761 Lý Kỳ quát lên một tiếng, giống như giận dỗi nói:
- Số tiền này ta sẽ chi.
Tên tiểu tử này sẽ không bị người khác kích động thế chứ?
Cả đại điện lặng ngắt như tời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lý Kỳ, mặt đầy hoài nghi, kinh ngạc, lo lắng.
762 Vương Phủ rốt cuộc cũng phải nếm mùi tiền mất tật mang, ban đầu lão muốn lợi dụng việc kiến thiết kinh tế của Lý Kỳ để lấy lòng Tống Huy Tông, kéo trọng trách kiến thiết kinh tế về mình, nhân tiện trả thù việc nước Kim coi rẻ lão.
763 Chiêu giết gà dọa khỉ của Lý Kỳ đã khiến đám người ngồi đây tuân theo răm rắp. Mặc dù bọn họ không rõ chi tiết cụ thể thế nào, nhưng họ đều hiểu một điều, đó là từ nay Quân Khí Giám đều do một mình Lý Kỳ thâu tóm, việc tống cổ hay không, chỉ một câu là xong.
764 Thiếu Tể phủ.
- Lão gia, bên ngoài có một đám người đến cầu kiến.
Lão quản gia của Vương phủ đứng khom khom người trước giường, cung kính nói.
- Không gặp, không gặp, lão gia ta hôm nay cả ngày không tiếp khách, bảo bọn họ đến từ đâu thì quay về đó đi.
765 Mẹ kiếp. Lại là cái đám ngu xuẩn này, lũ chó chết, sao chúng chỉ biết gây phiền phức cho ta vậy chứ.
Lý Kỳ xoa mạnh trán, não nề nói: - Bọn chúng lại đến làm gì vậy nhỉ?
Lời vừa dứt, tiểu Ngọc vội xông tới, một vẻ mặt lo lắng nói: - Lý đại ca, không hay rồi, tuần san Đại Tống Thời Đại của chúng ta hôm nay không bán nổi được một phần ba.
766 Lý Kỳ tuyệt đối là một tên dâm dê thuần khiết, điều này thì không có gì phải nghi ngờ. Người ta thì phải xuất phát từ đội thiếu niên tiền phong, rồi đến chi đội trưởng đeo băng ba vạch, đeo khăn quàng đỏ mà trưởng thành, rồi sau này trở thành đoàn viên, đảng viên, từng bước từng bước gian nan là thế, dưới sự lãnh đạo của Đảng, gì mà dìu cụ già qua đường, giúp ông Trương hàng xóm thông bồn cầu, mua kẹo que cho bọn trẻ con ăn, những điều tuyệt vời đó thì giờ không thể nữa rồi, âu cũng chỉ là những kí ức huy hoàng mà thôi, sau khi được tôi luyện trong cái xã hội bụi bặm này, Lý Kỳ mới ngộ ra rằng thì ra cái cuốn sách gọi là Giáo dục công dân trong cặp ngày đi học tiểu học hóa ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết hoang đường.
767 Nửa đêm. Ở trang viên ngoại ô phía tây.
- A.
Một tiếng kêu cao vút, sung sướng từ trong nhà truyền ra.
Cũng không biết là có phải sự va chạm đầy kích thích hồi trưa hay là do mấy ngày qua bận đến mức không sức đâu mà chăm nom 3 vị nữ nhân, trong đầu Lý Kỳ không hiểu do đâu dấy lên đầy một ngọn lửa tà.
768 Hoàng Thượng?
Đám người không ai không kinh hãi thất sắc.
Trong đó có rất nhiều người trước nay chưa bao giờ gặp Hoàng Thượng, nhất thời ngây ra như phỗng, sợ hãi choáng váng.
769 Cách ngoại ô phía tây 50 dặm, những dãy núi hiểm trở xanh rì, đỉnh núi thoắt ẩn thoắt hiện trong sương khói, cây cối sum suê rậm rạp, bầu trời trong xanh thăm thẳm, điểm vào đó là những đám mây bồng bềnh, tạo nên một bức tranh sơn thủy tao nhã.
