21 Trong điện Minh Hoa trang trọng yên tĩnh, màn rủ che kín, hương khóivấn vít, chỉ có tiếng đàn du dương khởi, thừa, chuyển, hợp vang lên rấtkhẽ. Phong Thác Hi đứng ở giữa điện, nhìn màn che tầng tầng lớp lớp nhuộmthẫm một màu vàng rực óng ánh giống như một quả cầu màu vàng khiến chàng nhìn mà choáng váng.
22 Là mùa xuân, trên con đê mười dặm tơ liễu phất phơ, hất lên cao, rơixuống mặt đất nhanh chóng biến thành tuyết. Một đứa nhỏ đi chân trầntrên tuyết, máu từ chân chảy xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng, giống như đóa hoa se nở rộ.
23 Kim Việt Sơn, Hải Vân tự. Phong Thiếu Từ nhìn bàn cờ, trầm ngâm, một lát cuối cùng mới đặt quân cờ xuống, tuy chỉ là một quân lẻ loi đột nhập vào trong thế vây hắc kỳ, nhưng vô cùng thanh thế, khí thế bất phàm.
24 Ban đêm, trăng sáng như nước, Thẩm Hi Vi bị những tiếng ầm ĩ làm giật mình tỉnh giấc. Nàng mặc áo xuống giường ra ngoài phòng, hỏi một thị nữ:- Đêm hôm khuya khoắt những người này hô “vạn tuế vạn tuế” làm gì vậy?Thị nữ còn ngái ngủ:- Ồ, là Tiêu tướng quân sắp xuất chinh rồi.
25 Đêm đen như mực, trong sơn cốc tùng phong như sóng lớn, hai đội binhsĩ lặng lẽ lướt qua góc tây rừng tùng, một đội binh sĩ trang phục nhẹđánh bọc sườn lều lớn quân địch, một đội khác giương cung cài tên, trênbầu trời đêm đen kịt bỗng nhiên xẹt qua mấy trăm đường lửa, hai gã thủbinh bên cạnh trướng bồng chợt kêu lên sợ hãi, đã bị một người cắt đứtyết hầu.
26 Thẩm Hi Vi vừa bước lên đầu quan, không để ý tới ba mũi tên nhọn đỏđậm đang xé gió mãnh liệt lao tới, hai mũi cắm vào yết hầu của hai gãthủ vệ, một mũi khác nhắm thẳng ngực nàng bay tới, nàng thất kinh, không kịp né tránh.
27 Tiêu Vô Cấu vung thương như luyện không, bức lui một loạt quân địch,lại thấy sau hắn là người mặc trang phục người đánh xe ngựa, biết ngườinày chính là người đã xuất thủ cứu Thẩm Hi Vi, bật thốt lên khen: - Công phu giỏi! Huynh đệ, ngươi tên gì? Nào ngờ người đánh xe ngựa kia cũng không đáp lời hắn, phi lên lên,song chưởng liên tiếp như gió cuốn tuyết đọng, như hoa tuyết bay lượnkhông dứt, đem hơn mười mấy tên kỵ binh cả người lẫn ngựa chấn động cuồn cuộn mở lui.
28 Toàn Hoa Thành, Phong Thiên phủ. Phong Thiếu Từ ngồi trong sảnh, nét mặt gầy gò đầy suy nghĩ, Thẩm Đa Tình và Phong Thác Hi đứng hai bên, lặng im không nói gì.
29 Tôn giả lưỡng lự không động thủ, thuộc hạ làm thay tôn giả, vậy có gì sai? Khóe miệng của nàng nhếch lên tia không phục. Ánh mắt Bộ Lưu Tiên như luồng điện chiếu vào Thái Y, gằn từng chữ: - Cút ra ngoài! Toàn Hoa Thành dưới bóng đêm đầy yên tĩnh vắng lặng, ngay cả tiếngchó sửa cũng không nghe thấy.
