81 Tuy rằng sớm đã chuẩn bị, nhưng giờ phút này khi chuyện thật sự đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn không cách nào đón nhận.
Anh đối cô mà nói là một cá thể đặc thù mà quan trọng, nhưng cùng tính chất lại không quan hệ.
82 Hạ Úc Huân không ổn định, nghiêng ngả lảo đảo mà đi xuống xe, trong nháy mắt cô xuống, chiếc Porsche màu bạc lập tức đi mất, rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm…… Hạ Úc Huân ngơ ngác mà nhìn chiếc xe kia, chở yêu thương của cô, oán hận của cô, đau thương của cô, tim cô…… Dọc theo đường cao tốc thẳng tắp với tốc độ nhanh chóng tàn nhẫn mà quyết tuyệt biến mất ở trong mắt cô.
83 Một người trong xe vội vàng bước xuống.
Là một cậu thiếu niên với khuôn mặt tuấn mỹ, hai tròng mắt lộng lẫy như sao, vẻ mặt nhìn qua có vài phần bướng bỉnh lì lợm, giờ phút này đỉnh mày đang cau thành một đoàn.
84 Thiếu niên chở Hạ Úc Huân, vốn là chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện, nhưng, nhìn thấy cô cuộn tròn ở phía sau xe ngủ thỏa mãn vô cùng, thậm chí khóe miệng còn có chút…… Nước miếng……
Cậu liền hết chỗ nói.
85 Bất quá, tối hôm qua anh chán ghét đem mình ném xuống xe như vậy, thật không nghĩ tới anh cư nhiên còn gọi điện thoại lại đây.
Cô là nên vui vì biết anh còn biết lo lắng cho sự sống chết của mình, hay là nên bi ai anh quan tâm quá đúng thời điểm?
Nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ, tâm Hạ Úc Huân thật lạnh thật lạnh “Ba…… Con……”
“Úc huân! Con sao lại có thể chà đạp bản thân như vậy! Hôm nay liền tính là đem con đánh chết, để ta không có đứa con gái này, cũng còn tốt hơn con không biết yêu bản thân mình như vậy, đưa tới cửa cho đàn ông chà đạp!”
Dây mấy của Hạ Mạt Lâm mỗi lần vung lên đánh Hạ Úc Huân liền kêu lên một tiếng, nhưng thân mình không trốn tránh.
86 Lãnh Tư Thần vốn không muốn kinh động đến Hạ Mạt Lâm bên kia, nhưng không còn cách khác, Hạ Úc Huân vẫn không tìm được, anh đành phải gọi điện thoại qua hỏi.
87 “Thật sự dũng sĩ có gan đối diện với cuộc sống tăm tối, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa.
Cảnh tượng thê thảm, đã khiến tôi không đành lòng nhìn, lời đồn đãi, càng khiến tai tôi không đành lòng nghe.
88 Tập đoàn Âu thị, văn phòng tổng giám đốc.
Âu Minh Hiên nhìn chằm chằm di động trên bàn đã suốt một buổi sáng.
Lúc này, di động đột nhiên rung lên.
89 Âu Minh Hiên vô ngữ mà liếc mắt nhìn Nam Cung mặc một cái, trẻ con bây giờ nói chuyện thật sự là quá kinh người.
“Bất quá, ai lại lớn mật như vậy? Ngay cả hoa của anh mà cũng dám ngắt?” Nam Cung mặc tò mò hỏi.
90 Đối diện ngoài cửa quán bar, hai người đàn ông dây dưa ở bên nhau, trong đó một người rõ ràng chính là Âu Minh Hiên mấy ngày không gặp.
Chỉ thấy Âu Minh Hiên đang đỡ một người đàn ông từ quán bar đi ra, người đàn ông yếu ớt vô lực mà dính chặt vào người anh, giãy giụa không chịu cùng anh đi, Âu Minh Hiên thần sắc phẫn nộ, không biết quát cái gì đó, sau đó đỡ anh vào trong xe.
