521 "Ngươi. . . Còn có thể chạy nữa không?"Một quyền đơn giản khó tin làm cho cửa xe méo mó, chiếc xe giống như bị một chiếc chùy lớn đập mạnh, dạt sang hẳn một bên, thủy tinh hóa thành những mảnh vụn bay khắp trời, người trong xe dạt sang một phía.
522 Trên đường phố, thấy những chiếc trực thăng bắt đầu rơi xuống, vô số ánh mắt di chuyển theo những món đồ chơi này, có người bắt đầu ra mệnh lệnh:"Nổ súng, bắn sạch đám đồ chơi này.
523 "Ta muốn nói chuyện. . . "Thanh âm của Phương Chi Thiên vang lên trong hành lang, sau đó khu vực này trở nên yên tĩnh, chỉ có Ứng Tử Phong do mất máu quá nhiều đang co quắp, xa xa có mấy người đang đi tới, Thôi Quốc Hoa phất phất tay, mang theo mấy người đứng sau mình đi xử lý tình hình.
524 Cái lần đầu tiên gặp Sa Sa bạo lực, một Sa Sa ngang ngược, muốn bảo vệ hắn. Khi hắn bị người ta đánh Sa Sa khóc, một Sa Sa khờ dại đi theo hắn, một Sa Sa bi thương, một Sa Sa đơn thuần, một Sa Sa chính trực, một Sa Sa thiện lương, một Sa Sa cố gắng học hành đáng yêu, vô số hình ảnh, trôi nổi trước mặt giống như là một đoạn phim.
525 ". . . "Đông Phương Lộ nhìn hắn vài lần, nói:"Đừng đùa ta. ""Ta giống như đang nói đùa ư?"Gia Minh cười rộ lên, nói:"Bảo bọn họ tới đi, ta đã nói rồi, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng.
526 "Ta muốn giết hắn. "Không để ý tới Phương Chi Thiên, Ứng Hải Sinh lặp lại một lần nữa. "Mấy ngày hôm trước Cao Thiên Nguyên, U Ám Thiên Cầm đã thông báo với chúng ta, bày tỏ sự tức giận vô cùng, nước bạn hiện đang rất ngạc nhiên, Lão Ứng, lão đừng quên, phía sau hắn còn có một Giản Tố Ngôn lợi hại hơn nhiều.
527 Đầu năm 2004, thành phố Dụ Giang. Tết Nguyên Đán vừa mới qua, lúc này bầu trời đầy mây đen, trời đất tối sầm, thoạt nhìn giống như là sắp có tuyết rơi.
528 Cục cảnh sảnh Dụ Giang. Thu hồi cái ô, bước nhanh vào trong mái hiên, thủ hạ của nàng là Tiểu Kha bước lên đón:"Chị Thanh, chẳng phải là có chị và em gái của chị tới đây hay sao, tại sao giờ còn ra đây, chuyện này chỉ một lát sau là có kết quả, chị không cần phải ra ngoài.
529 Mười phút trước, ở cửa hông của Ngân hàng Công Thương. Một số bóng đen đang hì hục trong mưa. Quan sát con đường, xâm nhập hệ thống bảo vệ, một người đang cầm máy vi tính trong tay hành động, lúc ra biệt hiệu OK, một người khác bắt đầu sử dụng công cụ mở khóa, một thanh âm rất nhỏ truyền tới, bọn họ đã mở được cửa.
530 Giang Hải, trước cửa tiệm rượu. Lúc gió lạnh thổi tới, tài xế của Đông Phương gia đã có mặt chờ các nàng, Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình mới hàn huyên vài câu, đã có một đám người từ trong đi ra, trong đó có cả trai lẫn gái, có thể nhận ra đám người này tương đối có thân phận.
531 Lúc tỉnh lại đã là ban ngày, nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện tuyết đã bắt đầu rơi, mẹ và em gái đang ở bên cạnh nhìn mình. Trên vai truyền đến cảm giác đau đớn, phải mất mấy giây nàng mới nhớ lại được chuyện xảy ra hồi tối, bắn nhau, hạt dẻ rang đường, đạn, cái xẻng đánh bay người.
532 Nàng là con người không thích thiếu của người khác thứ gì, buổi tối thứ 8, nàng tan tầm tương đối muộn, khi tới cái ngã tư kia đã là 10h15 phút, người bán hạt dẻ rang đường đã đẩy xe nhỏ rời đi.
533 Sau khi nhận được tin tức này, nàng cuối cùng cũng thở dài một thơi, cũng không phải là bởi vì Ngư Đầu không chết. Mà là bởi vì nếu đối phương có bệnh, thì chắc chắn sẽ không trốn được xa, cho dù cái trò chơi trốn tìm này có lâu thế nào, nhưng kiểu gì nàng cũng tóm được hắn.
534 Nếu dùng từ "ở chung" (1) cho tình hình hai người hiện giờ đúng là nói quá, thực ra thì mỗi người đều yên tĩnh hoạt động trong mảnh trời riêng của mình mà thôi.
535 Gần cuối năm, việc buôn bán kém đi, gần 11h, hắn ngừng gọt hạt dẻ, thu dọn đồ đạc. Cất kỹ hạt dẻ, uống một chén nước, sau đó cầm cái chổi bắt đầu dọn dẹp, còn hai ngày nữa là tết, thỉnh thoảng có một số thanh âm pháo hoa truyền tới, những đốm sáng nở rộ trên bầu trời.
536 Thuỵ Điển, sân bay quốc tế Stockholm. Khắp bầu trời đều là hoa tuyết, Ngự Thủ Hỉ mặc một chiếc áo khoác da màu đen, cùng với một người bên cạnh đi ra khỏi phòng khách của sân bay, hắn duỗi lưng, hít sâu một hơi, nhìn thành phố trắng xóa trước mặt.
537 Không chỉ sự theo đuổi, mấy năm nay nàng cự tuyệt rất nhiều thứ, cự tuyệt giao tiếp phong phú trong quá trình học đại học, cự tuyệt hồi ức, cự tuyệt trở về nhà, thậm chí là cự tuyệt nghe tin tức ở Giang Hải.
538 Julian nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phất tay rời đi, Linh Tĩnh đưa hắn tới cửa, nhìn thân ảnh kia xuống lầu, sau đó đóng cửa lại, đem túi văn kiện bỏ vào ngăn kéo.
539 Tâm tình của nàng lúc này rất khó miêu tả, nàng ở trong phòng bếp bận rộn một phen, sau đó có chút bất đắc dĩ quay về phòng khách xem TV. Nhìn đĩa chân giò hun khói đặt trên bàn, các món ăn khác cũng chuẩn bị nguội, tầm 8h30 nàng đi tắm, sau đó thay quần áo ra ngoài.
540 Sau khi trải qua bữa cơm tất niên, hai người dần dần quen nhau, chí ít Mục Thanh Thanh cũng cho là như vậy. Mấy hôm sau vụ án Ngân Hổ có đột phá, thi thể của đám người này bị phát hiện tại một ngón núi rác ngoài vùng ngoại ô, bọn họ bị người ta đánh chết, Mục Thanh Thanh có một lần hoài nghi Gia Minh vì ngày đó hắn có biểu hiện khác thường.