉ có các ngươi biết được."
"Lão tổ tông, vì sao lại gọi là Hoàng Tuyền, theo lời của Người, thành này là một tế đàn lớn, rốt cục có tác dụng gì?" Thanh âm truyền đến rất êm tai, người nói chính là một tu tiên giả xinh đẹp, không cần phải nói, hiển nhiên là nàng La Tử Sơ.
"Cái tên Hoàng Tuyền hiển nhiên là ngụ ý con đường thông đến âm ty, lão phu đã cũng từng nói thành này là mấy trăm vạn năm trước đây, linh giới cùng âm ty giới phát sinh đại chiến, đại yêu quỷ lưu lại, tác dụng cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng, sau đó âm ty giới tan tác, thành này cũng vứt đi, La Gia bởi vì có liên quan với yêu sát minh vương, cứ sau ba trăm năm lại dùng thành này làm nơi huyết tế.
"Cứ ba trăm năm một lần?"
Tu sĩ áo bào trắng ngẩn ngơ, điều không hay là Thiên Vân giao dịch hội cách xa. Năm đó cũng là từ La Gia khởi xướng, mục đích ban đầu là vì thu thập tế phẩm.
Chẳng trách điển tịch của gia tộc có ghi lại, lúc ban đầu Thiên Vân giao dịch hội, một lần đô hội xảy ra việc ngoài ý muốn làm cho hơn một nửa số tu sĩ tử trận.
Chân tướng sự thật đúng là như thế.
Nghe nói lúc ban đầu, Thiên Vân giao dịch hội từng bị liên hợp chống lại, có thể khi đó La Gia đang đứng ở đỉnh vinh quang, vì thế sử dụng thủ đoạn, mỗi lần Thiên Vân giao dịch hội mời dự họp "Đô hội phát ra thiệp mời, đối phương phải ngoan ngoãn tiến đến tham dự, không đến thì tự ghánh lấy hậu quả, La Gia sẽ phái ra đệ tử tinh nhuệ diệt sát cả môn phái.”
Đi cũng chết, không đi cũng chết, ở thượng cổ, thiệp mời của Thiên Vân giao dịch hội bị xưng là bùa đòi mạng.
Sau này bảy đại tông môn phản loạn, La Gia bị xa lánh, chuyện này cũng có quan hệ rất lớn.
Chẳng qua sự tình tu tiên giới, có đôi khi thật sự có lúc kinh ngạc, hiện giờ Thiên Vân giao dịch hội hoạt động lớn, có thể cưỡng giản có ý nghĩa không hề tục.
Kẻ khác nghĩ đến chuỵên cũ trong lòng chua xót, sớm chôn vùi.
"Lại nói tiếp, trời đối ta La Gia thật sự là không tệ, may mắn bảy đại tông môn ngu xuẩn đem giao dịch họi họp ở trong thành Hoàng Tuyền, nếu không chúng ta căn bản không thể đem tế đàn khởi động, lại càng không thể đả thông thông đạo đi Vô Định hà." La Gia lão tổ sờ sờ cằm, trên mặt lộ ra tỏ ra ý niệm may mắn.
"Lão tổ nói không sai, trời quả thực không phụ bạc La Gia, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Tu sĩ áo bào trắng cung kính mở miệng.
"Yên tâm, lão phu đều bố trí đầy đủ rơm rạ, Hoàng Tuyền tế đàn tuy rằng đã bỏ hoang trăm vạn năm nhưng công năng vẫn rất uy lực, trong thành phân kim mộc thủy hỏa thổ tổng cộng sáu mắt trận, chỉ cần bỏ thêm vào tinh thạch là đủ, pháp trận có thể khởi động bất cứ lúc nào." La Gia lão tổ nói.
Nghe hắn giải thích xong, Nguyên Anh tu sĩ xung quanh cũng đều lộ ra vẻ hiểu rõ.
"Nguyên lai lão tổ tông phái Tam ca cùng đại lượng đệ tử trước, lẻn vào Hiên Viên trong thành, mục đích chính là bỏ thêm tinh thạch vào các mắt trận." Thanh âm La Tử Sơ truyền vào rất êm tai.
"Ha hả, chín nha đầu theo như lời quả không tồi, chẳng qua trong thành bảy đại tông môn cũng khá hiểu biết, mở ra pháp trận cần mấy trăm vạn tinh thạch, hiện giờ tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ chờ tin của lão Tam. . . . . ."
Chưa dứt lời, đôi mắt La Gia lão tổ đột nhiên híp lại, một đạo hỏa long xuất hiện trong tầm mắt.
