61 Vừa qua khỏi tới liền nghe nói như vậy, Lãnh Tư Thần hắc tuyến đầy đầu, nha đầu này nói chuyện thật đúng là đủ kinh tởm, cô không dùng não để suy nghĩ sao?
Bạch Thiên Ngưng bị lời nói kia của Hạ Úc Huân làm tức giận đến phổi sắp sửa nổ tung, nhưng vừa thấy Lãnh Tư Thần đến, lập tức làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
62 Sau khi Hạ Úc Huân rời đi, Bạch Thiên Ngưng đi theo lên xe Lãnh Tư Thần, tự nhận là lần này chiếm lý, vẫn luôn lải nhải.
Lãnh Tư Thần bật lửa hút thuốc, nói cái gì cũng chưa nói, từ sau xe cầm lên một văn kiện màu đen đưa cho cô.
63 Tập đoàn Lãnh thị, văn phòng tổng giám đốc. Lãnh Tư Thần từ bệnh viện trở về liền bắt đầu làm việc như bình thường, triệu tập hội nghị, giống như hết thảy mọi việc đều chưa từng phát sinh.
64 “Tôi và anh…… Không có gì!” Hạ Úc Huân nghẹn nửa ngày vẫn không thể nói thành lời. Âu Minh Hiên ác ý mà tiến bên tai cô, nhẹ giọng nói, “Anh ta có phải hay không cho rằng chúng ta…… Đã làm?”
Mặt Hạ Úc Huân lập tức liền phình ra so với con cua trong nồi còn đỏ hơn, cái người này, biết là được rồi, cần thiết nói lộ liễu như vậy sao?
“Nếu anh ta đã hiểu lầm hơn nữa là nhận định, dứt khoát đem nó chứng thực đi, nếu không cô chịu nhiều thiệt thòi rồi! Đúng hay không?” Âu Minh Hiên vẻ mặt mê hoặc.
65 “Úc huân……”“Học trưởng, tôi biết anh muốn nói tôi cố chấp nói tôi khờ, anh sẽ không hiểu. Tôi đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, không có gì là tôi không thể chấp nhận.
66 Vài người khác trốn ở một bên buồn cười, ngay cả Hạ Mạt Lâm cũng buồn cười. A a a! Cái tên âm hiểm này, cư nhiên làm một mâm cua mỹ vị như vậy, để cô nhìn bọn họ ăn, chạm cũng không cho chạm vào một chút, mười đại khổ hình Mãn Thanh cũng không tàn nhẫn như vậy!
Liền nói anh như thế nào sẽ ân cần như vậy, thì ra ở tại đây chờ cô a!
Quá lố như vậy, cư nhiên còn ra oai nói rằng, vì muốn khắc sâu vào ấn tượng của cô, nhớ thật lâu.
67 Bởi vì vết thương trên người, Hạ Úc Huân có thời gian một tuần “Trì hoãn”. Lệnh cha không thể trái, một tuần sau, miệng vết thương đã lành, Hạ Úc Huân chính thức bắt đầu cuộc sống đi xem mắt.
68 Nam Cung Lâm nhếch khóe miệng, nói ra vẻ hiển nhiên:“Đương nhiên, bằng không, cậu cho là ai?”“Tôi thấy, người nhàm chán là ông. Tôi lần trước liền nói, đừng đi trêu chọc cô ấy, cô ấy không nợ ông bất cứ thứ gì.
69 Tại cửa hàng.
“Nhân phẩm a nhân phẩm! Cô quả nhiên là nhân phẩm có vấn đề!”
Annie vừa nói vừa trống rỗng liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân thân không giống nữ nhân đang mặc một bộ quần áo thể thao một cái, nói: “Cũng may mắn người ta cũng chưa nhìn thấy, nếu không còn không phải bị cô dọa sợ rồi!”
Hạ Úc Huân vừa nỗ lực mang đôi giày coa gót đầu nhọn kia, vừa thở hồng hộc nói, “Dọa đi càng tốt.
70 Hạ Úc Huân vừa định thét chói tai đã bị người bưng kín miệng:“A……”
Đang muốn hạ độc khẩu, người nọ dường như đoán được tâm tư của cô dùng gan bàn tay nắm hai bên hàm dưới của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Úc Huân! Cô dám cắn thử xem!”
Nghe thanh âm quen thuộc, Hạ Úc Huân sửng sốt.
