21 Nàng vừa ăn sáng xong đã nhận được vẻ mặt xám xịt của Diệp Tân, nhìn có thấy ghét không cơ chứ?
- Nói. _ Nàng lạnh lùng nhìn cậu.
- Người mà còn không đi gặp lão gia.
22 - Lâu ngày không gặp, cái gan to lên một chút mà cái não sao lại bé đi rồi, Y Hồng?
Lời chế giễu này của nàng vừa dứt, người đàn bà tên Y Hồng này mơ hồ gân xanh đã nổi khắp người, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, mắt hằn lên những tơ máu, nghiến răng thống hận.
23 "Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
"Cạch"
Diệp Tân mở cửa bước vào. Nàng ngồi trên ghế làm việc, màn hình máy tính chiếu sáng lên khuôn mặt không cảm xúc của nàng.
24 Hôm nay có vẻ trời không đẹp nổi nữa, mang theo cái vẻ ngoài ảm đạm, cả bầu trời rộng lớn không kiếm tìm được một ánh nắng nào. . . Trên đường phố, xe cộ đi lại tấp nập.
25 Trên chiếc ghế chủ tịch mà bao người ao ước được ngồi vào, nàng chậm chậm ngồi xuống trước ánh nhìn của mọi người. Sắc mặt của nàng ngày càng kém đi. Ai cũng nhận ra được điểm này, theo một vài thông tin không biết ở đâu ra thì là vì nàng bỏ bữa quá nhiều lại thức khuya, luôn dành thời gian cho công việc.
26 Trong vòng vây an toàn của vệ sĩ, nàng tránh được sự chen chúc của người hâm mộ xung quanh. Nhưng đám đông ấy càng sôi nổi bao nhiêu, khung cảnh ấy dẫu nổi bật đến đâu thì nàng lại lạc lõng bấy nhiêu.
27 Sàn nhà bằng gỗ sáng bóng, tường cách âm sơn màu trắng. Những tủ sách lớn kê cao đặt sát tường. Ngồi trên bàn làm việc là ông già ấy. Cả khuôn mặt nói lên ông ta vô cùng tức giận, những đường gân xanh hiện lên hung dữ, sắc mặt tím tái.
28 Bước chân đã không còn bình tĩnh, nàng lao lại phía ấy. . .
Trước mặt nàng chính là một cái hộp bằng kính hình chữ nhật. Trong đó có một người phụ nữ.
29 -Tôi là người ông muốn gặp là gặp, muốn đi là đi sao?
Giọng nói của nàng mang theo một dự cảm chẳng lành, sắc bén tới lạnh sống lưng Tôn Ngoại Hải.
30 Người ta không hề hay để ý đến cảnh bình minh phía ngoài kia lộng lẫy cỡ nào. Ngày đêm giao hòa, một nửa lấp lánh ánh hồng pha một chút nắng vàng, một nửa lại là bầu trời đen tối nhạt dần.