461 Sau khi Đông Phương Uyển rời đi, Linh Tĩnh rời khỏi ghế salon, vừa cột tóc vừa đi vào bếp, hỏi:"Đi Paris? Gia Minh, sao đột nhiên cậu lại muốn đến đó?""Đúng vậy, Paris.
462 Xuyên thấu qua không gian mờ mịt đầy tuyết bay lả tả, phía cuối biển rộng vô tận ở phía đông đã có chút ánh sáng bạc đầu tiên của một ngày ló rạng. Máy bay cất cạnh, từ cửa sổ nhìn xuống, thành phố giống như rừng sắt thép dưới ánh đèn mơ hồ nhưng không lồ, dòng sông lấp lánh chảy qua thành phố đổ ra biển khơi, trên mặt biển xám xịt đầy tuyết rơi kia thỉnh thoảng cũng thấy được ánh đèn loáng thoáng từ một con tàu nào đó ra vào cảng.
463 Máy bay ngừng rung, sự hoảng loạn trong máy bay cũng biến mất, khi Đông Phương Uyển rời khỏi chỗ ngồi đến toilet, Vương Đồ Giai vốn đang nói chuyện với mấy nam sinh khác đột nhiên quay đầu nói:"Này, Cố Gia Minh.
464 Tuy vậy, không phải lúc nào con người cũng hành động theo thói quen, lúc này trông thì tưởng Gia Minh đang nhìn ánh đèn sân bay, nhìn những người ung dung đi lại, đôi khi có những người mặc âu phục, những người mặc quần áo lao động, cũng có những người đang trò chuyện vui vẻ, có những người đứng chọn tỉ mỉ thương phẩm, có người đang nhâm nhi một ly cà phê, nhàn nhãn ngồi ở trước khung cửa nhìn trời mưa.
465 Đi qua hành lang thật dài, khi bước lên cầu thang, hắn nghe thấy những thanh âm hỗn loạn từ trên truyền xuống, được một lúc thì có một số bạn thấy động tĩnh chạy tới.
466 Thực ra đa số người xuất ngoại du lịch đều không được tự do, khi hướng dẫn viên du lịch xuất hiện, lúc nào cũng phải làm theo lịch trình của họ, đi mua đồ cũng có người đi theo, sau khi xong chuyế về nước, ngoại trừ mấy tấm tình và một vài vật phẩm đặc thù thì chuyến đi chẳng có ý nghĩa gì nữa.
467 Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Đông Phương Uyển than thở nói:"Cũng may đám người kia vì tiền, chúng ta bồi thường cho họ ít tiền là được. . . Gia Minh cậu nói xem.
468 Bởi vì thời tiết và chuyện tối hôm qua, cho nên hôm nay mưa tuyết trắng trời, chuyến du lịch trượt tuyết đầu tiên cứ như vậy lãng phí mất. Tuy rằng thời tiết này không thích hợp ra ngoài trượt tuyết, nhưng bên trong thị trấn cũng không quá buồn tẻ, các địa điểm ăn chơi mang lại cho người ta cảm giác khá thoải mái, một đám người ngủ tới trưa mới lục tục bò dậy ăn sáng, không khí hiện giờ rất thích hợp cho việc đi tản bộ, trải qua chuyện tối qua, những người này sẽ không còn lỗ mang gây sự nữa.
469 Đồng thời với lúc bóng đen kia vung gậy, Gia Minh cũng cất điện thoại xong chuẩn bị xoay người rời đi, điểm đánh bị lệch đập thẳng vào vai của Gia Minh, hắn a lên một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó cũng có một tiếng kêu kinh ngạc, nhưng là giọng của một cô gái.
470 Chiều ngày 22, tháng 1, năm 2002, Paris - Pháp. Đèn neon lấp lánh, phố xá như giăng tơ, mặc dù tháng 1 Paris vân còn lạnh, nhưng mà nó không làm giảm sự mỹ lệ vốn có của thành phố này, Khải Hoàn môn trang nghiêm nguy nga, tháp Eiffel huy hoàng, đứng ở trên đó nhìn xuống, trông thành phố như một con sông màu vàng.
471 Bốn chiếc xe nối đuôi nhau mà đi, khi sang đường đã là gần 12h, Paris không phải là một thành phố đêm, nhưng đã gần đêm rồi mà dòng người đi lại trên đường vẫn không ít.
472 Hai người trợn mắt nhìn nhau một lát. Đông Phương Uyển cúi đầu:"Tớ sai rồi, tớ không nên lớn tiếng nói với cậu như vậy, Gia Minh, hai chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng chúng ta bình thường hay cãi nhau, nhưng mà vẫn là bạn bè, chưa từng chia rẽ, cậu thấy đấy, mỗi lần đi du lịch tớ đều tốt bụng gọi cậu đi cùng, coi như là cậu giúp tớ một lần đi.
473 "Tránh ra, đừng có ôm tớ. . . ""Cậu đồng ý với tớ đi đã!""Đây là trên đường, người khác đang nhìn mình đấy, chú ý hình tượng một chút!""Không chú ý! Cho người khác nhìn, sau khi trở về tớ sẽ nói với Sa Sa quan hệ thân mật của chúng ta!""Còn như vậy tớ sẽ đánh cậu đấy.
474 Quay ngược thời gian lại vài giây trước, hai người đi trên đường, đèn đỏ đang đếm ngược. "Này, chiếc bật lửa này dùng thế nào vậy? Cò súng hoàn toàn không kéo được.
475 Hắn có thể suy đoán đại khái phương hướng của đầu đạn, song khi nhìn qua lại hoàn toàn không tìm được người nổ súng. Ven đường lúc này có hơn mười người, bao gồm cả Gia Minh và Đông Phương Uyển, có người đã phát hiện sự khác thường, thậm chí có người vẫn còn đứng ngẩn người, nhưng họng súng ở đâu?Giữa những âm thanh ồn ào nhốn nháo, Đông Phương Uyển kịp phản ứng lại, lập tức kéo Gia Minh xoay người lại cuồng quít cướp đường mà chạy.
476 "Thật xinh đẹp. "Mặt sẹo cười,"Cũng rất to gan. Tao chưa thấy ai gặp đội hình như vậy rồi mà vẫn dám đi thẳng tới. Chúng ta xuống xem cô ta muốn nói gì thôi.
477 Chiếc áo màu tím nhẹ bay, dưới ánh đèn, thân ảnh kia trông rất cao quý nhưng lại lạnh lùng, cũng không biết là vì sao, hơn hai trăm người tụ tập ở trên con đường này lại trở nên yên tĩnh, họ có thể nghe rõ tiếng bước chân vang lên.
478 Không một ai giải thích được hiện tượng này, ngón tay của Natalie vươn ra điều khiển cái tấm sắt, nhưng mà bản thân tấm sắt và ngón tay của nàng lại không hề tiếp xúc.
479 Máu chảy thành dòng, đêm khuya, trên đường phố vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một nhóm người có thể đã chết nằm ở trên đường không có động tĩnh gì, số người chạy trốn dẵm lên người bọn họ, chỉ có một số ít người đau đớn kêu lên.
480 Phong mang vô hình liên tục chém xuống điểm hạ chân của Giản Tố Ngôn, thân hình của nàng lúc này đang ở giữa không trung, hai tay vỗ mạnh một cái vào cây gậy sắt, thân hình đổi hướng, áo của nàng bị chém rách một mảng.