770 Đến nay Lý Kỳ võ, thương hai thứ đều gánh vác. Quân Khí Giám bên kia còn chưa cất bước, đại hội Gây dựng sự nghiệp bên này thì đã hừng hực khí thế tiến hành.
771 Dương Phàm chắp chắp tay, sau đó chỉ vào đồ sứ trong tay Lý Kỳ: - Kinh tế sử không phải là coi trọng chiếc đèn này chứ?
Lý Kỳ tâm sáng như gương, gật gật đầu nói: - Hơi động lòng mà thôi.
772 - Ục ục! Ục ục!
Lý Kỳ hung hăng tưới một miệng nước trà vào trong bụng, nhưng vẫn như cũ không thể tắt lửa giận trong lòng, miệng mắng nhỏ: - Cao Nha Nội, thằng ngu xuẩn này, thật sự là làm ta tức chết.
773 Bầu trời xanh ngắt, thái dương giống như quả cầu lửa treo cao, đám mây chịu không nổi nhiệt lượng khốc liệt, lén lút trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
774 Hạ lưu là ý này sao?
Phong Nghi Nô bối rối, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, một lúc lâu nàng mới kịp phản ứng, nàng kiềm chế sự tức giận trong lòng, bởi vì nàng biết với da mặt dày hơn cả tường thành của Lý Kỳ thì bây giờ nàng có tức giận cũng chẳng làm được gì, nàng rất bình tĩnh nói: - Phó viện trưởng, bây giờ Nghi Nô hành động có phần không tiện, kính xin ngươi hãy ra ngoài uống chén trà trước, đợi một lát nữa ta sẽ ra.
775 - A!
Cũng không biết mất bao lâu, Lý Kỳ từ từ mở mắt ra nhưng sau đó hắn lại nhắm mắt lại. Hắn tỉnh rồi nhưng vẫn nhắm mắt, vì cứ mở mắt ra là nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng kia, phải biết rằng lúc con người lúc vừa mới tỉnh dậy thường rất yếu ớt, sợ hãi là điều không tránh khỏi.
776 Tấn công dũng mãnh
Đêm đó, Lý Kỳ đã bị Phong Nghi Nô đuổi ra khỏi Thủy trúc viên.
Có câu là " Ôn nhu hương, anh hùng mộ".
Đã có cả hàng ngàn anh hùng chứng minh câu nói này không sai.
777 Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, Lý Kỳ được sự chăm sóc của Trần đại nương và Qúy Hồng Nô bệnh tình cũng đã giảm đi nhiều, tuy trước mắt hắn vẫn chưa có cách gì với Kim Lâu nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại không đi xem thế nào thì đúng là cảm giác như mình không còn tồn tại nữa.
778 - Ha ha, Kinh Tế Sử đã lâu không gặp. Trương Bang Xương đứng dậy chắp tay cười nói với Lý Kỳ.
Trương Bang Xương là phản thần lớn nhất của Bắc Tống, năm Tĩnh Khang, quân Kim ra sức đánh tới vì gã hết lòng cầu hòa và cùng ý tưởng với Tống Khâm Tông nhu nhược kia, huống chi Tống Khâm Tông coi gã như tri kỉ đề bạt gã làm Thái tể, thậm chí lúc đó có thể nói gã là nhân vật đại biểu cho phái đầu hàng của triều đình nhà Tống, sau này Tống Khâm Tông cũng nghe lời gã kết quả là xảy ra bi kịch như vậy.
779 Cách mở rộng của Trương Xuân Nhi bây giờ và quan niệm kinh doanh lúc trước là hoàn toàn khác nhau, hơn nữa trong quy luật kinh tế mở rộng nhanh như vậy cũng không thể thực hiện được, cho dù có nhiều tiền vậy thì cũng không thể chơi như vậy được.
780 Từ hôm đó về sau, Lý Kỳ cũng không đi tìm Phong Nghi Nô nữa, thậm chí cũng rất ít đến học viện, tức giận là một nguyên nhân, ngoài ra hắn cũng có nhiều chuyện phải đi xử lý thực sự không có nhiều thời gian mà để tâm đến quyển tiểu thuyết này.