281 Đêm hôm đó, Tịch Nhan thu người lại, nằm trên giường trong căn phòng xa lạ kia mà ngủ. Nhưng mà, thức trắng cả đêm. Rạng đông, nàng ngồi lặng bên giường một lát, vẫn như cũ mà bất giác trở nên thất thần.
282 - Quãng đường Tịch Nhan trở về Tây Càng, phảng phất sự gian nan như bước trên hành trình đến địa ngục. Mỗi ngày, khi nghỉ ngơi vào buổi tối, trong giấc ngủ nàng hầu như đều trong trạng thái hoảng sợ, từ trong ác mộng bừng tỉnh.
283 - Hoa Quân Bảo liếc xéo nàng: "Vậy mà muội cũng cười được sao?""Sao lại không thể chứ?" Tịch Nhan nhăn nhăn chóp mũi, "Thật vất vả mới trở về Tây Càng, lại còn có thể khôi phục thân phận trước đây nữa chứ, ta vui mừng còn không kịp nữa là!"Hoa Quân Bảo nhịn không được nâng tay lên, rồi véo mặt Tịch Nhan: "Lời này mới thật đúng là muội nói.
284 Ở trong tẩm cung, Thập Nhất ngây người một lát, rồi cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ nói đôi chút về quân tình, lại thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối vẫn lo lắng bệnh tình của Bất Ly, nhịn không được đành nói: "Thất ca, đệ và Thập Nhị vẫn nên trở về, ngày mai lại vào cung gặp huynh.
285 Thập Nhất vừa nghe xong, vẻ mặt đã chìm ngập trong nỗi bi ai và lạnh lẽo, âm thầm nắm chặt tay, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vậy nếu có người tổn thương Thất tẩu thì sao? Huynh biết đấy, giống như Hoàng tổ mẫu trước đây vậy, nếu có người còn muốn tổn thương Thất tẩu, huynh sẽ làm gì?"Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lắc đầu, nở nụ cười: "Người đó, chắc chắn sẽ không có đường sống.
286 - "Thất lang, vì sao chàng không cần ta. . . . . " Nàng lầu bầu, cảm nhận được làn môi của người đó chậm rãi chuyển lên môi mình, lại còn ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế này.
287 Truyện Tiên Hiệp - -YVào thiền viện, đi thẳng vào biệt viện của Thái hậu, nhưng người chỉ lệnh cho Hoa Quân Bảo vào, để lại mình Tịch Nhan đứng ngoài cửa đợi.
288 Truyện Sắc Hiệp - Thái hoàng thái hậu thấy dáng vẻ của nàng, cũng chỉ nở nụ cười: "Làm sao vậy? Chắc là đang trách ngoại tổ mẫu đã quyết định sai cho con phải không?"Tịch Nhan hơi cắn răng, phục hồi lại tinh thần, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, ngược lại chỉ cười khổ: "Con không biết nữa.
289 - Ban đêm, bầu trời bắt đầu đổ mưa rả rích, tiếng mưa rơi trên mái ngói của cung điện, phát ra những âm thanh rất nhỏ. Bất Ly đã sớm say giấc trong lòng Tịch Nhan, hơi thở đều đặn, cái miệng nhỏ chu lên, giấc ngủ có vẻ ngọt ngào lạ thường.
290 Vào buổi trưa của ngày đó, đến thời điểm dùng bữa trưa trong Triêu Dương Điện, trên bàn đều là những món ăn Bất Ly thích, Tịch Nhan chưa kịp gắp thức ăn cho Bất Ly thì cung nữ Bạch Hà thân cận bên cạnh Hoa Quân Bảo đột nhiên xin cầu kiến.
291 Truyện Sắc Hiệp - Chỉ trong nháy mắt, dường như tất cả khí huyết trong đầu Tịch Nhan đều dâng lên, cũng không thể nói chính xác là tức giận hay là kích động, tóm lại là không có cách nào khống chế nỗi bàng hoàng của mình.
