41 Những thảm họa bạn đã tránh cho tôi, Những tiếng cười để làm tôi khuây khỏa, Bạn không cho tôi đền bù tất cả. Nhà bạn tối om, chìa khóa cất đi rồi. Tôi đã gặp Märta một ngày trước đêm Giáng sinh.
42 Cô ấy đã báo là không thể đưa xe về cho tôi, vì phải chăm sóc bạn trong bệnh viện suốt cả ngày, tôi còn làm việc. Tôi phải đón xe buýt đi đến chung cư của cô để lấy xe của mình về.
43 Tôi tặng anh nắm bụi vàng ma thuật, Dưới mặt trời, bụi hóa lá thu vàng. Trông mặt tôi háo hức, anh ngỡ ngàng Tôi không quên Benny trong suốt những ngày ngồi cạnh Märta ở bệnh viện.
44 Rõ ràng mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Ngay từ đầu đã thế. Không phải chỉ vì chuyện cái nông trại. Tôi hình dung ra mình quay về nhà trong tình trạng rã rời – sau khi dọn rơm chẳng hạn – để nhìn thấy cô ấy đang ngồi đợi, một tay cầm hai tấm vé đi xem opera, tay kia nhịp nhịp trên bàn.
45 Không có củi, làm cách nào nhóm lửa. Trong tay tôi vỏn vẹn nắm đinh cong, Và chỏng chơ một chiếc kìm con con. Cuộc đời càng lúc càng tách làm hai. Inez Lundmark đã quyết định nghỉ hưu sớm, thế là một mình tôi phải gánh hết khu vực sách cho thiếu nhi.
46 Chúng tôi gặp nhau ngày một thưa dần. Cô ấy không thể mượn xe hơi của cô bạn được nữa, vì hình như nó đã bị bán, nên tôi phải đến chỗ cô ấy, hoặc là cô ấy đi xe buýt tới nông trại.
47 Em không muốn lao nhanh về đích, Nhảy thật cao hay quăng tạ xích. Sao cứ phải nhảy qua thanh xà. Chui dưới nó, em là nhà vô địch. Tất nhiên tôi cố làm ra vẻ đây chỉ là một chuyến thăm xã giao.
48 Khỉ gió, tại sao mọi chuyện lại không thể kia chứ? Một hôm tôi nghĩ bụng khi quên đo nhiệt độ cho bò vì mải trò chuyện qua điện thoại với nàng Tôm. Hai con người trưởng thành, gần như bằng tuổi nhau, một ngôi nhà, một thành phố gần đó, hai công việc.
49 Đáng nhẽ tôi cuộn dây nhẹ thôi, Hoặc vợt lưới bắt luôn cho rồi. Làm sạch, moi ruột, ăn bằng hết. - Nhưng nó thoát rồi, Tình yêu ôi! Báo động đỏ, viên sĩ quan nói.
50 Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ biết liệu Désirée có hiểu chuyện ở nghĩa trang là nghiêm túc hay không. Và nếu có thì cô ấy sẽ tiếp nhận nó như thế nào.
51 Hãy xem như mỗi phút Là viên thuốc đắng lòng Nuốt xong, đừng nghĩ ngợi Về quãng đời mênh mông. Mỗi người tự tạo ra địa ngục từ thứ mình ghét nhất. Đối với dân vùng Địa Trung Hải, địa ngục là cái nóng như thiêu, còn người Bắc Âu xem địa ngục là một vương quốc lạnh lẽo và im lìm.
52 Hôm nọ, lúc vào thành phố, tôi trông thấy Désirée lần đầu tiên kể từ sau khi chúng tôi đổ vỡ. Thời tiết khá nóng, cô ấy đang ngồi trong một quán cà phê ngoài trời với một người đàn ông gầy, tóc hoa râm.
53 Vá bong bóng xà phòng, Chọc cười búp bê bông, Tốn thời gian, tốn lắm! Tôi mơ thấy mình đi mua giày hạ giá. Giữa một đống giày trên bàn, tôi tìm thấy một chiếc giày kiểu dây da màu xanh rất dễ thương.
54 Tôi cứ tưởng rằng tôi quá hiểu những phép màu. Nghề của tôi đó thôi. Gieo và gặt cuộc sống. Nhưng tôi không hề biết phép màu trốn nơi đâu. Rình nấp phía sau lưng, nó thộp cổ tôi rồi.