71 Người chủ trì xấu hổ vừa lau mồ hôi vừa vắt hết óc tìm lý do qua loa lấy lệ cho qua đi, sau đó lặng lẽ để người hầu tìm kiếm Nam Cung Lâm khắp nơi.
“Trời ạ! Sao có thể! Ông là Nam Cung Lâm? Người đứng đầu tập đoàn gia đình Nam Cung Lâm mà trên tạp chí cùng TV thường xuyên có thể nhìn thấy đặc biệt lợi hại đó sao? Tôi thường xuyên nghe Annie bọn họ nói về ông!” Hạ Úc Huân rốt cuộc nhớ tới vì sao cái tên này nghe quen tai như vậy, chỉ là trước đây cô vẫn luôn không hướng phương diện này mà liên tưởng.
72 “Nam Cung tiên sinh, mời ngài buông tay!” Hạ Úc Huân không có biện pháp, ngữ khí đành phải tăng thêm.
Mà Nam Cung Lâm không chỉ không buông tay, ngược lại theo bản năng mà ôm càng chặt.
73 Hạ Úc Huân thất tha thất thểu mà bị dồn đến góc tường, cảm giác hơi thở Lãnh Tư Thần gần trong gang tấc.
Tư thế nguy hiểm cỡ nào, khoảng cách ái muội cỡ nào, cảnh tượng quen thuộc cỡ nào.
74 Những thủ hạ của Nam Cung Lâm giống như nhìn thấy chuyện gì đó đặc biệt đáng sợ, lúc này tất cả đều choáng váng, không hẹn mà cùng bi ai cho tiểu nha đầu to gan lớn mật kia.
75 Vào phòng, Hạ Úc Huân vừa thấy những chiếc váy xinh đẹp cùng trang sức châu báu trên giường hệt như nhìn thấy quỷ, giận dữ hét lên: “Nam Cung Lâm! Tôi liền biết ông không có hảo tâm!” “Tiểu huân, cô không thích sao? Đây là tôi cố ý chuẩn bị vì cô! Mặc một chút được không?” Nam Cung Lâm ôn tồn mà khuyên nhủ.
76 Sau khi Hạ Úc Huân từ phòng thử đồ ra tới, mấy cô hầu gái ai cũng trước mắt sáng ngời. “Tiên sinh thực sự có ánh mắt! Chiếc váy này quả thực thích hợp với tiểu thư!”
“Đúng vậy! Ánh mắt của Tiên sinh luôn luôn rất tốt!”
……
Thật là, rõ ràng là thiên sinh lệ chất của cô, có lien quan gì đến Nam Cung Lâm.
77 “A Thần, đừng nói với tôi những lời nói đả thương người như vậy, tim tôi từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi, tôi cũng chưa từng như anh suy nghĩ cùng người khác phát sinh cái gì……” “Hạ Úc Huân, cô bảo tôi như thế nào tin tưởng cô?”
Hạ Úc Huân cắn chặt răng, nói:“Đêm nay…… Tôi sẽ chứng minh cho anh xem…… A, nếu tất cả mọi người cho rằng tôi cố tình câu dẫn anh, nếu tôi không chứng thực tội danh này chẳng phải là quá thiệt thòi?”
Lãnh Tư Thần đột nhiên tỉnh ngộ, đêm nay Hạ Úc Huân không phải tinh linh, mà là yêu nữ.
78 Lâm Na là người phụ nữ ở lại bên cạnh Nam Cung Lâm lâu nhất, tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, hoàn toàn nhìn không ra tuổi thật của cô.
79 Lâm Na kinh ngạc mà nhìn hành động ái muội của hai người. Là cô nghĩ sai cái gì rồi sao?
Nha đầu này là người phụ nữu của Lãnh Tư Thần?
Nam Cung Lâm bất mãn mà bĩu môi, đem lời Lãnh Tư Thần nói trả lại: “Cậu có thể bớt phóng túng một chút hay không!”
Lãnh Tư Thần này, rõ ràng là đang tuyên bố quyền sở hữu, không chỉ với anh, mà với cả Lâm Na.
80 Phẫn nộ tới cực hạn liền lạnh nhạt đến thấu xương, Âu Minh Hiên đứng ở nơi đó, hơn nửa ngày cũng chưa thể nói ra một câu……
“Hạ Úc Huân, đây là cô nói!” Âu Minh Hiên gằn từng chữ một nói.