292 Truyện Sắc Hiệp - Bóng đêm, dần dần trở nên mê ly. Trước tiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ giở tấm chăn mỏng manh trên giường ra, kê lại tấm đệm cho ngay ngắn, phủ kín Tịch Nhan, sau đó, lại đi ra cửa, không bao lâu sau, không biết từ chỗ nào mang về một tấm chăn thật dày, phủ thêm ở trên người Tịch Nhan, cúi đầu hỏi nàng: "Có lạnh hay không?"Tịch Nhan không trả lời, chỉ chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ hắn.
293 Lúc Tịch Nhan trở lại trong cung, Bất Ly đã sớm vừa khóc vừa quậy cơ hồ muốn phá nát cả cung điện, một đám người vây quanh cô bé ra sức khuyên nhủ, nhưng Bất Ly vẫn chỉ một mực gào khóc mà thôi.
294 Hôm nay cũng như mọi ngày. Bất Ly nằm giữa hai người, thường thường là người thức dậy sớm nhất, cô bé sẽ ngồi dậy chứ không chịu nằm nán lại nây ngốc ở trên giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền hăng hái đi ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó để chơi đùa, lúc này chính là Tịch Nhan thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Tịch Nhan.
295 Y - www. Ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thâm thúy, sâu không lường được như trước, Tịch Nhan nhìn thấy có chút sợ hãi, vội ôm lấy cổ hắn, đem mặt mình vùi vào gáy hắn, lại gọi thêm một tiếng:"Thất lang.
296 Truyện Sắc Hiệp - "Trả lại cho chàng!"Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa bước vào phòng trong, bỗng nhiên liền nhìn một vật bay tới trước mặt, vội vàng lóe thân tránh né, đến khi nhìn thấy rõ ràng vật đó bèn nhanh chóng vươn tay ra, lập tức bắt lấy được một khối ngọc bội.
297 Nguồn truyện: YNiềm hạnh phúc càng ngọt ngào khi trải qua sự chia cắt sẽ càng làm cho người ta cảm thấy mềm yếu vô lực. Tịch Nhan hiện nay chính là bị vây trong sự vô lực như vậy, suốt ngày giống như bị mất hồn, vô tâm vô lực.
298 Truyện Sắc Hiệp - Bất Ly vừa nhìn thấy Tịch Nhan tỉnh lại, lập tức lại nhào vào trong lòng Tịch Nhan: "Mẫu thân, cậu Quân Bảo lại gạt con. "Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức ôm chặt nữ nhi: "Ly nhi, hắn lừa con chuyện gì?"Bất Ly vươn tay ra chạm vào bụng Tịch Nhan, nói: "Cậu nói nơi này của mẫu thân có đứa bé còn nhỏ hơn so với Bất Ly, nào có đâu?"Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bất Ly: "Cái gì?" Kế đến, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Quân Bảo, vẫn còn thất thần: "Đứa bé nào?"Hoa Quân Bảo bỗng dưng thở dài một hơi, nhún nhún vai nói: "Ta làm sao mà biết đứa bé nào, thật sự là kỳ lạ!" Dứt lời, hắn xoay người liền rời khỏi tẩm cung của Tịch Nhan.
299 Truyện Tiên Hiệp - -YThập Nhất phục hồi tinh thần lại, sau khi hết kinh ngạc, trên mặt vẫn mang vẻ mối rối, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp như cũ. Trước và sau khi mất trí nhớ, nàng quả nhiên là hai người khác nhau rất lớn.
300 Bạn đang đọc truyện được copy tại YDường khó kìm lòng nổi, Tịch Nhan thì thào gọi ra tiếng: "Thất lang. . . . . . "Tiếng nói chuyện trong phòng đột nhiên im bặt, sau một lát, đột nhiên lại có một chút động tĩnh, cùng với tiếng kêu của Thập Nhị "Thất ca", cửa thư phòng lập tức mở ra.