21 Bản tiên cô bình thường không sợ thần quỷ, chỉ sợ người thần kinh không bình thường như vậy. Gắng kiềm chế trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ta cuống quýt nói với hắn: “Ngươi đừng kích động như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói”.
22 Người lái đò sững người, như có chút đau lòng nói: “Công tử thật có con mắt tinh tường, nó gọi là Thái Hư Đan, nhiều năm trước Hoan Mộng tiên tử đi qua đây đã tặng tiểu nhân ba viên, bây giờ chỉ còn lại đúng một viên.
23 Từ khi ta có ký ức, bản thân đã là một người phàm, khó khăn lắm mới tu luyện được thành tiên, phi thăng lên tầng thứ nhất thiên giới, trở thành Bích Chỉ không biết đã bao nhiêu năm… Chuyện mấy ngàn năm trước, khi đó có lẽ ta vẫn còn ở trong lục đạo luân hồi, Hoành Thanh lại là một vị tiên trên thiên giới, làm sao lại có quan hệ gì với ta được? Ta ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, người có hôn ước với Hoành Thanh, nhất định là vị “Tam sư muội” thật sự kia, mà ta, chỉ là hàng giả thôi.
24 Đế quân vẫn kiên nhẫn: “Cơ Canh quả thật được giấu ở một nơi nào đó trong phủ Diêm Vương. Chuyện này có ta thâm nhập vào đó lén tìm kế sách là được rồi, muội và Đại sư huynh mà nhúng tay vào, nếu như không cẩn thận, ngược lại sẽ rút dây động rừng.
25 Chúng ta đều giật mình, định thần nhìn lại, ở bên ngoài đình nghỉ chân có một nam tử được nhiều người vây quanh, thân mặc vương bào màu đen tuyền, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, rõ ràng là Ngọc Lam Già Vương! Ta cuống quýt quan sát xung quanh một lượt, phát hiện thấy Cơ Canh không biết tẩu thoát mất dạng từ lúc nào rồi.
26 Ả lộ vẻ sầu thảm nói: “Linh dược được điều chế từ canh Mạnh Bà và Mạn Đà La có thể khiến thần tiên cũng mất đi lý trí. Cho nên, tất cả đều là chàng lừa gạt thiếp, toàn bộ đều do chàng lừa thiếp, chàng căn bản không hề trúng kế của thiếp, cũng không uống linh dược kia, vậy mà lại giả ngây giả dại để lừa thiếp”.
27 Trong ảo mộng, mọi vật xung quanh đều mờ ảo nhìn không rõ, trước mắt như bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Ta đạp lên đám mây ngũ sắc, bên cạnh có hai nam tử, tuy rằng bộ dạng khó phân biệt, nhưng ta lại biết rằng, đứng bên trái ta là Hồ đế của Thanh Khưu – Chi Liên đế quân; còn bên phải là vua của tộc Phượng Hoàng trên Hỏa Đồng sơn – Hoành Văn đế quân.
28 Lúc đầu, nàng rất căm ghét thai nhi trong bụng. Nhưng một ngày nọ, nàng cảm thấy thứ nho nhỏ trong bụng mình lại nhè nhẹ cử động, giống như có một xúc tua mềm mại nhẹ nhàng vỗ về, một cảm xúc khác thường nảy nở trong lòng nàng.
29 Lệ Ma “à” một tiếng, vỗ lên đầu mình như thể bừng tỉnh: “Hôm nay gặp lại Hàn Nhi vui quá, nên muội lại quên mất”. Ta thấy hắn diễn y như thật, bất giác cũng ngẩn người, bởi vì người có thói quen ăn bữa khuya là ta chứ không phải Hàn Nhi.
30 Vừa sáng ra, ta liền thấy Hoành Thanh hưng phấn ôm một con mèo lớn có đôi mắt xanh biếc và bộ lông óng mượt bước vào, vui vẻ nói với yêu quái: "Sư muội, muội thấy con này như thế nào? Trông nó to như vậy, nhưng mà ngoan lắm đấy!".
