Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Xin Hãy Quên Em Đi Chương 18: Chương 7.2

Chương trước: Chương 17: Chương 7



Câu cuối Mã Hạ Lan không cẩn thận nói lớn một chút, mọi người liền nhìn về phía Quyền Thiên Sóc.

Người bị nhìn không thay đổi sắc mặt, chẳng qua là không vui nhíu mày: “Ít thêm mắm thêm muối.”

“Vợ yêu, A Sóc nói không có.” Quyền Phương Trí hoàn toàn không đồng ý lời của con trail: “Con quên rồi sao? Ngày hôm qua chúng ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy, con chẳng qua là đem người ta đè “trên ghế sa lon” thôi.”

Mọi người nhìn về phía Quyền Thiên Sóc một lần nữa, trong đó bạn của Quyền Thiên Kỳ... Ngải Nỉ, còn khì khì bật cười một tiếng.

Quyền Thiên Sóc nổi giận đi vào biệt thự.

Mã Hạ Lan vẫn còn cố chấp hỏi: “Cho nên bây giờ con sao rồi?”

Quyền Thiên Trạm vẫn chỉ nói một câu.

“Con đang cố gắng.”

“Cố gắng?” Mã Hạ Lan không vui nheo mắt lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Với tốc độ như con đợi đến khi khủng long sống lại sao? Con có biết cái gì gọi là tốc độ hay không? Có hiểu cái gì gọi là hoành đao đoạt ái không? Mẹ bảo con đi cướp người, không phải bảo con đi lãng phí thời gian!”

Mã Hạ Lan bị chọc tức, nhìn con trai không làm nên trò trống gì. Bà suy nghĩ một chút, lập tức tự thân vận động.

Bà lập tức xoay người đi tới trước mặt Ôn Uyển, cười hỏi: “Nói cho bác gái biết, con tên là gì? Năm nay mấy tuổi? Người ở đâu?”

Cho tới bây giờ Ôn Uyển chưa gặp qua người nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

“Con họ Chân, tên là Ôn Uyển, năm nay hai mươi sáu tuổi, là người Hoa Liên.” Cô níu lấy làn váy, nặn ra mỉm cười.

“Chân Ôn Uyển? Thật là một cái tên dễ nghe.” Mã Hạ Lan cười vang: “Làm sao con biết A Trạm? Ấn tượng của A Trạm cũng không tệ phải không? A! Bác nghe nói con có bạn trai? Như thế nào? Hai người không thuận lợi ạ?” Bà lập tức cắt vào chủ đề, giống như gián điệp thăm dò quân tình.

Nụ cười xinh đẹp yếu ớt lập tức biến mất bên mép Ôn Uyển. Cô thật không dám tin ngay cả chuyện này mà anh cũng nói cho ba mẹ biết.

“A...” Cô khốn quẫn cúi đầu, dùng giọng nói thấp nhất nói ra sự thật: “Thật ra thì con cùng người kia... Đã sớm chia tay.”

Cặp mắt của hai vợ chồng lập tức sáng lên: “Thật tốt quá!”

“A?” Ôn Uyển kinh ngạc ngẩng đầu.

“Không, không phải vậy!” Hai vợ chồng nhanh chóng đổi lời nói, cũng xảo biện giải thích: “Bác và bác trai con không có ý gì, ngay cả một cô gái xinh đẹp như con mà người kia không giữ được thì thật là vô dụng.”

“Dạ, con biết.” Ôn Uyển cười cười, cũng không dám có những khác ý tưởng khác, bởi vì giờ phút này, lòng cô rất rối loạn.

Cô từng nghĩ mình sẽ bị gây khó khăn nhưng không ngờ hai vợ chồng này lại rất thân thiết.

Từ đầu đến giờ đều là nụ cười nhiệt tình không hề có một chút ngạo mạn của người giàu.

Mọi thứ đều khác xa tưởng tượng của cô...

Cô quay đầu nhìn về phía Quyền Thiên Trạm, lại thấy hai tay anh vòng quanh ngực tựa vào cửa xe, khóe miệng khẽ nhếch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến mức làm cô say mê.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô nhanh chóng đưa mắt thu hồi, cuối cùng tin tưởng lời nói của anh...

Cha mẹ anh là người rất tốt.

“Được rồi, nếu đã đến đông đủ, tất cả mọi người đi vào nhà ăn cơm đi.” Quyền Phương Trí nói.

“Đúng vậy, bác đã chuẩn bị một bữa cơm

Loading...

Xem tiếp: Chương 19: Chương 8

Loading...