141 “Thứ nhất, làm phu nhân bảo chủ của Cô Hồng bảo. ”Cổ Lạc Nhi không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng phản đối. “Người ta muốn gả là Đong Phong Túy, ta sẽ không gả cho ngươi.
142 Cổ Lạc Nhi nhìn theo hướng ngón tay Đông Phong Túy, bất ngờ phát hiện, phía trước một linh bài, một nén nhang đang cháy. Ngoài ra, còn có rất nhiều cúng phẩm.
143 Bà bỗng ngưng quất roi, nhanh như quỷ mị lướt tới trước mặt Cổ Lạc Nhi. Tóc bạc trắng đầu tung bay. Khoảng cách gần, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng.
144 Cổ Lạc Nhi hoàn toàn không phát hiện ra, tâm tư của nàng đều đặt lên vết thương của Đông Phong Túy. Đông Phong Túy lấy thuốc trị thương từ trong ngực.
145 Đông Phong Túy đoán rất đúng, đúng là bà đã định lừa gạt để cướp Cổ Lạc Nhi. Cánh cửa đá này vốn có thể mở rộng như mấy cửa khác. Bà cố tình chỉ mở nó ra phân nửa, gây khó dễ cho Đông Phong Túy.
146 Đông Phong Túy cười nhẹ. Hỏi: “Lạc Nhi khi nào mới tĩnh tọa xong? Con muốn nói vài lời với nàng. ”Liễu Thúy Yên đùa cợt cười. “Chàng trai, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn mà trồng trọt.
147 Trên đời này thực sự có loại si tình như vậy sao?Bà nói trong gian thạch thất kia có một lối ra. Nhưng nó không phải sinh lộ, mà là tử lộ. Nếu Đông Phong Túy quả thật đào tẩu bỏ lại Cổ Lạc Nhi, chờ đợi hắn, chỉ có một đường chết.
148 “Bà không cho thì để con. ”Cổ Lạc Nhi không tức giận, nói ra quyết định của mình. Thế thì thôi, tức giận có ích gì?Liễu Thúy Yên cũng không tức giận. Chỉ nhàn nhã nói: “Con cứ việc thử, xem con có thể đưa cho nó được hay không.
149 Cổ Lạc Nhi vui không kiềm được. Bên kia bờ sông truyền đến tiếng vỗ tay. “Lạc Nhi, tiến triển thần tốc quá. ”Cổ Lạc Nhi ngoảnh đầu, chỉ thấy Đông Phong Túy đang đứng ở bên kia sông, mỉm cười nhìn nàng.
150 “Dạy nàng chẳng phải cũng như dạy ta sao?”Ánh mặt trời dạt dào, trên mặt Cổ Lạc Nhi cũng tràn đầy tia nắng. Quay lưng lại, thúc giục Đông Phong Túy. “Còn không mau thay y phục, coi chừng bị cảm lạnh.
151 “Vậy sao chàng còn phong ta làm Tiên phi? Không sợ thần tiên tỷ tỷ của chàng trách chàng sao?”Đông Phong Túy khẽ nở nụ cười. “Là nàng ấy không xuống đây, sao lại trách ta? Bộ dạng nàng khi đó, thật buồn cười.
152 “Bây giờ chúng ta đi đâu?”Cổ Lạc Nhi nâng chậu hoa kim quế non trên tay, hỏi Đông Phong Túy. Đông Phong Túy nhìn về phía Cô Hồng bảo xa xa. Nói: “Xem ra, chúng ta buộc phải đến Ma Thiên nhai rồi.
153 Đông Phong Túy vốn nóng rực người, lại bị một phen tròng ghẹo của nàng, lập tức nhào tới. Kêu cái gì chứ?Hắn còn lâu mới kêu. Ai dám tới cứu hắn hắn đánh người ấy.
154 Lấy thế lực của Hắc Ma lão quái, hiệp khách hảo hán trên giang hồ dám đến Ma Thiên nhai vốn đã ít, lại thêm những trở ngại này, những người còn lại đều bị ngăn dưới dốc núi.
155 Đông Phong Túy lại lắc đầu. “Ta đã đề phòng chiêu này của lão, liên tục phái người điều tra tung tích lão ở Ma Thiên Nhai. Nếu như lão rời khỏi Ma Thiên nhai, bọn họ không thể không biết.
156 Lãnh Dạ hét lớn: “Lạc Nhi, cẩn thận. ”Vừa vung kiếm đánh rơi ám khí trước mặt, tay vừa kéo Cổ Lạc Nhi nghiêng trượt sang bên cạnh một bước dài. Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là trúng ám khí của Hắc Ma lão quái.
157 Thì thầm nói trong miệng: “Đông Phong Túy, ta không muốn phản bội chàng, trong lòng ta chỉ có một mình chàng. ”Thần trí nàng còn chưa rõ ràng lắm, nghĩ gì nói nấy.
158 Cổ Lạc Nhi nhất định đã rơi xuống sông, bị nước sông cuốn đi. “Chúng ta theo nước sông tìm xuống dưới, nhất định có thể tìm được nàng. ”Lãnh Dạ nói đến lời này, bỗng ngừng lại.
159 Từ trước đến nay mọi việc đều nằm trong tay hắn, giờ phút này bất lực như vậy, ngay cả người mình yêu cũng không cứu được. Hắn thà rằng làm một hoàng đế lười, không, ngay cả hoàng đế cũng không phải.
160 Đành phải trôi theo dòng nước, tạt vào trong sơn động. Nàng thân bất do kỷ bị dòng nước cuốn đi. Trước khi vào sơn động, nàng trông thấy Đông Phong Túy từ trên cao nhảy xuống.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50