31 Ta bỗng cảm thấy thật nhàm chán, đang định xoay người trở về ngủ một giấc, thì thấy có một bóng người xuất hiện, là Đế quân đã đến, y vươn tay đẩy cửa.
32 Cơm no rượu say, ta tĩnh tâm xem xét kỹ càng thanh Cơ Canh kiếm mà Hoành Thanh đã để lại, sau đó liền đánh một giấc. Trong mơ, ta thấy Cơ Canh đã hóa thân thành hình người, dùng ánh mắt vô tội nói với ta: "Cô cô, Cơ Canh chẳng qua chỉ là một vị thần bảo hộ nhỏ nhoi thôi, phương pháp đánh thức Xà tiên trong kiếm chỉ có cô cô mới biết mà".
33 Cảnh tượng đó chắc cũng chẳng khác gì một lũ điên khùng đang vui đùa ầm ĩ. Trái lại, trong lòng bản tiên cô thầm mơ mộng, tưởng tượng một đêm mùa hè trong không gian tràn ngập hương sen thơm ngát, tiếng ếch kêu inh ỏi, từng con đom đóm bay lượn, ngồi bên cạnh là người mình yêu, một bầu rượu, vài món điểm tâm, chỉ ngồi như vậy một lúc thôi, nhất định khiến người ta ngây ngất.
34 Khi ta phát hiện mình bị lừa, Lệ Ma đã yên ổn nằm trong vòng tay của Hoành Thanh, ánh mắt nhìn ta vừa căm hận vừa mang theo chút thâm ý giảo hoạt. Còn hai vị đế quân thì.
35 Quả đúng là như vậy, trên mặt đất có một cành cây nhỏ, phần sau cành cây có buộc một tay nải nho nhỏ, trong tay nải đặt mấy thứ đồ đạc của nó, không biết nó định bỏ nhà đi tìm phụ thân hay tìm mẫu thân nữa.
36 Tiên quân đưa cho chúng ta một tấm lệnh bài, sau đó có hai vị tiên nữ yểu điệu đi đến dẫn đường. Nhất Chi Mai mặc kệ đám tùy tùng đang lên tiếng kháng nghị, chỉ chọn một mình bản tiên cô, còn ta thì ôm theo nhi tử, hừng hực lửa ghen mà nối gót theo sau.
37 Ta còn đang phiền não, cửa đại điện bỗng mở rộng, một người mặc y phục đỏ rực nghênh ngang bước ra. Các tiên nữ đứng cạnh ta nhanh nhẹn hành lễ: “Kiến quá Hoành Thanh đế quân”.
38 Trong lúc ta bị đôi mắt phát sáng của Hoành Thanh nhìn đến mức lúng túng không biết phải làm sao thì bỗng một tiếng nói vang lên: “Cô cô”. Vừa nghe thấy tiếng nói này ta liền sững người, quay đầu lại cười nhăn nhở: “Thì ra là Chi Liên đế quân, tại hạ là Nhất Chi Mai, huynh nhận nhầm người rồi”.
39 Không chỉ là không hề làm Đế Cơ thất vọng, mà phải nên biểu dương mới đúng. Nhìn xem, giày vò như vậy, Chi Liên đế quân lúc đầu anh tuấn phóng khoáng là thế, bây giờ bị ngâm nước đến nỗi hệt như một cây dưa chua, bộ dạng mê đắm cảm động trời xanh.
40 Lúc này Nhất Chi Mai đột nhiên “Ý” một tiếng. Thân người của nó vốn dài, cứ co rồi duỗi mãi, đầu đã vươn vào bên trong màn tiên chướng dày đặc ở bên cạnh, bởi nó phát hiện ra một tầng pháp giới màu vàng kim mỏng manh ở trong đó.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8