41 Chuyện chỉ sợ không được nha! Người kia chính là phạm nhân vô cùng nguy hiểm, huống hồ qua vài ngày nửa sẽ chém. 」 「 Ta là ai ngươi hẳn đã được, chẳng lẽ ta sẽ làm ra chuyện thương tổn Lý gia?」 Ánh mắt của Tô Tiểu Thoa sắc bén liếc về phía người coi ngục.
42 Tô Tiểu Thoa sau khi tỉnh lại suốt ngày không nói một lời, cho dù ai cũng không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì. Lý Thiếu Bạch đến xem nàng hai lần, nhưng mỗi một nàng chỉ cần nhìn thấy hắn, thì giống như người điên phát cuồng thét chói tai, bởi vậy Lý Thiếu Bạch cũng không lại đến thăm nàng.
43 「 Mang tử tù Triển Vô Cực ra. 」 Lý Hành Viễn thét ra lệnh nói. Hai gã quan sai đưa Triển Vô Cực ngồi trong xe tù vào pháp trường. 「 Triển Vô Cực, ngươi biết tội chưa?」「 Ha ha ha……」 Triển Vô Cực cuồng tiếu.
44 Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt đã qua mười năm. Trong mười năm này, trên giang hồ biến hóa quá nhiều. Năm đó Long Diễm bang tung hoành một thời đã biến mất, tục truyền, bang chủ Long Diễm bang Triển Vô Cực đã nhảy núi bỏ mình.
45 Triển Vô Cực một đường từ 「 Đoạn Tình Nhai 」 chậm rãi bước trở về thành nội. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong Lý gia thoát ra, cũng nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.
46 Khi Triển Vô Cực tỉnh lại đã là hai ngày sau. Lúc này chính là giữa trưa, hắn ngửi được mùi từ phòng ở mặt sau truyền đến. Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Thoa bưng một mâm đồ ăn, còn có ngư đi vào.
47 Mạng người khó giữ. 」 Nàng thở dài. 「 Không vận mệnh có thể do chính mình nắm giữ!」 Hắn cầm tay nàng. 「 Vô Cực……」Vẻ mặt nàng thống khổ nhìn hắn, mười năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn là đại ma đầu giết người khắp nơi , đây chẳng phải là người nàng vẫn hy vọng sao? Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng mới biết được mười năm qua nàng chưa bao giờ quên hắn, có lẽ vì tập nội công mà bắt buộc chính mình không được nghĩ đến hắn.
48 Quan Nguyệt Sơn trangMột gã thám tử từ kinh thành tới, nhanh chóng nói vài câu bên tai Đỗ Quan Nguyệt. Đỗ Quan Nguyệt nghe vậy lập tức đứng lên. 「 lời này thật sao?」Thám tử gật gật đầu.
49 Triển Vô Cực đứng ở bờ sông, giống như đang chờ đợi người nào…「 Đại ca,huynh đang đợi ai sao?」Mộ Dung Ký hỏi. Đỗ Quan Nguyệt thu hồi chiết phiến trong tay, gõ lên đầu Mộ Dung Ký một cái.