30 Tiêu Vô Cấu nắm tay Thẩm Hi Vi, sóng vai đi xuống tường thành, nhìnthoáng bên trái sau lều vải có một bóng người màu xám ẩn hiện lập tứcvội thả người đuổi theo.
31 Có phải là người Đế Đô đều điên hết rồi đúng không? Phong Thác Hi hất đổ chén trà, gần như suýt nhảy dựng lên. - Bá phụ, đây rốt cuộc là có chuyện như vậy? Thẩm Đa Tình cũng kinh ngạc.
32 Lãnh Quan Ngữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một luồng khí lực rải ráckhắp nơi trong kinh mạch, không tụ tập được, dường như chỉ đủ duy trì hô hấp cho nàng.
33 Tiêu Vô Cấu nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhớ vào một đêm nọ, dướiánh trăng thê lương tại Kim Việt Sơn, ân sư dùng giọng điệu hời hợt phân phó hắn: - Trận đánh tại Thính Tuyết Cốc đã năm năm rồi, mùa xuân này là lúctiến cống, chắc chắn sẽ có họa chiến tranh, ta muốn con lập tức chủ động xin lệnh xuất chinh.
34 Nhất tướng công thành vạn cốt khô. (Nghĩa đen) Một ông tướng khi đã tấn công vào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương bị khô. (Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
35 Kim Sùng Huân thấy hắn vẫn trầm lặng, liền cao giọng nói: - Tiêu tướng quân, việc này nên quyết định sớm. Tiêu Vô Cấu bỗng ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng quắc nhìn gã: - Kim đại nhân, ngươi là tướng trấn thủ biên quan, hôm nay đại quânPhù Phong quốc vây dưới thành, nếu như lúc này chúng ta khải hoàn quayvề triều ngươi có biết hậu quả như nào chứ? Hơn mười vạn đại quân địchsẽ tiến quân thần tốc tấn công đến Toàn Hoa Thành của đế đô, đến lúc đó, Tang quốc có mấy trăm vạn lê dân bá tánh sẽ trôi giạt khắp nơi, khôngcó nhà để về.
36 Kim Sùng Huân bị Phong Dật Quân điểm huyệt, trong xương cốt như cóhàng ngàn vạn con kiến cắn, khó chịu muốn chết, nhưng vẫn cứng miệng: - Muốn thuốc giải ư…trừ phi…rút binh về thành! Thẩm Hi Vi tát gã một bạt tai: - Ngươi cho là thuốc độc này có thể độc chết ta sao? Hiện tại khí huyết toàn thân ta vẫn đang chảy, vô cùng thoải mái.
37 Tiêu Vô Cấu không kìm chế được, hai giọt nước mắt tràn mi: - Giờ chúng ta vào thành, đi tìm Lưu Tiên lấy thuốc giải, muội chắc chắn sẽ không sao. Thẩm Hi Vi ôm chặt lấy hắn: - Huynh ngốc ạ, sao Bộ Lưu Tiên đơn giản giao ra thuốc giải chứ?Huynh vào thành khó tránh khỏi một trận ác đấu.
38 Gió đêm trong rừng ào ào, màn đêm bao phủ bốn phía, bỗng nhiên, cómột bóng người như đại bàng giang cánh từ trên trời giáng xuống, ngăncản lối đi của hắn.
39 Chương 39 Thẩm Hi Vi gọi vài câu không thấy hắn trả lời, hoảng hốt khóc to: - Ca ca, huynh ấy… Thẩm Đa Tỉnh xoa dịu nàng: - Hắn bị nội thương, vừa rồi lại vận lực cứu muội, tiêu hao quá độ, điều tức một chút sẽ không sao, đừng quấy rầy hắn.
40 Giữa mật thất có một ám các được bao bởi những tấm rèm thủy tinhtrong suốt, dưới ánh lửa chiếu xuống, mơ hồ nhìn thấy một bóng trắngkhoanh chân ngồi ở giữa, hai tay tạo thành một tư thế kỳ quái, bốn phíabắt đầu có một luồng khí lưu chuyển quỷ dị.