41 Đêm nay, bình an vô sự, Tiết Giai Ny ngủ rất ngon.
Cô cũng có thay đổi nho nhỏ về cách nhìn với người nào đó, thì ra anh cũng không phải là công tử phóng đãng phù phiếm bên ngoài, trừ ngẫm nghĩ bằng nửa người dưới, lý trí vẫn có.
42 “Tôi không dám một mình. . . ” Tiết Giai Ny cắn môi, vẻ mặt rất ảo não.
Cô không muốn cầu cứu anh chút nào, nhưng tình thế cấp bách, vùng núi hoang dã, người quen thuộc và tín nhiệm nhất cũng chỉ có mình anh, hơn nữa hai người đã xảy ra quan hệ đó, mặc dù không nguyện ý nghĩ lại, nhưng sự thật dù sao cũng là sự thật.
43 Chớp mắt đã tới ngày tốt nghiệp, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến phải xin nghỉ để đến trường học làm thủ tục tốt nghiệp, thuận tiện họp mặt với các bạn học, bốn năm học chung, thoáng một cái đã phải chia cách.
44 Vừa dứt lời, ánh đèn trong hội trường ảm đạm rất nhiều, trong sảnh chính đã không thiếu nam nam nữ nữ ôm nhau một chỗ, hôn trước mặt mọi người lại càng không thiếu.
45 Trai đơn gái chiếc, da thịt gần gũi, hai người lại vừa động tình, tắm, lập tức tắm đến cùng nhau rồi, từ hai cặp môi nóng rực vừa tiếp xúc, đã hôn đến khó chia khó rời.
46 "Khụ. . . . . . Mình cảm thấy mấy chuyện như vậy, thường thì người thiệt thòi là phụ nữ, cho nên, bạn nên có chừng mực, đừng giỡn quá mức!" Tiết Giai Ny nhắc nhở.
47 Lời của anh khiến Tiết Giai Ny thoáng tỉnh táo một chút, chép miệng, cô cũng không muốn anh nổi giận, nhưng chỉ có điều không tự chủ được, “Biết rồi, còn có việc sao?”
Mặc dù không nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu mềm mại rất nhiều.
48 Bởi vì ở thành phố C Quan Hạo Lê không có người thân nào, nhiệm vụ chăm sóc bên người anh rơi lên người Tiết Giai Ny, cô cũng không kiểu cách từ chối, anh bị thương vốn liên quan đến mình không cách nào trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa, quan hệ hai người không còn tầm thường, chăm sóc anh cũng hợp tình hợp lý.
49 Kỹ thuật lau người, điểm này Tiết Giai Ny đã sớm ý thức được, từ kỳ cục lúc mới bắt đầu đến thành thạo bây giờ, cô cảm thấy da mặt mình cũng sắp luyện được.
50 Ở tài ăn nói, cho tới bây giờ Tiết Giai Ny vẫn không phải là đối thủ của Quan Hạo Lê, vốn nói không lại anh.
“Thuần túy là ngụy biện!” Cô trừ tức giận vẫn là tức giận.