21 Đây là cửa hàng quần áo và trang sức dân tộc Tạng thủ công truyền thống. Bà chủ là một bà mẹ dân tộc Tạng, đang ngồi dệt vải trước máy dệt. Thấy họ nhìn về hướng bà, bà chủ cười với họ, trên gương mặt cười có nếp nhăn.
22 Đi ra từ phòng riêng, Bành Dã xoay người lại, cúi đầu nhìn Trình Ca, nói: “Bà chủ cửa hàng này biết thắt bím tóc nhỏ của con gái dân tộc Tạng, để bà ấy thắt cho cô thử?”Trình Ca nói: “Được.
23 Bành Dã và Hà Tranh ngồi trên đống cỏ khô một lúc, Thạch Đầu ở trong bếp gọi Hà Tranh. Hà Tranh phủi cỏ trên mông, nhìn Bành Dã: “Đi không?”Bành Dã nói: “Em ngồi thêm chút nữa.
24 Bành Dã ném áo ba lỗ trong tay xuống, thẳng người nhìn cô. Trình Ca dựa vào tường, chậm rãi thở ra một ngụm khói, nói: “Không phải người cùng một đường, nhưng bây giờ cùng lên đi.
25 Trình Ca nhanh chóng mặc quần, lấy áo khoác ra choàng vào, nói với A Hòe: “Cô đừng chạy lung tung. ”Cô kéo cửa ra, đám Bành Dã, Mười Sáu cũng mở cửa phòng mình.
26 Thạch Đầu ôm củi đi lên từ dưới dốc, vội vàng luống cuống giống như người hòa giải: “Sao vậy sao vậy, sao lại đm rồi?”Trình Ca lạnh mặt không lên tiếng, giãy vài cái trên lều.
27 Bành Dã không ở bên đống lửa, anh ngồi dựa dưới một thân cây trong góc tối. Trình Ca kéo dây kéo lều chui ra ngoài, phát ra tiếng, ánh mắt anh chợt lia tới, con ngươi đen sắc bén, giống như sói ẩn nấp trong bụi cây, cảnh giác, nhạy cảm, mang theo chút hung ác.
28 Trình Ca nói: “Tôi trúng đạn rồi. ”Ánh trăng vẩy xuống từ kẽ hở giữa tầng mây, bóng dáng cô dựa bên xe dần rõ ràng. Sắc mặt cô tái nhợt, người lại rất bình tĩnh, tay phải cầm một điếu thuốc lượn lờ.
29 Xe việt dã cuối cùng vòng vào Khả Khả Tây Lý. Dọc cánh đồng băng, ánh mặt trời vẩy lên sông băng, sáng lấp lánh, giống như đi trong thế giới thạch anh trắng.
30 Đến trưa, lái xe rời khỏi vùng núi tuyết, đồng cỏ, rừng cây rậm rạp dâng lên. Nhiệt độ cũng tăng trở lại. Trình Ca đã uống thuốc, đeo kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ, nằm ngủ trên ghế sau xe.
31 Trình Ca yên lặng múc một chén rượu rum. “Này người anh em, anh tên cái gì Dã ấy nhỉ?” Kim Vĩ hỏi. “Bành Dã. ”“Đúng đúng đúng, chính là Bành Dã. ” Kim Vĩ đặc biệt hưng phấn, kéo Lâm Lệ nói, “Anh ấy là bạn trai của Hàn Ngọc, Hàn Ngọc ấy, đại mỹ nữ tôi từng nói qua với cô đó.
32 Sáu giờ sáng, Thạch Đầu gọi dậy ăn sáng. Trình Ca yên lặng mở mắt, mạch suy nghĩ trong chốc lát không tỉnh nổi. Trước khi làm cùng Bành Dã, trong những lần trải qua trước đây, cô chưa từng đạt tới đỉnh, chỉ hưởng thụ cảm giác đau đớn.
33 Xe Trình Ca vào cua nhanh như tia chớp, tăng tốc lao về hướng xa xa. “Trình Ca!”Bành Dã chạy như bay tới, nắm lấy cửa ghế sau vặn mở ra. Anh nhanh nhẹn nhảy lên xe, vừa ngẩng đầu thấy được ánh mắt trống rỗng của Trình Ca trong gương xe.
34 Trình Ca đứng trước cửa phòng đôi nam nữ đó, gõ cửa vài cái, giọng nói cũng bình tĩnh: “Mở cửa. ”Phía sau, Bành Dã sải bước đi tới, kéo tay cầm dao của cô; Trình Ca quay đầu, ánh mắt điềm tĩnh.
35 Lúc ánh mặt trời chiếu vào, Bành Dã thức dậy. Ban đêm có Trình Ca ở đây, anh hoàn toàn không có sự tự chủ đáng nói. Tối qua, anh chỉ ngủ hai, ba tiếng, nhưng giấc ngủ cực kì ổn định, cho nên khi thức dậy cả người vô cùng thoải mái.
36 “Trình Ca!”Bành Dã lao về phía xe Jeep trượt xuống dốc, chạy như điên theo xe, anh gắng sức kéo cửa xe, xe đã khóa, cửa không mở ra được. Trình Ca nhíu mày, vì nhiệt độ trong xe quá à gò má ửng đỏ, cô không an ổn lắm, nửa mê nửa tỉnh.
37 Ánh nắng gay gắt ập xuống, đồi cát vàng trùng điệp nhấp nhô, không có bờ bến. Hơi nóng dâng lên như con sóng lớn. Trình Ca bị trói hai tay sau lưng, dây thừng kéo ngang hông, thất thiểu đi trong sa mạc.
38 Mặt trời nhỏ lại một chút, bầu trời xanh thăm thẳm. Trình Ca ngồi trong dòng suối, mái tóc dài ướt sũng, nói: “Đã đến đây rồi, tôi cũng không thể chạy, cởi ra cho tôi đi.
39 Sập tối, Bành Dã và Trình Ca đến thôn Mộc Tử. Thôn Mộc Tử là thôn trên sa mạc điển hình, đất rộng người thưa, cát vàng khắp nơi. Nhiều nhà xây bằng gạch đá, trừ màu vàng ra chính là màu xám, ít có màu khác.
40 Cánh quạt trần dính đầy dầu mỡ quay vù vù. Trên bàn ăn vô cùng bừa bộn, ánh đèn chiếu cái trán và cánh tay anh Thiết bóng loáng. Mấy anh em của anh ta nghe được ba mươi ngàn đồng, mắt sáng như bóng đèn, bóp nắm tay, bắp thịt phồng rất cao.