41 Thẩm Lương Xuyên: "Tôi không mệt, sẽ xem kịch bản một chút. "
Lý quản gia do dự một chút, vẫn là không nhịn được nhắc nhở: "Tiên sinh, ngài. . . cầm ngược kịch bản.
42 Chương 43: Biệt thự đã lâu
Xe taxi dừng ở bên ngoài biệt thự, trong lòng Kiều Luyến có chút cảm khái.
Tiến vào phòng khách, phát hiện Thẩm Lương Xuyên còn chưa trở về, cô giống như một người khách, ngồi ở trên ghế sofa, lẳng lặng chờ anh.
43 Thẩm Lương Xuyên chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống.
Cô hẳn là rất mệt mỏi, ngủ rất say, lông mày lại luôn nhíu lại, giống như trong lúc ngủ mơ cũng không giải được nan đề.
44 Cô muốn chống cự, nhưng căn là anh không cho cô thời cơ.
Hôn cô thật sâu, một cái tay thì nhanh chóng cởi đồ của cô, động tác kia lưu loát, để Kiều Luyến hoài nghi kỳ thật anh không có say.
45 Đó là một cái bình nhỏ chứa thuốc màu đen, sau khi mở ra, phát ra mùi thuốc gay mũi, chính là mùi lạ trong sữa.
Cô cau mày: "Đây là thuốc gì?"
Người giúp việc có chút bối rối, không biết nên nói cái gì, ngược lại ở cửa truyền đến của Lý quản gia: "Chuyện gì xảy ra?"
Kiều Luyến quay đầu, thấy Lý quản gia đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, ăn nói có ý, Kiều Luyến cầm viên thuốc hỏi bà: "Bên trong sữa mỗi ngày tôi uống đều tăng thêm thuốc? Đây là thuốc gì?"
Lý quản gia nhìn thoáng qua, liền mở miệng: "Đây là thuốc trợ thai, đặc biệt kêu bác sĩ trung y kê đơn.
46 Người đàn ông nói chuyện tầm hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bì ổi tự đại.
Người phụ nữ kia đứng lên: "Sao cậu có thể nói vậy?"
"Tôi cứ nói như vậy, làm sao? Phạm pháp sao?"
Người phụ nữ cười lạnh: "Không phạm pháp, được rồi, tôi không có so đo với người không kiến thức!"
"Tôi nhổ! Bà nói người nào không kiến thức đhảâu? Hả!" Người đàn ông trẻ tuổi vén tay áo lên, trừng mắt, dáng vẻ lưu manh tiến lên, bộ dáng nhìn qua rất đáng sợ.
47 Nửa giờ sau, một chiếc xe màu đen dừng lại ở cửa công viên.
Tống Thành xuống xe, cung kính nghênh đón lão phật gia lên xe.
Lão phật gia vừa lên xe, liền lập tức vươn tay, kéo kính đen của Thẩm Lương Xuyên xuống: "Ở trước mặt ta, con còn mang kính đen làm gì? Cho dù con có hóa thành bụi, ta cũng biết con!"
Thẩm Lương Xuyên:.
48 Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, lại đến giờ tan sở.
Kiều Luyến lằng nhằng ở trong công ty, không muốn trở về nhà.
Nghĩ đến tình huống lúng túng hôm qua với Thẩm Lương Xuyên, không nhịn được thở dài một tiếng.
49 Kiều Luyến tức giận bất bình, cổ tay lại bị Hạ Diệp Hoa níu lại.
Hạ Diệp Hoa thở dài: "Được rồi, làm cha mẹ, cũng không hi vọng con mình bị sao đúng không? Ta ấy, kỳ thật cũng chỉ tịch mịch, có con nói chuyện với ta là được.
50 Thẩm Lương Xuyên lãnh đạm đi tới, nhìn thấy Kiều Luyến đứng ở cửa phòng bếp, bước chân không có dừng lại, trực tiếp lên lầu.
