21 Đám thiên thần hoảng kinh hồn vía, Rúc cả vào bên Chúa tôn nghiêm: Chúa ơi, Chúa hãy xem kìa, Salamite, Sulamit xây cầu ngàn sao! trích bài thơ Dải Ngân hà của Zacharias Topelius[1] [1] Zacharias Topelius (1818 – 1898) là nhà thơ người Phần Lan, nổi tiếng với những thi phẩm lãng mạn viết bằng tiếng Thụy Điển.
22 Đó là những gì tốt nhất mà cô ấy có thể làm, mặc dù tôi đã bắt đầu ngấy món thịt viên. Violet đã đem cho tôi cả một chậu thịt viên, và đã ba ngày nay tôi xơi món ấy.
23 Tôi gọi bố mẹ và được nghe: “Ò í e” lại “ò í e”, Số điện thoại này không chính xác Đến máy trả lời cũng im re. Thế là chúng tôi đã bắt đầu quá trình miệt mài tìm hiểu nhau.
24 Désirée. Tôi gặp nhiều khó khăn với cái tên của cô ấy. Nó nghe vừa chướng tai, vừa xa lạ, lại vừa kiêu kỳ, những tính chất mà lúc đầu tôi đã gán cho cô ấy.
25 Cuộc đời rối tinh và sôi nổi Vào tay tôi sẽ biết mùi thôi Dán nhãn, ghi tên và phân loại Cho vào lưu trữ, thế là rồi! Ngày hôm nay đã xảy ra một chuyện khá kinh khủng.
26 Số 506 Amersfoort không thể dùng cái chân trước bên trái trong mấy tuần lễ vừa rồi. Móng nó mọc dài như của một nàng bò cái trong phim hoạt hình, tôi sợ nó đã bị sung huyết chân.
27 Cuộc đời tôi chật rồi, Thử một cái khác thôi. Đã dùng rồi, hay mới, Nào đâu quan trọng gì. Inez đã mua mấy cái tủ tài liệu của một doanh trại quân đội khi nó bị giải tán vào thập niên bảy mươi.
28 Đã có một sự thay đổi khi cô ấy đến tìm tôi để kể về người bạn đồng nghiệp. Dường như sau chuyến viếng thăm đó, cô ấy đã bắt đầu mở mắt thường xuyên hơn là mở miệng.
29 Những ve vuốt của đôi tay anh Tạc cho em bờ vai, bầu ngực, Vẽ đường lượn bàn chân, vành tai, Và con sóc nhỏ giữa hai đùi. Anh ấy có hai vết sẹo thủy đậu trên mặt, một ở thái dương, và một ở khóe miệng.
30 Thường thì chúng tôi gặp nhau tại nhà tôi, vì tôi khó có thể vắng nhà, nhưng lâu lâu chúng tôi cũng ngủ qua đêm tại căn hộ của cô ấy. Tôi cảm thấy không thoải mái khi ở đó.
31 Được thôi, Anh là người cầm xô vác xẻng, Nhưng em là đứa có khuôn mặt xinh. Lâu lâu tôi hỏi xem anh có muốn tôi kiếm cho anh vài quyển sách ở thư viện hay không, vì anh không có thời gian để tới đó.
32 Khi mùa đông đến, nông trại trở nên yên bình hơn. Tôi biết lẽ ra mình phải vào rừng làm việc, nhưng tháng Mười một đã đem đến một lớp tuyết nhão nặng nề, khiến cho việc đi lại đâm ra khó khăn.
33 Em thích đơn sơ và gọn nhẹ Màu dịu, hình gọn gàng chặt chẽ Thảm họa vô cùng trong mắt em Ấy cánh đồng hoa thắm sắc hè Lúc đầu tôi phải đấu tranh dữ dội để không bật cười sặc sụa khi trông thấy mấy tấm rèm cửa mang phong cách váy dạ hội ảnh hưởng từ phim Cuốn theo chiều gió, khi phát hiện những tấm tranh thêu chữ thập đã xâm lược thành trì cuối cùng của căn nhà – hầm mộ thiêng liêng của anh.
34 - Anh cho phép em lục lọi ngăm kéo của anh nhé? – Cô ấy đã hỏi tôi như thế. Tôi đã tự nhủ mình chẳng có gì để giấu giếm, ngoại trừ có thể là vài cuốn tạp chí khiêu dâm đã cũ, và tôi sẽ thừa nhận không chút ngại ngùng.
35 Sóng chẳng gợn khi tôi chìm nghỉm Ảnh lớp ai còn nhớ mặc tôi? Sót lại đôi khuyên vàng cũ xỉn Sung công, nhà nước khỏi cần xin. Tôi chưa bao giờ bị như thế trong đời.
36 Tôi làm lụng như điên hết ngày này qua ngày khác để không phải ở trong nhà khi điện thoại đổ chuông. Tôi thậm chí còn đi phát quang một vạt đất mặc dù bình thường tôi tránh đi vào rừng một mình.
37 Anh và em như đôi gấu lông dày Rúc trong hang mơ mùa hè bất tận. Quên ồn ào, quên cõi người u ám, Để nhớ khu rừng vắng những đêm trăng. Bóng tối dày thêm, gió lạnh tê người.
38 Sáng hôm trước Giáng sinh, tôi lẻn ra chuồng bò mà không đánh thức cô ấy dậy. Tôi hát cho lũ bò nghe bè ba của bài Hosanna, đó là khúc nhạc Giáng sinh duy nhất mà tôi biết.
39 Tỉnh giấc nồng khi mùa đông trôi nhanh, Hướng xuân xanh tràn ngập đôi thân gầy. Anh và em cùng ra đón gió lạnh Rồi đi tìm mật ngọt của rừng xanh. Thả sức tung hoành giữa miền sơn cước, Đuổi bắt cá trong lòng hồ mát rượi, Ta đã cùng nhau vượt hết đông dài, Với niềm tin xuân vẫn chờ phía trước.
40 - Ơ này, tôi không có nói gì đâu nhá, không hề! – Violet nói sau khi Désirée đã bỏ đi, và tôi đã hiểu từng chữ mà cô ta không nói ra: “Kiểu cách gì thế này? Cứ thế mà bỏ đi trong khi nhà có khách à? Chưa kể người ta đã cất công mang thức ăn tới nữa chứ? Chỉ vì họ nhận ra chị ta không biết làm thịt viên! Hoặc là không muốn làm…”.