Đó là Truyền Âm Phù.
Lão tổ thả ra thần thức chìm vào.
"Ha ha, lão Tam quả nhiên khôn khéo, không phụ lão phu cất nhắc, nhanh như vậy đã đem tinh thạch bỏ thêm vào, lão phu nghĩ rằng chỉ còn chờ một chút nữa thôi. . . . . ."
Những người khác cũng đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
"Lão tổ tông, chúng ta phải như thế nào mới có thể mở ra trận pháp?"
"Hắc hắc, chúng ta hiện giờ ở nơi này, mà chỗ đầu mối then chốt lại chính là tế đàn”.
La Gia lão tổ nói xong, tay trái khẽ lật, hắc quang chói mắt, một thanh phiên kỳ xuất hiện trong lòng bàn tay. Tiếp đến dùng hai tay chà xát vào, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn rót vào phiên kỳ. Từ bên trong phiên kì, đột nhiên truyền đến tiếng quỷ khóc làm cho người ta nghe thấy sợ mất mật
Lão quái vật tay không chút do dự.
Ma phiên bay đến khoảng không trên đỉnh đầu đón gió, trong lúc đó, trướng lên che ở nửa bầu trời, đồng thời tiếng quỷ khóc càng phát ra thê lương.
Các tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nhịn không được đột nhiên biến sắc, càng thêm cung kính cùng vài phần kiêng kị lão tổ.
La Gia lão tổ vài đánh ra vài đạo pháp quyết, phạm vi hơn mười dặm hơn thiên địa nguyên khí đều bị khơi ra, hắn lo lắng đả thảo kinh xà, cố ý đem hạn chế lại.
Sau khi hấp thu đại lượng thiên địa nguyên khí, mặt ngoài ma phiên tỏa sáng một màu đen.
"Nhanh !"
La Gia lão tổ dùng một ngón tay điểm nhẹ, thanh âm như tiếng xé rách truyền đến, ở trung tâm phiên kì tung ra một khe hở cao vài thước.
Trong giây lát, cái khe này nhanh chóng lan tràn ra bốn phía tạo thành một huyệt động rất lớn ở khoảng không.
Tiếng quỷ khóc gọi hồn vang vọng trong không gian, tiếp đến một con quỷ trảo thật lớn từ huyệt động chậm rãi dò xét ra ngoài.
Nhìn thấy tình hình, La Tử Thông dù sao cũng là đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, kiến thức cực kỳ uyên thâm, nhưng cũng nhịn không được, đành hít một ngụm lương khí.
Không thể tưởng tượng được! Con quỷ trảo này cao lớn nghìn trượng, toàn thân một màu xanh tím, kết cấu cơ thể thật là đáng sợ.
Các Nguyên Anh tu sĩ khác sắc mặt càng trắng bệch, thầm nghĩ rằng nếu con quỷ trảo này đánh tới mình, chỉ sợ khó có thể chống đỡ được.
Ly Hợp kỳ quả nhiên hoàn toàn khác hẳn so với mình, trước kia ở trong điển tịch có nói đến loại tu sĩ đáng sợ này, hiện giờ trong lòng mọi người tự nhiên thấy bất an.
La gia lão tổ cũng rất để ý đến mọi người, tay phải nâng lên, chậm rãi điểm nhẹ về phía trước.
Con cự trảo bắn ra với tốc độ rất nhanh, một tay nắm lấy tiểu sơn trảo mà cào mà cấu.
Khí thế rời non lấp biển! Đây là một câu ca ngợi của phàm nhân đối anh hùng vô địch, nhưng đối người thường thế tục hồng trần, mặc dù có là thiên đạo cao thủ trong chốn võ lâm truyền thuyết thì cũng không thể làm được như vậy, chỉ có tu tiên giả mới có thể tạo nên kỳ tích
Ở dưới chân ngọn núi, một cái cầu thang xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Lão tổ tông, đây là. . . . . ."
"Không cần nhiều lời, theo ta đi xuống." Trên mặt La Gia lão tổ lộ vẻ sắc mặt vui mừng, không hề giải thích, thân hình chuyển động đi vào bên trong cầu thang.
Những người khác liếc nhau, hiển nhiên cũng không do dự, vội vàng nối đuôi nhau đi vào.
Toàn bộ tu sĩ La Gia đi vào, cự trảo buông lỏng năm ngón tay, tiểu sơn nhất thời bị thả lại chỗ cũ, ngoại trừ bụi đất bay lên mù mịt, ngoài ra không phát hiện nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Tiếp đến cự trảo lùi vào trong hắc động, ma phiên nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành đạo ánh sáng màu đen, đạo ánh sáng này loé lên rồi biến mất tức thì.
