21 Em ở nhà ở một tuần, trong nhà nội chiến một tuần. Hôm nay ba chồng mẹ chồng tuổi già mang theo anh xã tinh thần có chút uể oải của em đến chịu đòn nhận tội.
22 Mẹ nó, hai ông bà thực là vớ vẩn!” Trịnh Thái nhịn không được nổi điên, may mà có Bảo Bảo cùng Bối Bối ngăn hắn lại. “Thực xin lỗi, chị không có tiền ua di động ấy đứa.
23 Cô kiên trì muốn trước khi kết hôn hoàn thành nhiệm vụ này; Chẳng hạn như, cô kiên trì cho rằng song thân của mình vẫn còn sống trên đời. Cô ấy bị bệnh, bệnh tâm thần.
24 “Làm ơn, bà chỉ có một mình không gọi bỏ trốn, kêu chạy án. ” Trịnh Thái còn không biết xấu hổ giáo dục em, em phạm tội gì mà muốn chạy án?! Em quá lắm chính là chịu không nổi cuộc sống áp lực, rời nhà đi ra ngoài……Vì thế, dưới sự hiệp trợ của Trịnh Thái, em rời nhà đi ra ngoài.
25 Ân, Bảo Bối về nhà ……Trước ngày nghỉ một ngày, buổi tối mọi người đều kích động ngủ không yên, Tiểu Diệp vẫn cầm giấy giới thiệu về khu làng du lịch hồ nước mặn nghiên cứu qua nghiên cứu lại.
26 Cuối cùng Anh xã da mặt dày đỏ bừng ôm em như công chúa, ôm xuyên qua một nửa khu khoa học kỹ thuật, ôm đến trên xe. May mắn là ngày nghỉ, người không nhiều lắm, mặc dù là như vậy nhưng Anh xã vẫn thẹn thùngVề nhà ba chồng mẹ chồng không nói gì, đặc biệt ăn ý vô cùng thân thiết nhìn em cười.
27 “Em phản ứng cứng ngắc sao?” Lòng em thấy lộp bộp một tiếng, loại chuyện này nhất định qua loa không thể!“Bé nhóc như em kia chỉ biết như thế nào thoải mái liền biểu lộ như vậy, biểu hiện cũng không tệ lắm.
28 Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn, em cũng lâm vào thế khó xử nha! Cuối cùng em nhìn Anh xã mỗi ngày vẻ mặt mệt mỏi từ công ty trở về còn phải làm việc trước máy tính, rốt cục nhịn không được đưa ra từ chức.
29 “Hóa ra Anh xã mày chính là một đêm thất lang trong truyền thuyết nha! Thực không đơn giản……!” Tiểu Nhan một câu thốt lên khiến ấy bé đang mat xa cho chúng em đều đỏ mặt.
30 “Nhóc con lừa đảo!” Em biết, anh đây là đang che dấu xấu hổ. Kỳ thật, anh xã già này cũng có lúc giống con nít. Tang lễ của mẹ chồng xa hoa và rất đông, ba người con của mẹ đều là những người có uy tín danh dự trong A thị, liền ngay cả con dâu của mẹ em đây cũng là người có máu mặt…ừm… con gái, cho nên lễ tang của mẹ thật sự rất long trọng và oanh động.
31 Buổi tối Anh xã mang theo em cùng Trần Tư Nam đến ăn cơm nhà chị Cả, cơm nước xong Anh xã nói với con:“Con hôm nay cùng ngủ với hai anh, ngày mai ba mẹ lại đây đón con.
32 Dưới sự đề nghị mãnh liệt cùng yêu cầu của em, Anh xã miễn cưỡng đồng ý cho em mặc quần lót góc bẹt cùng áo yếm ngồi ở bên ngoài. Cái anh xã già này, đôi mắt một mí bé tí hi cứ một chút là nhìn về phía em liếc mắt một cái, ánh mắt đặc biệt không thuần khiết.
33 “Ông không phải nói có thứ tốt sao? Ở nơi nào?” Em đã sớm quan sát, trên người hắn ngoài một cái túi có khóa duy nhất ra, cái gì cũng không có. “Nè! Chính tông áo ngủ tơ tằm, cho bà thanh lương nhất hạ [mát mẻ].
34 Nếu người duy nhất thích hợp để chọn lựa cũng không hợp thì em cũng không có biện pháp gì. Tốt xấu Trịnh Thái về sau không nói nữa, em cũng dần dần quên mất chuyện này.
35 Em kinh hoảng được Anh xã hoảng sợ đưa đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, kết quả là vì em tinh thần khẩn trương cao độ, khiến cho kinh nguyệt không điều…… Em quýnh 囧Lúc có kết quả kiểm tra, biểu tình của Anh xã thực nghiêm túc.
36 Mẹ mẹ nhìn em, nhìn nhìn lại Trần Tư Nam, cuối cùng nhìn Durex, mẹ dường như không hiểu được chúng em một người lớn, một đứa bé cùng một con chó đến tột cùng hội bởi vì nguyên nhân nào mà giận dỗi ầm ĩ đến độ đánh nhau“Bà ngoại, có người khi dễ mẹ!” Trần Tư Nam hai mắt rưng rưng, ủy khuất vô cùng.
37 Bả dựa vào cái gì đánh em đánh đúng lý hợp tình như vậy!” Em này chính quy phu nhân còn chưa làm gì hết…Nói xong em rất muốn khóc, rất nghẹn khuất. Anh xã rối rắm nhìn em, còn có chút không quá tình nguyện kể cho em nghe chuyện tình yêu đơn phương lúc xưa.
38 Xử lí chuyện bà cô Ngực Bự xong cũng là lúc anh xã bắt đầu bận bịu với công việc trong công ty, nhưng mà cũng không bận lâu lắm. Trải qua thời kì khủng hoảng kinh tế, công ty của anh càng thêm hệ thống hóa cùng chuyên nghiệp hóa, anh là boss lớn cũng không cần phải thường xuyên “trấn thủ” ở công ty.
39 Trên đường về có không ít người tò mò nhìn em, hàm súc một chút thì che miệng cười trộm, lá gan lớn một chút thì trực tiếp chỉ trỏ. Vốn không biết bây giờ trông em đến tột cùng như thế nào, bị bọn họ nhìn nhìn, một chút chút tự tin lấy được từ anh xã liền tan thành tro bụi trong nháy mắt.
40 Mỗi lần như vậy, em liền cảm thấy em vô cùng vĩ đại ~ quả thực chính là thánh mẫu hóa thân thôi! So với bà ấy, em chính là thiếu chút hào quang mà thôi, đúng không đúng không?Nhưng mà sau vụ giáo huấn này, em sẽ không bao giờ phong kiến mê tín nữa, nén hương kia coi như đốt công cốc, chẳng những không hết vận hạn, còn làm em càng không hay ho… Ngày đó đi chùa miếu kì thật coi như một loại giao du, em thật vất vả mới thuyết phục được anh xã đồng ý đeo thêm một ba lô đồ ăn vặt đi cùng, kết quả còn chưa kịp ăn, đã bị rơi vào nước bẩn.