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy nữ người làm Trương Hồng kêu mọi người nhanh chóng vét đồ ăn vào trong bát, hai ba lần đã ăn sạch đồ ăn, một chút cũng không để lại cho cô.
51 Tiếng Thẩm Lương Xuyên, ở trong đêm tối lộ ra vô cùng từ tính.
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ, không dám nhúc nhích, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "À, tôi giảm béo.
52 Hai bát mì sợi lớn nóng hổi bưng lên trên mặt bàn, Kiều Luyến đưa đũa cho Thẩm Lương Xuyên, ánh mắt tỏa sáng cầm đũa.
Mì nóng đi vào trong bụng, cuối cùng làm dịu cơn đói, lúc này cô mới phát hiện, từ đầu đến cuối Thẩm Lương Xuyên không có động đũa, chỉ nhìn chằm chằm bát mì.
53 Kiều Luyến tức giận ngực phập phồng, hai tay chống nạnh!
Ăn vụng sạch mì của cô còn chưa tính, thế mà là còn để lại chút canh, là có ý gì? Khiêu khích sao?
Trương Hồng đang lau bàn nghe nói như thế khẽ cười một tiếng: "Thật sự là không kiến thức, người nào trộm mì của cô? Bất quá Kiều tiểu thư, cô nửa đêm ăn trộm cái gì, có thể rửa bát đi hay không?"
Kiều Luyến cau mày: "Tôi qua tôi nấu hai bát mì, còn để lại một bát dự định sáng nay ăn, không ai đụng, làm sao lại không có?"
Trương Hồng nhếch miệng: "Ai biết?"
"Không biết? Vậy ăn trộm mì của tôi, là chuột hay là chó hoang sao?"
Câu nói này rơi xuống, chợt nghe lầu hai truyền đến một trận tiếng ho khan.
54 Dứt lời phách lối, Kiều Luyến xách túi của mình, đi ra cửa, lúc đổi giày, cô quay đầu cười: "À, đúng rồi, nhất định phải nhớ chuẩn bị cơm tối cho tôi, nếu không, chiều tự tôi nấu cơm, ngộ nhỡ không cẩn thận làm đổ chai dầu lên thảm.
55 Cùng một chỗ oán trách Thẩm Lương Xuyên tính khí không tốt, lại cùng nhau mắng người đàn ông mắng Thẩm Lương Xuyên.
Đột nhiên Kiều Luyến cảm giác được, cái dì Hạ này rất đáng yêu.
56 Lúc Tiểu Diệp nói, hai người đã tới phòng chụp ảnh.
Hoàng Tinh Tinh ôm cánh tay ngồi trên ghế sofa khu nghỉ ngơi, sắc mặt rất khó nhìn, đeo kính đen, đang phát cáu: " Cái nơi rách nát này là sao? Đã nói đi mua cà phê, người đâu?"
Tiểu Diệp vội vàng bưng cà phê đến, đưa cho Hoàng Tinh Tinh, Hoàng Tinh Tinh cau mày ghét bỏ tiếp nhận, uống một ngụm.
57 Trở lại văn phòng, Tiểu Diệp phục sát đất với Kiều Luyến: "A, chị Kiều vừa rồi thật giỏi! Sao chị biết cô ta không phải Thẩm phu nhân?"
Kiều Luyến ho khan một tiếng: "Tôi không biết.
58 Kiều Luyến ngập ngừng, đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của nh, không dám có động tác gì, đành phải ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lương Xuyên.
59 Kiều Luyến kiên trì mở miệng nói: "Tôi, tôi chỉ là tùy tiện Ps. . . "
Lời này rơi xuống, người vẫn luôn lạnh băng không có mở miệng, bỗng nhiên nói chuyện: "Ps không tồi.
60 Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không hiểu, vừa rồi Thẩm ảnh đế còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên nổi bão.
Một lát sau, Tiểu Diệp khẽ hỏi: "Đây là.