Lại nói cầu thang kia cũng không dài, xâm nhập cũng chỉ trăm trượng, ở phía cuối cầu thang là một gian thạch thất kỳ lạ, ước chừng rộng ngoài nghìn trượng.
Bốn phía vách núi lồi lõm khác lạ, xung quanh có dạ minh châu lớn nhỏ, phát ra ánh sáng hiền dịu chiếu sáng động phủ giống như ban ngày.
Chúng tu sĩ thả ra thần thức dò xét xung quanh, trên mặt ai nấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy ở giữa thạch thất có một đài hình thang, trên đài bày đặt những mô hình thành thị thu nhỏ.
Đây đúng là chỗ tổ chức của Thiên Vân giao dịch hội mang tên Hiên Viên, hoặc có tên gọi khác là Hoàng Tuyền.
"Lão tổ, theo ngài nói đây là tế đàn khống chế mọi thứ?" Trên mặt tu sĩ áo bào trắng lộ ra vẻ sợ hãi, mở miệng.
"Đúng vậy." La Gia lão tổ nói, Hiên Viên thành tuy rằng bị ấn định thu nhỏ lại, nhưng tất cả vẫn giống trước như đúc.
Nhìn toàn thành có thể phát hiện đại bộ phận kiến trúc, kiểu dáng kỳ lạ, dường như có lệ quỷ.
Nhiều năm qua, tu sĩ cảm thấy bất an, nhưng bảy đại thế lực đều nói rằng đây là phong cách kiến trúc của thời kì thượng cổ. Dù sao cho tới nay cũng chưa ai bảo là sai, mọi người cũng dần dần quen với cách nghĩ như thế.
"Hắc hắc, hiện tại lão phu đã đem khởi động đại trận tế đàn. Hơn một nửa đô hội sẽ trở thành huyết tế vật, đó là bước tiến chúng ta mở ra thông đạo hành cung của A Tu La vương.” La Gia lão tổ liếm liếm môi, mở miệng hưng phấn một cách tàn nhẫn.
Từ khi bị bảy đại thế lực tiêu diệt vẻ mặt lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng không khác biệt lắm. Sau này, La Gia đệ tử nhiều như chuột chạy qua đường, đối với tất cả các tu sĩ của Thiên Vân mười hai châu, tất cả những người này đều hận thấu xương. Nếu có thể mở ra thông đạo Vô Định hà, có khả năng sẽ báo thù được, đương nhiên một việc tiện đôi đường vừa vực dậy gia tộc vừa rửa hận.
Ngay lúc này, tiếng nói có chút do dự truyền vào: "Lão tổ, có một câu hỏi nữ tử không biết có nên nói hay không?
"Cái gì?" La Gia lão tổ lông mày cau lại, quay đầu có chút kinh ngạc: "Cửu nha đầu, muốn hỏi cái gì.”
"Lão tổ, là như này …." La Tử Sơ cắn răng một cái. Thầm nghĩ, đề cập vấn đề này, không khỏi mất hứng, nói không chừng còn có thể bội nhọ lão tổ, khiến lão tổ buồn trong lòng, nàng do dự mãi, rốt cục cẩn thận mở miệng.
"Lão tổ, theo như lời của ngài, Tu La thần huyết vẫn ở Vô Định hà, nơi đây là hành cung A Tu La vương. Thần huyết này lại có hiệu quả nghịch thiên như thế, tại sao La Gia tiền bối không lấy đi.”
Như thế sẽ không. . . . . . có cái gì bất ổn?" La Tử Sơ mở miệng châm biếm, một bên lén nhìn sắc mặt lão tổ.
Các tu sĩ khác nghe thấy sắc mặt cũng biến đổi, lúc trước bọn họ thật không ngờ, hiện giờ cửu muội đề ra chuyện này quả thật hợp lý, trước kia La Gia tiền bối sao không lấy đi?
"Chuyện này ta cũng không rõ ràng." Thanh âm trầm thấp truyền vào tai, câu trả lời này làm cho mọi người kinh ngạc.
"Cái gì! Lão tổ, ngay cả ngài cũng không rõ ràng?"
"Phải" La Gia lão tổ vẫn lảng tránh, nhưng mà trong ánh mắt lại hiện lên một tia kiên quyết.
