41 Trình Ca bị anh tóm lấy, dùng sức kéo một cái, người không tự chủ nhào vào lòng anh, là thân thể và hơi thở cô quen thuộc. Đến giờ phút này cô mới bắt đầu run lên.
42 Bành Dã lại không lời chống đỡ. “Lão Bảy, chú cũng đừng làm chuyện điên rồ. ” Ban Qua rất lo lắng cho anh, nói: “Người phụ nữ đó đã ngủ với chú rồi, nhưng chú bị thương thành thế này mà cô ấy không đau lòng chút xíu nào, loại phụ nữ này không thể chấp nhận được.
43 Đầu óc Trình Ca giống như sau khi nổ tung, hoàn toàn trống rỗng. Cô bất lực nhìn súng trong tay mọi người đồng loạt nhắm vào Bành Dã, mà sắc mặt Bành Dã bình tĩnh, trong nháy mắt anh vứt súng rỗng đi.
44 Lúc gần tối, Bành Dã và Trình Ca đến một thị trấn nhỏ gần quốc lộ Thanh Tạng. Đến quốc lộ, cách trạm bảo vệ không xa nữa. Hai người không tiếp tục chạy về, vòng tới vòng lui trong trung tâm trấn tìm nhà nghỉ.
45 Trình Ca kẹp thuốc, đứng ven đường, lạnh nhạt nhìn hai người ở cửa quầy bán đồ vặt. Bành Dã nói gì đó với cô ấy, là cười. Rất nhanh, cô gái đứng đường kia quay đầu nhìn sang phía Trình Ca, có chút xin lỗi rụt cổ lại cười cười, vẫy vẫy tay, sau đó giày cao gót cộp cộp cộp đi khỏi.
46 Bầu trời xanh thăm thẳm, gió trên cao nguyên gào thét đuổi theo xe việt dã. Trình Ca ôm máy ảnh ngồi cuộn tròn trên ghế phụ, ngắm ánh nắng kéo dài vô biên ngoài cửa sổ.
47 Tuy viên đạn của Mười Sáu vào bụng, nhưng không tổn thương đến cơ quan quan trọng, sau khi cấp cứu thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Người trong đội thậm chí không kịp chăm sóc anh ta đã phải quay về tuần tra.
48 Buổi sáng ngày thứ năm, đội tuần tra đã lượn một vòng nội địa Khả Khả Tây Lý, đi trở về, đến gần núi KangzhagRi tiếp giáp Thanh Tạng. Bên đường thường có tốp ba tốp năm linh dương, lừa hoang, có con thấy xe nhanh chân chạy; có con phản ứng chậm chạp, cúi đầu ăn cỏ.
49 Bành Dã làm xong việc trong tay đã tám giờ tối. Lúc chuẩn bị ăn cơm, anh nhớ tới Trình Ca, đến cửa phòng nhìn, bên trong tắt đèn. Bành Dã đi ra ngoài trạm bảo vệ, thấy bầu trời đêm hè, anh không có thời gian rỗi để thưởng thức, liếc nhìn đống tro da bị đốt, trông thấy ánh sáng đầu lọc.
50 Đến bệnh viện thăm Mười Sáu đi ra, chẳng bao lâu đã đến Cách Nhĩ Mộc. Thạch Đầu và Ni Mã đưa Trình Ca đi trạm ô tô khách đường dài, hỏi xe khách đến Tây Ninh.
51 Weibo của Trình Ca luôn do người đại diện quản lý. Lúc cô đi toilet không biết nghĩ thế nào xoay điện thoại di động, vô tình bấm vào, thấy đã chuyển phát bài của một ngôi sao đang nổi.
52 Bành Dã đưa thực đơn cho An An: “Muốn ăn gì?”An An lại đẩy lại: “Gì cũng được, anh gọi đi. ”Bành Dã gọi canh cá, thịt bò xào ớt, bắp cải xào, canh dưa leo cà chua trứng.
53 Rạng sáng, Trình Ca đến Tây An chuyển máy bay, máy bay đi Tây Ninh phải đến tám giờ sáng. Trình Ca không có ý muốn ở khách sạn, thuê xe đi dạo Tây An.
54 “Tôi nói, em đi. ”“…”**Bành Dã đến buồng bán vé xem, nhưng xe quay lại Tây Ninh đã hết. Lái xe từ Cách Nhĩ Mộc về trạm bảo vệ, dọc đường Bành Dã không có lời nào để nói.
55 Thanh Hải. Mây đen gió lớn. Sườn núi đất vàng, mênh mông bát ngát. Mấy cây bạch dương thẳng tắp phản chiếu bầu trời đêm, để lại ảnh ngược sáng đen nhánh.
56 Thượng Hải. Cao Gia Viễn ôm eo Trình Ca, lấy chìa khóa trong túi xách cô ra. Trình Ca vịn cánh cửa, đẩy ngực anh ta một cái, nhưng tay không có một chút sức lực.
57 Lúc Trình Ca lên đường đến sân bay, Thượng Hải mưa như trút nước. Cô kiểm tra dự báo thời tiết, phạm vi toàn tỉnh Thanh Hải cũng xuất hiện sấm sét, mưa to hiếm thấy.
58 Ban đầu muốn hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa, nhưng sớm đã không cần thiết. Trình Ca ngắm mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, hỏi: “Hôm nay về Cách Nhĩ Mộc sao?”Bành Dã nói: “Ở Tây Ninh.
59 Thượng Hải. Lúc máy bay sắp đáp xuống sân bay Phố Đông, Trình Ca nhìn thấy biển. Cô bỗng ý thức được, anh ở nguồn Trường Giang, cô ở đoạn cuối Trường Giang.
60 Thượng Hải. Trình Ca về đến nhà thu dọn hành lý một chút, tắm rửa xong đi ra. Phương Nghiên đang pha trà cho cô, nói: “Trà này thanh nhiệt. ”Trình Ca đi tới, bưng ly trà trong vắt như hổ phách kia lên, uống vài hớp, nhàn nhạt nói: “Mùi vị không tệ.