91 Mấy ngày này Hạ Úc Huân an phận đến kỳ cục, buổi sáng 5 giờ liền chạy bộ, sau khi xong từ đơn, ban ngày gặm sách vở, buổi tối liền ngoan ngoãn đi xem mắt, trở về nghiêm túc cùng Hạ Mạt Lâm báo kết quả.
92 Chậc chậc, không chỉ kéo bè kéo lũ đánh nhau, còn là lấy đông hiếp yếu? Fuck! Cô không quen nhìn nhất chính là lấy đông hiếp yếu! “Tiểu tử thúi! Lão tử hôm nay giết chết ngươi!”
“Lão đại, tiểu tử này dáng dấp không tồi! Hệt như con gái!”
“Ha ha ha…… Nếu không đợi lát nữa thu phục mang về sảng khoái một phen!”
“Lão đại anh minh……”
……
Cậu thanh niên bị vây ở bên trong bước chân có phần lảo đảo, thực hiển nhiên là say đến không nhẹ.
93 Trong đầu Hạ Úc Huân phút chốc biến thành đầu tàu, sôi trào thét chói tai. A a a! Thật đáng yêu a! Cậu bé thật đáng yêu a!
Vẻ mặt thuần khiết vô tội kia, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp kia, biểu tình đáng thương hệt như thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ……
“Chị à, đau quá, thổi thổi!” Thiếu niên yếu ớt mà nỉ non.
94 Bất quá, còn rất dễ nghe, được thôi, thành thật một chút mà nói, quả thực khiến cô mở cờ trong bụng! Được thôi, tiểu tử xem cậu có phần thức thời……
“Ngoan! Cùng thiên sứ tỷ tỷ đi thôi!” Hạ Úc Huân một tay đem cánh tay thiếu niên kéo lên.
95 Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt, cắn răng một cái…… Vẫn là thỏa hiệp! Ai cho cô hư vinh a!
Đời này không phải bị gọi là nữ lưu manh, thì cũng bị chửi thầm là nữ ma đầu, thiên sứ tỷ tỷ…… Có bao người xưng hô như vậy a!
“Này! Tiểu tử, ngủ thì ngủ, cậu thành thật một chút cho tôi!”
“Uhm!”
“Uhm cái gì mà uhm? Không uhm! Chân cậu để ở đâu a!”
Nhóc con xui xẻo này! Nhà ai! Cũng không ai quảns.
96 Cô gái này vì cái gì muốn cứu chính mình? Chẳng lẽ…… Lại là người thấy người sang bắt quàng làm họ? Phụ nữ muốn bò lên giường của cậu nhiều vô số kể, nhưng cậu nhìn thấy bọn họ chỉ có chán ghét.
97 Cô cư nhiên đuổi cậu đi? Cô không phải hao tổn tâm cơ mới đem mình đến đây sao? Chẳng lẽ thật sự là hiểu lầm? Nam Cung mặc trong lòng nảy lên một cảm giác thất bại nghiêm trọng, lần đầu tiên có cô gái dám dùng thái độ kiêu ngạo như vậy đối với cậu.
98 Thôi, quá chén cậu nhất định sẽ gọi. Hạ Úc Huân trong lòng ác độc mà nghĩ, bất quá vẫn nói cho cậu biết tên mình: “Hạ Úc Huân. ” “Úc…… Huân…… Tulip, hoa oải hương, tên gì nhiều hoa như vậy, thật là hữu danh vô thực.
99 Hai người tán gẫu thật sự vui vẻ, đều nói về một vài việc nhỏ trong sinh hoạt, nhưng dù sao so với đề tài kết hôn cùng chủ nghĩa lý tưởng dối trá vẫn còn tốt hơn nhiều.
100 Trốn tránh anh ngược lại có vẻ càng cố tình, Hạ Úc Huân nỗ lực nói với chính mình, bình tĩnh bình tĩnh! Coi như anh là người bình thường! “Vậy…… Được thôi!”
Hôm nay lại là một đêm không trăng không sao, liền giống hệt cái đêm anh bỏ rơi chính mình lại.