"Cửu nha đầu lo lắng là đúng, kỳ thật lão phu cũng đã sớm nghĩ đến, hiện giờ La Gia không còn lựa chọn nào khác, chẳng lẽ các ngươi cam tâm để La Gia đệ tử như chuột chạy qua đường, có chút nguy hiểm, cũng phải thử một lần, vì con đường huy hoàng của gia tộc, mạo hiểm cũng có giá của nó.
“Đúng."
"Lão tổ nói rất có lý, tục ngữ nói phú quý trong hiểm nguy, mặc dù việc này có chút nguy hiểm, đem so sánh với sự huy hoàng của gia tộc thì có đáng gì?
"Không tồi, huống chi lão tổ tông cao minh thần thông, có thể thông thiên triệt địa, có Người cùng đi thì chúng ta sợ gì?"
La Gia lão tổ thấy phản ứng của mọi người như vậy, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, phất tay áo lên một cái: "Cửu nha Đầu, ngươi còn có nghi vấn gì nữa sao ?"
"Không có ạ." La Tử Sơ nhẹ lay động, mặt cười lộ ra một tia áy náy: "Là nữ tử quá cẩn thận để ý, chỉ lo đầu lo đuôi cho chu đáo, vì Tu La thần huyết, nữ tử nguyện mạo điểm phiêu lưu không tính toán."
"Ừ, cửu nha đầu có thể nghĩ được như vậy tự là không tồi, kỳ thật cũng không cần lo lắng quá.”
“Lúc ấy, La Gia tiền bối không lấy thần huyết, có lẽ cũng không phải có gì bất trắc, mà căn bản là không cần phải lấy bởi khi đó La Gia đang đứng ở đỉnh huy hoàng. Đưa mắt nhìn hai tộc, ai dám cùng Người tranh đấu, điều này có lẽ không cần thêu hoa dệt lụa, đương nhiên lão phu cùng các ngươi cũng hiểu được”
“Tóm lại khi chúng ta tiến vào Vô Định hà, mọi người nên cẩn thận một chút là được, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, ta tin tưởng nhất định có thể lấy được thần huyết.”
Thấy La Gia lão tổ phân tích hợp tình hợp lý, các tu sĩ âm thầm gật đầu, sĩ khí cũng tùy theo mà cao hứng.
La Gia lão tổ thấy lòng người có thể dùng, hắn lại càng không thể trì hoãn, hào quang quanh thân lóe lên, từ từ chuyển động đến trên đài.
Nói đến bên kia.
Cứu người như cứu hoả, huống chi ở tu tiên giới cũng không cần đa lễ như vậy. Để giải trừ thiên chu chung độc cho Cầm Tâm, Lâm Hiên cần phải đụng vào tất cả các huyệt vị trên cơ thể nàng, Lâm Hiên nghĩ mà cảm thấy xấu hổ biết bao.
Nhưng tục ngữ có câu: “đâm lao phải theo lao”,không thể quay đầu lại được, Lâm Hiên trong lòng không yên, có thể sự tình đã phát triển đến mức này rồi thì cũng chỉ có thể kiên trì mà chữa thương
Lâm Hiên có thể trong lòng nghĩ xấu hổ, nhưng tràn ngập cảm động trước vẻ đẹp kiều diễm của nàng. Lâm Hiên cũng không dám phân tâm, hiện tại hắn làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì giải độc cho nàng.
Thử thách này còn lớn hơn ngày xưa luyện công pháp, chỉ có trời mới biết Lâm Hiên kiên quyết như thế nào.
Nói đơn giản, tình huống như vậy rất dễ khiến lòng người sinh loạn, nhưng Lâm Hiên coi như đây là tự thử thách bản thân.
Một hồi còn gian nan, thống khổ cùng núi đao biển lửa so sánh với sắc đẹp càng thách thử nghị lực của con người.
Quân tử và cầm thú, hai loại chỉ khác nhau ở chỗ nghị lực cao hay không? Lâm Hiên ở chữa thương cho nàng đồng thời cũng chẳng khác gì đang tự giao chiến với lý trí của bản thân.
Cuối cùng lý trí đã chiến thắng, Lâm Hiên không phải tu tiên giả bình thường, tâm trí của hắn vượt xa so với bạn hữu cùng trang lứa. Hắn phải kiên cường nhiều lắm.
Tuy rằng đáng lẽ hắn không cần phải tỏ ra quân tử như vậy nhưng nếu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn khẳng định không đáng làm.
Lâm Hiên không muốn để cho Cầm Tâm xem nhẹ bản thân mình.
Cái gọi là cá nước thân mật, cho dù nàng ở ngay trước mặt, vẫn có thể kìm nén bản thân mới gọi là quân tử.