1 Vào buổi tối thứ sáu đầu tiên mỗi tháng, là ngày tụ họp định kỳ của nhà họ Quyền.
Cho dù là trời mưa gió lớn, trời rét đất lạnh, sự nghiệp to lớn của ba anh em nhà họ Quyền thì cũng phải bỏ hết, quay về biệt thự trên núi Dương Minh để ăn cơm với cha mẹ.
2 Khóa cửa bị hư.
Mà cô, lại xui xẻo bị nhốt trong phòng.
Do không có người dọn dẹp phòng đạo cụ nên cả căn phòng toàn mùi ẩm mốc, đạo cụ vứt tùm lum.
3 "Ôn Uyển, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, cậu còn muốn ngủ bao lâu nữa? Tại sao cậu cũng không hạ sốt? Tớ thật lo lắng cho cậu, cậu có biết không?"
Tiếng nói lo lắng phảng phất như truyền đến từ một nơi rất xa xôi.
4 Ôn Uyển thấy chỉ còn mấy cm nữa là con chó sẽ cắn đứt ngón tay hắn thì mặc dù tức giận vẫn to gan đi tới bên cạnh nó, ôm chặc lấy nó.
Qua những hành động của nó, cô biết nó được người ta huấn luyện.
5 Cô nhìn Quyền Thiên Trạm trước mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
"Tôi rất khỏe, cám ơn anh. " Cô giả bộ như không có chuyện gì nhưng vừa đứng dậy thì hai chân mềm nhũn.
6 Cô không biết mọi chuyện phát sinh như thế nào.
Cô chỉ nhớ mình khóc không ngừng, khóc đến thương tâm, hình như là cô lại trờ thành cô bé của hai mươi năm trước bị lạc giữa con mưa to.
7 Ở khách sạn hai ngày, thỉnh thoảng cô lại nghĩ về anh.
Cũng bởi vì quá cô đơn nên cô mới lợi dụng anh. Cô chỉ dám để lại tờ giấy “thật xin lỗi” rồi bỏ chạy, không biết anh có tức giận không?
Hơn nữa anh và Thiên Âm, Trình Minh đều là bạn tốt.
8 Một ngày thật bận rộn.
Vì quảng cáo cho album mới, một tuần này Ôn Uyển theo Thiên Âm chạy từ nam ra bắc. Mỗi một ngày đầu cô đều phải làm việc hết công sức để tạo ra bộ đồ mới, phối hợp với trang sức nào, cách trang điểm ra sao, thiết kế kiểu tóc cho lung linh.
9 Kỳ lạ, tại sao cô lại thấy buồn? Nếu anh thật sự quên chuyện ngày đó, cô phải vui mới đúng chứ, tại sao cô lại…
“Thì ra cô trốn ở đây. ”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
10 Cô hiểu tính cách hắn, lần này hắn bị thua thiệt nhất định sẽ nghĩ cách đòi lại. Cô không muốn vì chuyện cá nhân của cô mà gây phiền phức cho Quyền Thiên Trạm.
11 Trong phòng khách rộng lớn, Xà Thiên Âm liền vùi mình trên ghế sa lon, từng ngụm từng ngụm thưởng thức món mì hải sản do Ôn Uyển tự tay chế biến. Món ngon trước mặt làm cô không thể không nheo mắt lại, cười thỏa mãn.
12 Cạch!
Không còn kịp rồi, Xà Thiên Âm nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong đêm đông rét lạnh, Ôn Uyển khẩn trương nắm làn váy, không nhịn được khẽ run, chẳng qua là cô biết rõ, nguyên nhân cô run lên không phải vì lạnh mà là do sự tồn tại của Quyền Thiên Trạm.
13 Khi anh “Trừng phạt”, cô gần như muốn ngất xỉu, tay chân mềm nhũn chỉ có thể dựa vào anh, mặc cho anh vuốt ve.
Lúc lâu sau, anh đột nhiên thu hẹp hai cánh tay, đem cô ôm ngang lên.
14 Cô bị đánh thức.
Khi cô mở mắt ra liền thấy Quyền Thiên Trạm đang ngồi trên giường nhìn cô cười.
Có vài giây, cô cho là mình vẫn còn nằm mộng. Cho đến khi anh ôm cô vào phòng tắm, thả cô vào bồn tắm nước ấm thì cô mới chợt giật mình.
15 Ôn Uyển nhìn khát vọng trong mắt anh thì nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cũng không hoàn toàn vì xấu hổ, mà là vì một cảm giác gì đó đánh sâu vào trong lòng.
16 Bởi vì gương mặt này mà cô đã chịu không ít thiệt thòi. Cho nên cô luôn có thói quen đeo mắt kiếng, chẳng qua lần trước bị Quách Tuyển cướp mất mắt kiếng cô vẫn chưa có cơ hội đi mua.
17 “Chị Ôn Uyển, làm sao bây giờ? Em, em để quên dây chuyền Hồ Điệp trên xe rồi!” Trợ lý trẻ tuổi mặt như đưa đám vọt tới cầu cứu Ôn Uyển.
“Không sao, còn tới 20 phút, em mau đi lấy đi.
18 Câu cuối Mã Hạ Lan không cẩn thận nói lớn một chút, mọi người liền nhìn về phía Quyền Thiên Sóc.
Người bị nhìn không thay đổi sắc mặt, chẳng qua là không vui nhíu mày: “Ít thêm mắm thêm muối.
19 Lúc gần ra khỏi biệt thự thì Ôn Uyển mới kéo kéo vạt áo Quyền Thiên Trạm.
“Chúng ta đi trước như vậy có được không? Em còn chưa chào tạm biệt bác trai bác gái.
20 Khi Chân Ôn Uyển tỉnh lại thì Quyền Thiên Trạm đã sớm đi làm như mọi ngày.
Kể từ khi vào đây, cô chưa bào giờ thức sớm hơn anh.
Cô thật không hiểu, rõ ràng ban đêm đều là anh.